Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1465: Đừng trách ta!

Chương 1465: Đừng trách ta!
Đồng thời danh sách nguyên liệu của món canh đen sì cũng xuất hiện hoàn chỉnh trong não hải của Tống Thư Hàng, hắn chỉ cần chép ra là có thể thắng ba trận liên tiếp.
Tống Thư Hàng nhìn bát canh đen sì trước mặt. Lúc phun máu hắn đã nhanh chóng tránh đi nên máu không vấy vào trong bát.
Tống Thư Hàng bưng bát canh lên, đã lâu không ộc máu số lượng lớn nên hắn đang choáng váng hết cả đầu.
Trong điều kiện bình thường, Tống Thư Hàng sử dụng bí pháp giám định để giám định loại tà ma Cửu U như hậu duệ Thái Cổ tà long thì sẽ không phun nhiều máu như vậy.
Trừ khi thực lực của con hậu duệ Thái Cổ tà long này đạt từ cửu phẩm trở lên.
Nhưng tà ma Cửu U từ cửu phẩm trở lên thì không thể bị Biệt Tuyết Tiên Cơ đưa lên bàn ăn được… Biệt Tuyết Tiên Cơ mới chỉ xử lý được nguyên liệu có cảnh giới tối đa là bát phẩm mà thôi.
Song đừng nói tới nguyên liệu nấu ăn cấp bậc cửu phẩm, cho dù là bát phẩm thì đã là vật có thể ngộ mà không thể cầu trong khắp chư thiên vạn giới rồi.
Sở dĩ Tống Thư Hàng phun nhiều máu như vậy là vì khi giám định bát canh đen sì kia, bí pháp giám định đã lần tới tận nguồn cội huyết mạch để tìm hiểu về nguồn gốc của nó.
Trong đầu Tống Thư Hàng hiển hiện cái bóng của một con hắc long khổng lồ.
Nhìn tổng thể thì có thể thấy hình dáng của hắc long thuộc về kiểu rồng phương Tây với đôi cánh che lấp cả thiên địa, song xem chi tiết thì lại có rất nhiều điểm khác biệt. Bên ngoài cơ thể nó, tà năng Cửu U lưu động quanh vảy và da, trông như thể nó đang hô hấp.
Mà thân thể nó khổng lồ hệt như một mảnh đại lục rộng lớn.
Mỗi một mảnh vảy đều lớn bằng cả một thành phố.
Mơ hồ có thể thấy dưới lớp vảy bao phủ là vô số sinh vật đang sinh sống.
Tống Thư Hàng không thể xác định được đẳng cấp của con hắc long này.
Kiếp Tiên? Hay là còn mạnh hơn nữa?
Cũng may là con Thái Cổ tà long này đã không còn khí tức của sinh mệnh nữa.
Thứ hiện lên trong não hải của Tống Thư Hàng chỉ là thân xác mà tháng năm đằng đẵng cũng không thể chôn vùi.
Hắn cũng chưa thể giám định được bất cứ tin tức có ích nào về con Thái Cổ tà long này.
“Có cơ hội thì phải hỏi Bạch tiền bối two mới được, theo những gì bí pháp giám định thể hiện thì có lẽ con Thái Cổ tà long này nằm trong thế giới Cửu U, có lẽ Bạch tiền bối two biết tin tức về nó cũng nên.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Sau đó, hắn bưng bát canh đen sì kia lên, nốc ừng ực hết sạch.
Đan dịch của hậu duệ Thái Cổ tà long phối hợp với năng lực tiên trù của Biệt Tuyết Tiên Cơ khiến cho bát canh đen sì này vô cùng bổ dưỡng, vừa hay thích hợp với người vừa mất máu quá nhiều như Tống Thư Hàng.
Không biết Biệt Tuyết Tiên Cơ dùng biện pháp gì mà loại bỏ được hết tà năng Cửu U trong đan dịch và biến nó thành nguyên liệu nấu ăn nhỉ?
“Ngon quá.” Tống Thư Hàng nói.
Sau đó hắn lại nâng bút viết công thức của món canh đen sì này lên tờ giấy nhuốm máu.
Viết xong, Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn về phía Thải Vân Tiên Tử ở đối diện.
Lần này hắn không làm tư thế tạo áp lực kia nữa, vì cả người đều ướt đẫm máu tươi. Kết thúc cho nhanh để đi thay bộ quần áo khác thì hay hơn.
Thải Vân Tiên Tử ngồi phía đối diện lại đang lâm vào một trận khổ chiến.
Lần này Lưỡi Của Thần của cô nếm ra tất cả các nguyên liệu phụ trợ, nhưng nguyên liệu chính của món canh đen sì này là gì thì cô lại hoàn toàn không nhận ra.
Sau một hồi lâu, cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng: “Bá Tống tiền bối, ngài có nếm ra nguyên liệu chính trong bát canh này không?”
Tống Thư Hàng mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
Thải Vân Tiên Tử đẩy tờ giấy ra: “Ta thua rồi.”
Bốn ván so tài, Tống Thư Hàng đã thắng ba ván.
Dù Thải Vân Tiên Tử nhận thua nhưng chương trình thì vẫn phải tiếp tục.
Đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông phụ trách chủ trì lại đặt hai tờ giấy kết quả của Tống Thư Hàng và Thải Vân Tiên Tử vào máy chiếu rồi chiếu lên.
Tờ giấy nhuốm máu bên trái là của Bá Tống Huyền Thánh, tờ sạch sẽ bên phải là của Thải Vân Tiên Tử.
Nội dung trên hai tờ giấy chỉ hơn kém nhau một nguyên liệu duy nhất.
Đó là nguyên liệu chính tạo nên món ăn: đan dịch của hậu duệ Thái Cổ tà long.
Tống Thư Hàng không viết bốn chữ “thế giới Cửu U” vào.
Bởi vì không phải tất cả những người tu luyện đều có thể chấp nhận chuyện mang tà ma Cửu U ra để làm nguyên liệu nấu ăn.


Cuộc so tài kết thúc, Lưỡi Của Thần của Thải Vân Tiên Tử thất bại hoàn toàn.
Cô cắn răng, tiến lên phía trước, giao hai bình nước sông mẫu tử cho Tống Thư Hàng.
Sau đó cô giang hai tay ra: “Bá Tống tiền bối, làm đi!”
Chẳng phải chỉ là một ánh nhìn mang thai thôi sao? Cô nhận là được.
Cô đã chẳng còn sợ hãi việc mang thai này nữa rồi.
Lần trước, cô đang thưởng thức món ngon, ăn no mây mẩy, bụng sắp nứt ra, thế mà còn ăn một phát ánh nhìn mang thai của Bá Nho Huyền Ma đây này!
Bụng no sắp nứt + 10 tháng mang thai, làm cô tưởng mình tiêu đời từ đợt đó rồi chứ!
So với trải nghiệm kinh hoàng trước kia thì lần này chỉ mang thai trong trạng thái bình thường thôi, cô có gì mà phải sợ?
Tống Thư Hàng mỉm cười.
Lúc trước hắn nói “sau khi kết thúc nhận một phát ánh nhìn mang thai của hắn” chỉ là nói đùa để tăng áp lực cho Thải Vân Tiên Tử mà thôi. Hắn chưa dã man đến mức độ cho Thải Vân Tiên Tử một ánh nhìn mang thai ở trước mặt nhiều người như vậy.
Tống Thư Hàng chuẩn bị cười một cái tiêu tán ân thù.
Thế là hắn có thể xây dựng được hình tượng một Bá Tống Huyền Thánh ôn hòa trong mắt mọi người, rửa sạch tiếng xấu do ánh nhìn mang thai đưa tới.
“Nhưng bọn ta sẽ không từ bỏ đâu, Bá Tống tiền bối! Dù cho ta có mang thai thì ba vị đạo hữu phía sau ta sẽ khiêu chiến ngài như tre già măng mọc! Trong tay ta vẫn còn nước sông mẫu tử đấy, Bá Tống tiền bối, nhất định hôm nay ta phải làm cho ngài mang thai!” Thải Vân Tiên Tử oanh liệt nói.
Tống Thư Hàng: “???”
Ta đang định cười một cái tiêu tán ân thù, thế mà cô lại muốn hại ta thêm lần nữa?
“Ha ha.” Tống Thư Hàng mỉm cười: “Ta muốn nói cho mọi người một bí mật. Mắt trái của ta có bí pháp Nho gia “Ánh Nhìn Mang Thai Cảm Nhận Tình Yêu Của Mẹ”. Vậy mắt phải của ta có năng lực gì? Thải Vân Tiên Tử, cô có tò mò không?”
Thải Vân Tiên Tử nghe xong thì thân mình cứng đờ ra: “Bá Tống tiền bối, mắt phải của ngài còn có năng lực khác sao?”
Ánh Nhìn Mang Thai của Bá Tống tiền bối đã đáng sợ lắm rồi, chẳng lẽ mắt phải còn có năng lực kinh khủng hơn ư?
“Đương nhiên, năng lực ở mắt trái và mắt phải của ta đi theo bộ. Năng lực ở mắt trái là “Ánh Nhìn Mang Thai Cảm Nhận Tình Yêu Của Mẹ”, vậy Thải Vân Tiên Tử đoán xem bí thuật ẩn chứa trong mắt phải của ta là gì?” Tống Thư Hàng dựng thẳng hai ngón tay lên: “Cho cô hai cơ hội, đoán đúng thì ta miễn cho cô hình phạt vì thất bại, còn nếu đoán sai thì cô cứ chờ mà nhận một ánh nhìn của ta đi, cả hai mắt ta sẽ cùng nhìn.”
“Theo bộ… chẳng lẽ là ánh nhìn Tình Yêu Của Cha?” Thải Vân Tiên Tử suy đoán.
Đi cùng bộ với tình yêu của mẹ thì chắc là tình yêu của cha rồi?
“Ha ha.” Tống Thư Hàng mỉm cười hiền hòa: “Sai rồi, Thải Vân Tiên Tử, cô còn một cơ hội nữa.”
Thải Vân Tiên Tử bắt đầu run chân.
Nếu không phải là tình yêu của cha đối ứng với tình yêu của mẹ…
Chẳng lẽ là “sảy thai” đi cùng bộ với “mang thai” à?
“Ta biết rồi, Bá Tống tiền bối, lực lượng ẩn chứa trong mắt phải của ngươi là ánh nhìn sẩy thai! Có đúng không?” Thải Vân Tiên Tử nhanh chóng trả lời.
“Chúc mừng Thải Vân Tiên Tử.” Tống Thư Hàng nheo hai mắt lại: “Cô đoán đúng… ba chữ rồi.”
Thải Vân Tiên Tử: “???”
Đúng ba chữ? Vậy nghĩa là ta đoán đúng hay là đoán sai?
“Đáp án chính xác là ánh nhìn phôi thai! Đây là bí thuật đồng bộ với ánh nhìn mang thai. Thải Vân Tiên Tử, cô đoán sau khi bị nhìn bằng ánh nhìn mang thai và ánh nhìn phôi thai thì sẽ xảy ra tình huống gì đây?” Tống Thư Hàng khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại.
“Không… không phải là mang thai thật đấy chứ?” Các thực khách trong Thực Tiên yến run bắn cả người.
Nhất là các thực khách ngồi sau lưng Thải Vân Tiên Tử, đối diện với Bá Tống Huyền Thánh đều cúi rạp đầu xuống.
Vạn nhất Bá Tống tiền bối ngước mắt lên nhìn một cái mà bọn họ bất cẩn đối diện với nó thì biết phải làm sao?
“Chuẩn bị xong chưa? Thải Vân Tiên Tử.” Tống Thư Hàng nhếch miệng cười.
Thải Vân Tiên Tử: “Bá Tống tiền bối, bây giờ ta nhận sai với ngài có còn kịp không?”
“Muộn rồi… con người phải biết trả giá vì hành động của mình. Nhận lấy một ánh nhìn của ta đi, Thải Vân Tiên Tử!” Tống Thư Hàng đột nhiên mở trừng mắt ra.
Cặp mắt tỏa ra ánh sáng vàng kim chói lọi, lóa mắt đến đáng sợ.
“Á á á, chết rồi! Ta sắp mang thai thật rồi!” Thải Vân Tiên Tử vòng hai tay ôm bụng, như thể cảm giác được trong bụng mình có một sinh linh nhỏ bé đang mau chóng thành hình.
“Đã biết sợ chưa? Có sợ hay không?” Ánh sáng vàng kim trong mắt Tống Thư Hàng càng ngày càng chói lóa.
Thải Vân Tiên Tử gật đầu như giã tỏi.
“Sợ là đúng rồi.” Ánh sáng vàng trong mắt hắn rút đi.
Hào quang vàng rực kia chỉ đơn thuần là ánh sáng công đức mà thôi.
“Dọa cô thôi, đi xuống đi. Hiệu quả của ánh nhìn mang thai và ánh nhìn phôi thai quá bá đạo, dưới tình huống bình thường thì ta không dùng đến nó.” Tống Thư Hàng vỗ vai Thải Vân Tiên Tử.
Sau đó, hắn chắp tay sau lưng, đi về chỗ của mình, rất có phong thái cao nhân.
Ừm… trước khi về chỗ, hắn còn không quên bưng món ăn thứ tư về.
Đồ ngon không thể để lãng phí được.
Tô Thị A Thập Lục đứng dậy, phất tay qua người Tống Thư Hàng làm phép Tịnh Y chú, tiêu trừ hết vết máu trên người hắn: “Ta còn tưởng ngươi định dùng ánh nhìn mang thai và ánh nhìn phôi thai với Thải Vân Tiên Tử thật cơ.”
“Dọa cô ấy một chút thôi mà. Ai bảo cô ấy còn muốn hại ta tiếp cơ chứ. Mới đầu ta còn định cười một cái tiêu tán ân cừu đấy.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử cũng đưa tay làm phép Trì Dũ thuật lên người Tống Thư Hàng.
Pháp thuật vừa được thi triển xong, Tống Thư Hàng phát hiện nỗi đau đớn khi phải trả giá cho bí pháp giám định thuyên giảm đi rất nhiều.
“Vũ Nhu Tử, cô dùng pháp thuật gì đấy?” Tống Thư Hàng hiếu kì hỏi.
“Trì Dũ thuật của hệ Druid phương Tây đấy, nghe nói có công hiệu an ủi tinh thần.” Vũ Nhu Tử duỗi ngón út của mình ra, trên đó đeo một cái vòng nho nhỏ.
Tống Thư Hàng xoa cằm.
Có lẽ lúc nào rảnh hắn phải tìm hiệu pháp thuật hệ Druid một chút mới được.
Trong lúc đang suy tư thì một giọng nói vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
“Bá Tống Huyền Thánh, ta cũng không phục! Ta muốn khiêu chiến ngươi!” Đó là giọng nói của Đông Qua Thánh Quân.
Hắn đã quên lãng hoàn toàn những gì xảy ra trong Thực Tiên yến lúc trước.
Cho nên hắn lại nhảy ra trêu chọc “đối thủ cả đời” Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Đông Qua Thánh Quân, mới đầu ta muốn tha cho ngươi, thế mà bây giờ ngươi lại ghẹo gan ta.
Thế thì đừng có trách ta đấy nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận