Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3008: Tiền bối ba mắt: Ta cố gắng hết sức rồi!

Chương 3008: Tiền bối ba mắt: Ta cố gắng hết sức rồi!
Vốn tưởng rằng là cạm bẫy của chúa tể Cửu U hèn hạ, vây hãm hắn nửa giờ, từ đó khiến hắn thất bại trong gang tấc.
Nhưng không ngờ sau cánh cửa lớn màu vàng này chính là ký ức tin tức và tri thức tuyệt mật.
Phần ký ức đặc thù “chúa tể Cửu U được luyện thành như thế nào” này, thời gian ra đời của nó còn trước cả khi thiếu niên ba mắt tiền bối Cửu U xuất hiện!
Đây là quá trình cặn kẽ liên quan đến bảo vật, năng lượng thực nghiệm mà “Thiên Đạo Ba Mắt” mang về từ thế giới Cổ U, sau đó bắt đầu sáng tạo chúa tể Cửu U, cùng với đủ loại lý luận phức tạp. (?)
Sau khi thành công tạo ra vật thí nghiệm Mắt U U, bộ phận ký ức quý giá này được lưu trữ trong pháp khí bạn sinh của Mắt U U, cũng được phong tỏa bảo vệ, cũng không biết thiếu niên ba mắt tiền bối có từng xem đoạn tin tức ký ức này chưa?
Mặc dù Bá Thiện không biết vì sao mình lại bị cuốn vào khu vực có thể xưng là “cấm địa ký ức” này, nhưng sau khi hắn tiếp xúc với tri thức trong đó thì rốt cuộc không dời mắt nổi.
Nội dung của “chúa tể Cửu U được luyện thành như thế nào” chậm rãi hiện ra.
Thâm ảo tối nghĩa.
Đây là tri thức vượt tra ngoài tri thức của người tu luyện hiện thế, không ít tin tức trong đó đều nhuộm tin tức Thiên Đạo.
May mắn bản thể Bá Tống vừa thông qua phương thức nhập mộng, đồng bộ tầm nhìn với Thiên Đạo Đạo Tử, đồng thời tiếp xúc cự ly gần với quy tắc hạch tâm của Thiên Đạo… Cho nên mặc dù bộ “chúa tể Cửu U được luyện thành như thế nào” này tối nghĩa, nhưng nếu đọc cẩn thận thì vẫn có thể miễn cưỡng hiểu được một ít.
Bá Thiện như đói khát hấp thu nội dung trong “cấm khu ký ức”.
“Để tạo ra được một chúa tể Cửu U, đầu tiên cần có thuộc tính bất hủ, lại dùng quyền hạn Thiên Đạo làm phụ… Không biết kim đan cá voi mập bất hủ của bản thể có thể thỏa mãn điều kiện “thuộc tính bất hủ” này không? Còn quyền hạn Thiên Đạo làm phụ, nếu không phải quyền hạn Thiên Đạo của bản thân, hẳn cũng được nhỉ? Chẳng hạn như Đạo Tử tiền bối hỗ trợ bên cạnh, lửa cháy thêm dầu?”
“Sau đó, cần phải có vật chất liên quan đến quy tắc “thể tập hợp ý chí Cổ U” trong Cổ U… Cái này hẳn có thể lấy được tới tay thông qua nữ sĩ lưới rồng, hy vọng không phải thứ quá trọng yếu.”
“Tiếp đó còn phải chỉnh lý từng quy tắc thế giới Ma Hải thái cổ trong thế giới Ma Hải, rồi dung hợp chúng nó lại với nhau… Hay lắm, không phải vừa lúc trong tay ta có thế giới Ma Hải à?”
“Ngoài ra, có lẽ có thể nhảy qua một bước này. Bởi vì bản thân chúa tể Cửu U từng là thế tập hợp quy tắc thế giới Ma Hải… Cho nên, hẳn có thể sử dụng “đại lão quả cầu béo” thay cho một bước này nhỉ? Mặc kệ có được hay không, cứ nhớ trước đi đã.”
Lúc Thiên Đạo Ba Mắt tạo ra bản “chúa tể Cửu U được luyện thành như thế nào” này là từ không hóa có, sáng tạo ra chúa tể Cửu U bên trong thế giới Ma Hải trước kia.
Nhưng hiện tại, thế giới Ma Hải đã diễn hóa thành Cửu U, lại có thế giới Ma Hải tồn tại sẵn.
Cho nên có rất nhiều trình tự trong đó đã có thể đơn giản hóa, thậm chí nhảy qua.
Giống như muốn lắp đặt một máy vi tính ở địa cầu hiện thế, bởi vì có rất nhiều kỹ thuật, linh kiện, phần mềm có sẵn, cho nên không cần như người phát minh ra chiếc máy vi tính đầu tiên năm đó, làm ra một vật khổng lồ.
Đây chính là lợi ích của việc đứng trên vai người khổng lồ.
“Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hưởng bóng mát… Cho nên, tri thức làm ta hạnh phúc, học tập làm ta vui vẻ.” Bá Thiện hạnh phúc đắm chìm trong hải dương tri thức.
Một bộ sách ghi lại lượng tri thức khổng lồ, có thể xem hiểu văn tự của nó, có thể xem hiểu nội dung của nó, chính là một loại hạnh phúc.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Thế giới ý thức không phải “không gian bí cảnh thời gian” mà Đạo Tử mở ra, tốc độ thời gian nơi này đồng bộ với bên ngoài.
Bá Thiện đắm chìm trong đại dương tri thức “chúa tể Cửu U được luyện thành như thế nào” mênh mông, tựa như một con cá hạnh phúc, tự do tự tại rong chơi.
Lúc mê mệt trong trạng thái học tập sẽ khiến người ta quên đi thời gian.
Nửa giờ, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Bá Thiện vừa mở trạng thái, đột nhiên “bên tai” ý thức của hắn vang lên tiếng chuông chói tai.
Tiếng chuông này tựa như tiếng chuông điện thoại gọi bản thể Bá Tống dậy mỗi sáng sớm hơn nửa năm trước.
Vừa nghe thấy âm thanh này, Bá Thiện đột nhiên tỉnh táo lại.
Ý thức của hắn bị lôi ra khỏi hải dương tri thức trong nháy mắt… kéo về trong thân thể hóa thân tam thi.
“Đã đến giờ!” Quản gia nhãn cầu vẫn duy trì tư thế bị đóng đinh trên mặt đất, ấn nút bấm trên đồng hồ bỏ túi.
Đối diện, thiếu niên ba mắt tiền bối bổ sung: “Phân đoạn quan sát ký ức, kết thúc.”
Gương mặt đần thối ra của Bá Thiện khôi phục lại.
Chốc lát sau.
“Ta… đ*****!” Bá Thiện đưa tay đè lên huyệt thái dương của mình, trưng ra vẻ mặt xong đời rồi.
Thời gian nửa giờ này… trừ khoảng một phút đầu tiên, hắn điên cuồng quét qua một bộ phận nội dung ký ức của pháp khí bạn sinh ra, thời gian còn lại, hắn đều không cách nào tự thoát khỏi hải dương tri thức kia.
Ký ức mênh mông lưu trữ trong pháp khí bạn sinh kia, hắn chỉ quét được một góc núi băng.
“Trúng kế rồi, ta vẫn trúng quỷ kế của tiền bối ba mắt ngươi!” Bá Thiện đau đớn nói: “Khi ta cho rằng kia là cạm bẫy, sau khi tiến vào lại phát hiện nó không phải cạm bẫy. Nhưng khi ta cho là nó không phải bẫy, không ngờ nó chính là một cái bẫy quang minh chính đại… Đây chính là chỗ khủng bố của chúa tể Cửu U ư?”
A a a, thua chắc rồi!
Mặt Bá Thiện đầy khổ sở.
Bá ? bên cạnh lộ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sớm biết vậy thì để ta thi, Bá Thiện quá không đáng tin. Quả nhiên Tống cầu béo nói không sai, Bá Ác và Bá Thiện trong tam thi đều có vẻ không được thông minh cho lắm!
Đối diện.
Thiếu niên ba mắt tiền bối đần mặt ra: “? ? ?”
Ta đã làm gì?
Ta gài bẫy hồi nào?
Lần này ta không có chơi âm mưu quỷ kế mà?
Chẳng lẽ kịch bản giữa đường xảy ra vấn đề gì?
Không ổn…
Lần này ta muốn thua.
Nhưng nhìn dáng vẻ hoảng hốt của hóa thân tam thi Bá Tống, e rằng hắn căn bản không nhớ được bao nhiêu “nội dung ký ức”.
Chẳng lẽ ta sẽ thắng ván này ư?
Nhưng thắng ván này căn bản không có ý nghĩa… đối với hắn, Tiền Cược Ma Đế đã không có sức hấp dẫn.
Phải biết rằng Tiền Cược Ma Đế đã nằm trong “thí tiên lôi trì” nhiều ngày như vậy.
Trong khoảng thời gian Tiền Cược Ma Đế nằm đó, hắn đã lấy được tri thức mình muốn từ trên người đối phương từ lâu: tri thức về khung sườn thế giới Ma Hải, tình báo của thế giới Ma Hải.
Thân là chúa tể Cửu U cổ xưa nhất, thủ đoạn thu thập tri thức của hắn đã quá phong phú, thậm chí có thể thu được tin tức trong vô hình.
Thắng Tiền Cược Ma Đế đã mất đi giá trị này về làm chi?
Lại không thể cất trong bảo khố, hơn nữa còn phải tiêu hao bảo vật để nuôi nó…
So ra, thua rồi đi nghiên cứu “con mắt Thánh Nhân Nho Gia” kia hiển nhiên hấp dẫn hơn nhiều.
[Không còn cách nào… Chỉ có thể cố gắng mà nhường.] Thiếu niên ba mắt tiền bối thở một hơi thật dài trong lòng.
“Bắt đầu khâu ngẫu nhiên rút đề, năm mươi đề, chỉ cần trả lời đúng ba mươi xem như ngươi thắng.” Thiếu niên ba mắt tiền bối trầm giọng nói.
Dứt lời, hắn âm thầm táy máy tay chân.
Vấn đề vốn nên được rút ngẫu nhiên từ trong toàn bộ “ký ức mênh mông” bị thiếu niên ba mắt tiền bối cố gắng áp súc đến phạm vi khu vực ký ức mà “ý thức Bá Thiện tiến vào” kia.
Thu nhỏ phạm vi khảo thí, tiền bối ba mắt cũng đã cố gắng lắm rồi.
Dưới sự ràng buộc của nghi thức đánh cược, hắn đã làm được cực hạn có thể của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận