Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1557: Muốn Ngừng Mà Không Được

Chương 1557: Muốn Ngừng Mà Không Được
Vốn dĩ Tống Thư Hàng ngồi ở ghế phụ.
Nhưng sau đó vị Tiên Tử tên Tĩnh Da nọ... khoan đã, mà tên gọi cụ thể của vị Tiên Tử này là gì nhỉ?
Tóm lại là vị Tiên Tử nọ nằm ở phía sau một hồi, sau đó hình như thấy nhàm chán bèn kéo Tống Thư Hàng ra sau nằm cùng với cô.
Động tác của cô rất tự nhiên, không hề giống người chỉ mới gặp Tống Thư Hàng lần đầu. Hơn nữa lúc bị cô kéo, Tống Thư Hàng cũng không cảm thấy phản cảm, dường như trong tiềm thức của hắn đã thừa nhận vị Tiên Tử này. Hắn cứ để mặc cô kéo, hai người nằm chung trên giường khí, cùng ngắm sao xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt.
Nhìn tinh không ngẩn người, Tống Thư Hàng cảm thấy bầu không khí lúc này thật ngại ngùng.
Hay là tìm đề tài gì đó trò chuyện để hóa giải bầu không khí ngại ngùng này?
Tống Thư Hàng liếc nhìn Tĩnh Y Tiên Tử nằm bên cạnh, thấy quyển sách trong tay cô bèn thuận miệng hỏi:
“Tĩnh Vũ Tiên Tử, cô thích đọc sách à?”
Tiên Tử cười đáp:
“Thích.”
Sau đó... không có sau đó.
Tống Thư Hàng:
“...”
Không được, đề tài này không nói tiếp được, xem ra phải đổi đề tài khác thôi.
Nói cái gì mới được đây? Không nói về sách, hay là nói về Đậu Đậu?
“Mà này lúc nãy ta nói đạo hiệu của ta là Tĩnh Dạ, Tĩnh Dạ trong Tĩnh Dạ Tứ(1) ấy.”
Tiên Tử lại nói tiếp.
“À, thì ra có nghĩa là bài thơ này.”
Tống Thư Hàng gật đầu.
Xem ra đề tài được mở ra rồi, vậy tiếp theo cứ nương theo đề tài là có thể tùy tiện trò chuyện một hồi, nói cái gì cũng được.
Ngay lúc Tống Thư Hàng nghĩ như vậy, mỹ nhân rắn công đức đột nhiên hiện thân.
Sau khi xuất hiện, cô thu nhỏ thân thể thành kích thước như người bình thường, cái đuôi dài duỗi thẳng. Tiếp đó cô cố chen vào giữa Tống Thư Hàng và vị Tiên Tử Thanh Dạ kia.
“Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử, cô làm gì vậy?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
@#%× Tiên Tử mở miệng, trong miệng cô phát ra một giọng nói máy móc:
“Túy lý thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh! (2)”
Tống Thư Hàng:
“???”
“Tam canh đăng hỏa ngũ canh kê, chính thị nam nhi độc thư thì.(3)”
@#%× Tiên Tử tiếp tục dùng giọng nói máy móc đọc.
Tống Thư Hàng đần mặt ngơ ngác.
“Hà xử văn đăng bất khán lai.(4)”
@#%× Tiên Tử tiếp tục đọc từng chữ, đồng thời thân thể cô cố chen vào, ép Tống Thư Hàng qua một bên. Cái đuôi của cô không ngừng vung vẫy, đẩy Tống Thư Hàng ra vị trí xa hơn.
Sau đó mỹ nhân rắn nằm sát vào cạnh Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử.
“Thư Hàng đần, Tiên Tử ngôn ngữ viễn cổ nhà ngươi đang ám chỉ ngươi là bóng đèn đấy. Ngươi không nghe cô ấy đọc à? Trong ba câu câu nào cũng có chữ ‘đăng’.”
Đậu Đậu vừa lái xe vừa cười nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Sao Đậu Đậu ngươi lại hiểu được suy nghĩ của Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử? Sao sóng não của các người cùng tần số hay vậy?
Mà phải công nhận Đậu Đậu lái thuyền tiên điêu luyện ghê, ít nhất tính đến thời điểm hiện tại xem ra kỹ thuật lái xe của Đậu Đậu bỏ xa Đông Phương Lục Tiên Tử đến mấy con phố.
“Ha ha.”
Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử phát ra tiếng cười êm tai, cô đưa tay nắm lấy tay của @#%× Tiên Tử, mười ngón tay quấn quít đan xen vào nhau.
@#%× Tiên Tử quay đầu qua nhìn Tiên Tử có bím tóc dài nằm bên cạnh. Cô nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử... không đúng, Tĩnh Dạ Tiên Tử, cô và Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử quen nhau à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Nếu không quen nhau, sao mỹ nhân rắn công đức lại thân thiết với người khác như vậy?
“Ngươi có thể gọi ta là Tĩnh Dạ Tứ, ta không để ý đâu.”
Tiên Tử tết tóc cười hì hì nhưng lại không trả lời câu hỏi của Tống Thư Hàng.
@#%× Tiên Tử giơ một bàn tay khác lên sờ mặt Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử. Bàn tay nhỏ sờ lông mày, viền mắt rồi đến lỗ mũi, cái miệng.
“Không phải ngươi.”
Đột nhiên @#%× Tiên Tử mở miệng nói.
Lần này không phải giọng máy móc cũng không đọc lời thoại, mà là giọng nói thật sự của mỹ nhân rắn...
Tống Thư Hàng tò mò nhìn @#%× Tiên Tử.
Nói thật từ lúc mỹ nhân rắn công đức đi theo hắn đến giờ, hầu như chưa bao giờ dùng giọng thật để nói chuyện.
Mỗi lần cô ấy mở miệng, nếu không phải tiếng hét thảm thiết của Tống Thư Hàng được thu âm lại thì là giọng nói máy móc, hoặc lời thoại được thu lại từ trong phim truyền hình.
“Là ta, cũng không phải ta.”
Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử dịu dàng nói.
Mỹ nhân rắn công đức rút tay về, rút luôn cả bản tay đang nắm tay Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử, sau đó cô bắt đầu lăn lộn trên giường khí, trông có vẻ rất bực bội.
Cô lăn đến bên cạnh Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử, sau đó lại lăn ngược về, lăn một mạch đến bên cạnh Tống Thư Hàng.
Sau khi lăn đến cạnh Tống Thư Hàng, cô dừng một chút rồi lại tiếp tục lăn, cán luôn qua người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“...”
Mỹ nhân rắn công đức lại lăn ngược về, cán qua người Tống Thư Hàng lần hai.
Cứ lăn tới rồi lại lăn lui như thế.
Mấy phút sau.
Mỹ nhân rắn công đức chơi nghiện rồi, không bực bội nữa.
Cô cứ lăn rồi lại lăn, cán qua người Tống Thư Hàng, sau đó lăn ngược về, cán thêm lần nữa.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử nằm sấp dậy, một tay chống cằm, cười híp mắt nhìn Tống Thư Hàng và mỹ nhân rắn công đức đang lăn lộn:
“@#%× Tiên Tử vẫn đáng yêu như vậy, chẳng thay đổi chút nào.”
Câu này cô nói bằng ngôn ngữ viễn cổ, gọi thẳng tên của Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử.
“Quả nhiên vị tiên tử này biết @#%× Tiên Tử.”
Tống Thư Hàng nói thầm.
Lúc này, @#%× Tiên Tử đã chơi chán. Cô dừng lại, trở về nằm giữa Tống Thư Hàng và Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử, sau đó bắt đầu đọc đủ loại lời thoại.
Có lời thoại trong phim truyền hình, cũng có lời thoại trong phim điện ảnh, nhưng đa số đều là lời thoại áp dụng trong cảnh nữ chính chết trong lòng nam chính. Ngoài ra còn có rất nhiều bài thơ tình vừa nghe đã thấy buồn nôn.
Sau khi đọc xong lời thoại, cô lại bắt đầu đọc thơ cổ, lần này đổi sang giọng máy móc.
Đọc thơ cổ xong, cô lại dùng giọng của Tống Thư Hàng bắt đầu đọc ‘lời thoại dự phòng’.
“A a a a~~”
Mở màn là bốn tiếng hét thảm thiết trầm bổng giả chết.
Tiếp theo là...
“Cái gì là hiếu?”
“Cái gì là yêu?”
“Biết tình mẹ vĩ đại thế nào không?”
Ba câu hỏi mang thai kinh điển của Thánh Nhân Nho gia.
“Cái gì cũng không biết còn làm ăn được gì nữa?”
Câu này Tống Thư Hàng cũng quên mất bản thân đã nói ra lúc nào, nhưng giọng nói này đúng là giọng của hắn.
“Tại hạ là Bá Tống, mười tám tuổi, xin chỉ giáo nhiều hơn. Nếu ta có chỗ nào đắc tội, các ngươi cứ đánh ta xem?”
Đây là giọng của Vũ Nhu Tử, không biết mỹ nhân rắn công đức thu lại câu này lúc nào.
Tống Thư Hàng:
“...”
Hình như kho lời thoại của mỹ nhân rắn phong phú quá rồi thì phải? Không chỉ lời nói của hắn mà ngay cả lời nói của Vũ Nhu Tử cũng bị thu lại luôn à? Hơn nữa hình như có một số lời thoại mang tính chất kéo cừu hận quá thì phải?
“Ngươi chết chắc rồi nhân loại độc ác, hôm nay không ai cứu được ngươi đâu! Người nào dính máu tưới của chiến sĩ nhím biển bọn ta đều sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả chiến sĩ nhím biển trên toàn thế giới, ngươi trốn không thoát đâu, dù có chạy tới chân trời góc biển cũng không tránh được. Không chỉ bản thân người mà kể cả người nhà của ngươi cũng phải gánh chịu sự trừng phạt của chiến sĩ nhím biển! Ngươi trốn không thoát, ngươi hết đường sống rồi! Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn tự chặt đầu, ta có thể tha mạng cho người nhà của ngươi!”
Đây là lời thoại của chiến sĩ nhím biển.
Cuối cùng mỹ nhân rắn công đức lại đổi về giọng của Tống Thư Hàng:
“Tiểu Bạch, đợi tóc ngươi dài đến eo thì gả cho ta nhé...?”
Tống Thư Hàng cả kinh bật dậy, đưa tay che kín miệng mỹ nhân rắn công đức.
Định mệnh, sao lại có câu này?
Nhưng đã chậm... mỹ nhân rắn đã đọc xong mất rồi.
Ở phía trước, Đậu Đậu đang lái thuyền tiên xoay đầu lại:
“Định mệnh!”
Hắn không nghe lầm, đây là giọng của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“...”
Nhìn trời, ta mới là người phải kêu ‘Định mệnh!’ đây này.
“Trong nhóm Cửu Châu số 1 có rất nhiều đạo hữu nhưng ta phục ngươi thật đấy Thư Hàng à!”
Đậu Đậu bái phục nói.
“Không, chuyện không như ngươi nghĩ đâu.”
Tống Thư Hàng vội giải thích:
“Thật ra câu này là Bạch tiền bối...”
Mới nói được một nửa, hắn lại cảm thấy không ổn.
Về chuyện thiếu niên áo xanh cưỡi bạch mã tỏ tình trong ảo ảnh chân thật của Bạch tiền bối, hình như các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 vẫn chưa biết tình tiết ẩn này.
Nếu hắn nói chuyện này ra, có khi nào sẽ bị một kiếm tiễn thẳng đến mặt trời không nhỉ?
“Tóm lại cậu này không phải do ta nghĩ ra. Lúc đó ta chỉ thuật lại một lần, kết quả là suýt mất mạng.”
Tống Thư Hàng thở dài não nề.
“Thì ra là vậy.”
Đậu Đậu gật đầu:
“Cũng đúng, với tính cách của ngươi, chắc chắn sẽ không nói ra những lời này.”
Câu trả lời dối trá kiểu Đậu Đậu.
“Quá đúng.”
Tống Thư Hàng nói:
“Lời thoại siêu mất mặt như vậy không hề phù hợp với phong cách của ta.”
Mỹ nhân rắn công đức:
“Ưm ưm ưm~~”
Bây giờ Tống Thư Hàng không dám để cô đọc lời thoại bừa bãi nữa, lỡ may lại nói ra lời thoại quỷ dị gì, trái tim nhỏ bé của hắn chịu không nổi nữa đâu.
Vì vậy Tống Thư Hàng cưỡng chế gọi mỹ nhân rắn công đức về, đồng thời giam cầm cô lại, không cho cô thực thể hóa, chỉ cho cô dùng trạng thái thuần ánh sáng công đức bám vào trên người mình.
Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử ở bên cạnh mỉm cười nhìn một màn trước mắt, không hề nói xen vào.
...
Dưới sự điều khiển của Đậu Đậu, thuyền tiên bay về trái đất.
Lúc đáp xuống, Đậu Đậu cứ cho thuyền tiên cắm đầu đâm xuống, cũng chẳng thèm để ý đến địa điểm đáp xuống, hình như bên dưới là đại dương.
“Tĩnh Vũ... không đúng.”
Trong đầu Tống Thư Hàng nghĩ đến lý Bạch, sau đó lại nghĩ đến Tĩnh Dạ Tứ.
“Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử, cô muốn đi đâu? Cần bọn ta đưa cô đến chỗ nào không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử xua tay đáp:
“Không cần đâu, nơi ta cần đến ở ngay bên dưới, ta vốn muốn đi Thái Bình Dương. Vậy chúng ta tạm biệt tại đây thôi, hẹn gặp lại.”
Cô cười hì hì, gọi ra kim thử bản mệnh, sau đó mở cửa kính xe, từ cửa kính nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Kim thư biến to, nâng đỡ thân thể cô.
Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử ngồi trên kim thư, vẫy tay chào Tống Thư Hàng:
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
“Đậu Đậu, năng lượng trên thuyền tiên còn đủ không? Chúng ta về Hoa Hạ luôn.”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đậu Đậu:
“Yên tâm, chỉ cần không mở chế độ chạy trốn điên cuồng, năng lượng hoàn toàn đủ dùng.”
Thuyền tiên chuyển hướng, bay về Hoa Hạ.
Tĩnh Dạ Tứ Tiên Tử ngồi trên kim thư, nhìn thuyền tiên đi xa cười nói:
“Lần sau gặp lại có lẽ vẫn giống như lần đầu gặp mặt.”
“Ngươi cần gì phải làm vậy?”
Trên người cô bỗng phát ra một giọng nói khác, là giọng của Trình Lâm Tiên Tử.
“Thật ra loại tình tiết ‘dù thiếu nữ có làm gì, nam tử kia vẫn không nhớ rõ cô. Nam tử hoàn toàn không biết vì hắn thiếu nữ đã âm thầm cố gắng nhiều đến mức nào’ này rất giống nội dung trong tác phẩm văn học bi kịch, quả thật khiến người ta... muốn ngừng mà không được.”
Diệp Tư lấy ra một cuốn sách văn học bi kịch, hai mắt sáng lên:
“Làm sao bây giờ? Hình như ta tìm được niềm vui trong đây rồi.”
Trình Lâm Tiên Tử:
“...”
Đây là kiểu suy nghĩ gì thế? Kiểu suy nghĩ của thiếu nữ văn học à?
Chú thích:
(1)Tĩnh Dạ Tứ, một bài thơ của Lý Bạch.
Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương.
(2) Đây là hai câu đầu trong bài thơ Phá Trận Tử của Tân Khí Tật.
Say khướt khêu đèn ngắm kiếm,
Mộng về còi rúc liên thanh.
(3) Hai cầu đầu trong bài Cần Học của Nhan Chân Khanh
Dịch nghĩa:
Canh ba dậy thắp đèn đến canh năm nghe tiếng gà gáy,
Đó chính là lúc người con trai đang lập chí.
(4) Câu cuối trong bài thơ Thượng Nguyên Chi Dạ của Thôi Dịch.
Dịch nghĩa: Nơi nào có giăng đèn mà không có người lại?
Bạn cần đăng nhập để bình luận