Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3154: Đây là lời thoại của ta

Chương 3154: Đây là lời thoại của ta
Khi phải chịu thống khổ kịch liệt, trong đầu bọn họ còn có một giọng nói vang vọng uy nghiêm.
Thế nào là hiếu?
Thế nào là yêu?
Có biết tình yêu của mẹ vĩ đại nhường nào?
Theo giọng nói không ngừng vang lên, nỗi đau đớn ở bụng cũng tăng lên theo cấp lũy thừa.
“Đừng, đừng nói nữa! Cầu xin ngươi đừng nói nữa!”
Đám sủi cảo muốn kháng cự giọng nói vang vọng này trong vô thức.
Nhưng dù là đau đớn kịch liệt cũng không thể chống lại giọng nói uy nghiêm trong đầu, không thể phân tán lực chú ý của bọn họ.
Khi nhận lấy nỗi đau to lớn, bọn họ còn buộc phải tiếp nhận lời dạy bảo của giọng nói uy nghiêm trong đầu, nghe nó giảng giải: Luận hiếu – chương Tình yêu của mẹ.
Mà mỗi câu, mỗi chữ trong bài Luận hiếu – chương Tình yêu của mẹ này đều kích thích đến thần kinh đau đớn của họ.
Đau đớn, đang nhảy múa!
Thế là tiếng kêu thảm thiết càng thảm thiết hơn.
Sau khúc nhạc của trời mang tên “Giáo trình tình yêu tàn khốc của Bá Bá”, bài ca của đất mang tên “Tình yêu của mẹ” khai màn.
Từ bầu trời đến mặt đất, từ tình yêu của Bá Bá đến tình yêu của mẹ.
Tống Thư Hàng đã dốc túi ra mà truyền thụ hết thảy những gì có thể dạy cho đám người tu luyện đang hỗn chiến này rồi!

Đẳng cấp của đám sủi cảo vẫn quá thấp.
Bằng không, ngay từ khi ánh hào quang dịu dàng kia xuất hiện, bọn họ đã nhận ra đây chính là bài giảng Tình yêu của mẹ mà Thánh Nhân Nho Gia giảng dạy từ mấy ngàn năm trước rồi!
Mấy ngàn năm trôi qua cũng khiến những người tu luyện không đủ đẳng cấp quên mất vị Thánh Nhân đã từng vô địch thiên hạ kia. Chủ yếu là vì cấp bậc của bọn họ còn chưa tiếp xúc đến cấp bậc đó.
Trên bầu trời.
Tống Thư Hàng nhẹ giọng giảng giải hiệu quả của “ánh nhìn tình yêu của mẹ bản cường hóa” lần này cho hai vị Sở các chủ nghe.
“Ánh nhìn tình yêu của mẹ bản gốc của Thánh Nhân Nho Gia sẽ khiến người trúng thuật trải nghiệm nỗi đau mười tháng hoài thai trong vòng mười giây, sau đó là nỗi đau khi sinh con trong một tiếng đồng hồ sau đó.”
“Mà sau khi được thuộc tính bất hủ của ta cường hóa, nỗi đau hoài thai và sinh nở này có thể điều chỉnh thời gian theo ý chí của ta, muốn một năm, mười năm hay một trăm năm cũng được.” Tống Thư Hàng nói.
Tiếc nuối duy nhất là độ dài của bài giảng Luận hiếu – chương Tình yêu của mẹ kia có hạn, cho nên nếu muốn nỗi đau mang thai và sinh nở kéo dài thì giọng nói âm vang uy nghiêm kia chỉ có thể phát lại liên tục mà thôi.
Bài giảng Luận hiếu – chương Tình yêu của mẹ sẽ không ngừng lặp đi lặp lại cho đến khi hiệu quả của bí pháp kết thúc.
Nhưng nghĩ lại thì phát đi phát lại mấy trăm lần hình như cũng rất tốt mà?
“Ta giao quyền lựa chọn cho hai người… đám người tu luyện đang hỗn chiến này phải chịu đau đớn bao nhiêu năm sẽ do hai người quyết định.” Tống Thư Hàng nói với ý thức của hai vị Sở các chủ.
“Mười năm, một trăm năm cũng được sao?” Sở các chủ hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu nói: “Lâu hơn cũng được, ngàn năm, vạn năm cũng vô tư… nếu thọ nguyên của bọn họ đủ dài.”
“Thế có thể khiến họ sinh ra một sinh mệnh mới còn đỏ hỏn được không? Sau mười năm, trăm năm đau đớn, sinh ra một sinh mệnh mới trong một nỗi đau còn hơn như thế?” Sở two đề nghị.
Không hổ là Sở two gánh vác chấp niệm Bích Thủy các bị hủy diệt.
“Xin lỗi, tuy có thể làm được, nhưng tâm lý ta không chịu được.” Tống Thư Hàng quả quyết từ chối.
Đó không đơn thuần là trừng phạt và dạy bảo đám người tu luyện đang hỗn chiến này, mà là tra tấn tâm lý Bá Tống hắn!
“Tiếc quá.” Sở two nói: “Thế thì… một trăm năm đi.”
Một trăm năm, với người bình thường là cả một đời, nhưng với tu sĩ thì lại không dài lắm.
Sau khi Bích Thủy các bị hủy, cô bị đau đớn hành hạ bao nhiêu năm?
Bắt đám khốn kiếp này đau một trăm năm cũng không phải là quá đáng.
“Được đấy.” Sở các chủ cũng đồng tình.
“Không kéo dài thêm một chút nữa à?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Bọn họ không phải là thủ phạm trực tiếp hủy diệt Bích Thủy các, cho nên một trăm năm đủ rồi, oan có đầu, nợ có chủ.” Sở two bổ sung: “Nhưng ta muốn bọn họ trả góp.”
Tống Thư Hàng không hiểu ra sao: “?”
“Mười năm nghỉ ngơi một lần, sau đó lại đau mười năm, lặp đi lặp lại như vậy mười lần. Tốt nhất là thời gian mỗi lần nghỉ ngơi lấy ngẫu nhiên trong khoảng từ một đến năm năm, được không?” Sở two lại đề nghị.
Các cụ có câu, đau dài không bằng đau ngắn.
Một trăm năm đau đớn, nếu kéo dài liên tục thì có lẽ bọn họ chỉ nghiến răng chịu đựng một chút là qua.
Nhưng nếu cứ cách mười năm lại cho bọn họ nghỉ ngơi một vài năm để thở… thì nỗi đau quay trở lại sẽ càng thấm thía. Quan trọng hơn là sau khi mười lần đau đớn kết thúc, đám người tu luyện ấy còn không biết chu kì này đã chấm dứt hay chưa.
Theo bản năng, bọn họ sẽ chờ đợi chu kì thứ mười một.
Một ngày chu kì thứ mười một còn chưa tới, là một ngày trong lòng họ thấp thỏm lo âu.
Lại bởi vì thời gian nghỉ ngơi là ngẫu nhiên, cho nên họ không biết chu kì thứ mười một bao giờ sẽ xuất hiện, chỉ có thể run rẩy nơm nớp chờ đợi…
“Được không?” Sở các chủ cũng nhìn sang Tống Thư Hàng.
“Đương nhiên là được, như hai người mong muốn.” Tống Thư Hàng cười đáp.
Kim đan Thánh Nhãn trong hai mắt hắn xoay chầm chậm, tự động biên soạn một chương trình “ánh nhìn tình yêu của mẹ”.
Theo yêu cầu của Sở two, chia một trăm năm mang thai thành mười phần, giữa mỗi phần cài thêm từ một đến năm năm thời gan nghỉ ngơi ngẫu nhiên.
Toàn bộ quá trình mã hóa được kim đan Thánh Nhãn hoàn thành một cách độc lập.
Tống Thư Hàng chỉ cần hạ một chỉ thị rồi chờ các chương trình được biên soạn xong, sau đó mở mắt ra nhìn đám người tu luyện bên dưới một cái là đủ.
Sau khi thiết lập xong đâu đấy, động tác hai tay ôm ngực của Tống Thư Hàng biến hóa. Hắn duỗi một tay nhắm thẳng vào đám người tu luyện đang rên la dưới hố mà vỗ nhẹ một cái.
Viu viu viu ~
Đám người tu luyện của các thế lực bị bốc lên khỏi mặt đất, sau đó bị niệm lực của Tống Thư Hàng bọc lấy, rơi vào một cuộc hành trình may rủi.
Thân thể bọn họ bị bắn đi khắp nơi trên thế giới.
Một cách hoàn toàn hên xui.
Đáp xuống nơi nào thì phải trông vào nhân phẩm!

Sau khi làm xong hết thảy.
Tống Thư Hàng chậm rãi quay người, hướng ánh mắt thâm thúy về phía Tây.
Ở đó có một người bắt yêu trẻ tuổi với đôi tay cấy ghép rất nhiều ma nhãn, dẫn theo ba nghìn người bắt yêu, đang bố trí thiên la địa võng.
Đám người bắt yêu kia hai mắt đỏ ngầu, trên mình ngập tràn khí tức khát máu.
Bọn chúng mới là thủ phạm thực sự hủy diệt Bích Thủy các.
Tống Thư Hàng nhìn vào ý thức của hai Sở các chủ bên cạnh mình.
Lúc này, ý thức của cả hai Sở các chủ gần như đồng thời nhắm tịt mắt lại.
Ba nghìn người bắt yêu này chính là ác mộng thực sự của các cô.
Mỗi khi choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng Bích Thủy các bị hủy diệt, các cô đều nhớ về những khuôn mặt ấy.
Trước kia khi giảng giải lịch sử của Bích Thủy các cho Tống Thư Hàng, Sở các chủ đều cố gắng lược bỏ đoạn này, bởi vì đối với cô, nó quá tàn khốc.
“Ta hiểu rồi… vậy để ta xử lý luôn cho.” Tống Thư Hàng nói với vẻ thấu hiểu.
Thủ đoạn tàn khốc và các thủ pháp báo thù rửa hận đều không thích hợp trong thời điểm này.
Quá lãng phí thời gian!
Với ý thức của hai vị Sở các chủ, bọn họ chỉ cần ba nghìn người này tan thành tro bụi ngay tức khắc mà thôi, càng nhanh càng tốt!
Tống Thư Hàng quay người nhìn sang phía Tây, xòe bàn tay ra, từ từ nắm lại.
Tạch tạch tạch tạch tạch!
Mở đầu từ tu sĩ trẻ tuổi với hai cánh tay đầy ma nhãn, ba nghìn người bắt yêu hóa thành mưa máu, thần hồn cũng không thoát, tất cả đều vỡ nát.
Nhưng mưa máu còn chưa rơi xuống đất đã bị xóa sạch giữa không trung, sạch trơn từ tận căn nguyên!
Từ giờ khắc này trở đi, không ai có thể nhớ được sự tồn tại của bọn chúng nữa.
Ngay cả Thiên Đạo cũng không thể.
Vẻ ưu sầu giữa đôi lông mày của hai vị Sở các chủ tan biến.
Vào giờ khắc ấy, chấp niệm trong lòng bọn họ đã bị xóa đi. Và chờ khi trở về năm 2020, khi các thành viên của Bích Thủy các hồi sinh trở về, một chút chấp niệm nhỏ bé còn lại cũng sẽ được hóa giải.
“Cảm ơn.” Sở các chủ nói khẽ.
“Đừng khách khí.” Sở two trả lời thay Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Đây là lời thoại của ta mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận