Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2295: Tiểu cầu của ta ơi!

Chương 2295: Tiểu cầu của ta ơi!
“Bạch tiền bối, ngài vừa bóp nát cái gì đấy? Có thể cho ta biết để ta chuẩn bị tâm lý không?” Tống Thư Hàng duy trì trạng thái ngụy bất hủ, dè dặt hỏi.
Lúc này đây hắn không dám trở về nguyên hình. Vạn nhất thứ bị bóp nát là bộ phận quan trọng nào đó trong cơ thể, ví dụ như bộ não chẳng hạn, mà khi hắn khôi phục nguyên hình nó không tái tạo theo, khiến hắn đi đời nhà ma luôn thì sao?
Bạch tiền bối two mơ mơ màng màng nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Một khắc sau, hắn tỉnh táo hẳn, tò mò hỏi: “Ơ, Thư Hàng, sao ngươi lại vào đây?”
Hắn biết rõ phong ấn do quả cầu béo kia tạo nên kiên cố đến mức nào, sao thằng nhóc Thư Hàng này lại chui vào được chứ?
Tống Thư Hàng thở dài trả lời: “Ta vào được một lúc rồi, còn bị ngài vỗ cho một chưởng nát bét cả ra kia.”
“Ngươi làm gì mà bị vỗ?” Bạch tiền bối hỏi.
Đang yên đang lành, hắn vỗ cho Tống Thư Hàng một phát làm gì?
Tống Thư Hàng: “???”
Sao nghe cứ như mình làm gì sai trái ấy nhỉ?
“Trước đó ta mở được một cái cửa sau trên phong ấn của đại lão quả cầu béo, bèn vào đây gọi Bạch tiền bối dậy… sau đó thì… ngài vỗ cho ta một cái nát nhừ như bột, bây giờ người vẫn còn đau.” Tống Thư Hàng kêu than.
“Vậy nên lần sau người khác đang ngủ thì đừng có mà vào quấy rầy, có nhớ chưa?” Bạch tiền bối vỗ nhẹ cụm sương mù Tống Thư Hàng, dịu dàng nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“À, vừa rồi ta cảm thấy có một gã như cái xác khóa chặt vị trí này từ xa. Có thể xuyên qua phong ấn của quả cầu béo mà ghim được vào tận đây… là di vật Thiên Đạo à?” Bạch tiền bối two vừa tỉnh táo lại đã hỏi ngay.
“Không sai, đúng là nó đó. Sau khi ta trốn khỏi tường kép của phòng tối Thiên Đạo thì nó vẫn luôn dùng bí pháp tầm xa để tìm ta. Vị này chẳng biết hai chữ “từ bỏ” viết thế nào. Gặp đối thủ kiên trì như vậy, ta cũng đau đầu lắm.” Tống Thư Hàng cảm thấy mình chẳng khác nào cái gậy sắt nhà Lý Bạch, nếu cứ bị mài dần thế này thì một ngày nào đó hắn sẽ biến thành cái kim thêu mất thôi.
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Bạch tiền bối two bật cười vui vẻ.
Tống Thư Hàng hỏi lại: “Thế… ban nãy Bạch tiền bối bóp nát cái gì vậy?”
“Ta cũng không để ý, chắc là bộ phận bị di vật Thiên Đạo khóa chặt trên người ngươi ấy mà. Ta bóp nát luôn cho nhẹ nợ, đồng thời còn phản đòn di vật Thiên Đạo một phen, khiến nó không dám lần theo ngươi trong một thời gian nữa.” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng vội vàng tìm tòi sờ soạng trên thân thể sương mù của mình. Nhìn từ bên ngoài thì không thiếu cái gì, nội tạng cũng vẫn đâu ra đấy.
Hi vọng lát nữa khôi phục nguyên hình, hắn có thể dùng thiên tổng cương của Thánh Viên Long Lực Thần Công để tái tạo lại bộ phận vừa bị Bạch tiền bối two bóp nát.
“Hi vọng là không sao.” Tống Thư Hàng nói.
Sau đó, hắn giải trừ trạng thái sương mù, bắt đầu khôi phục nguyên hình.
Thân thể ngụy bất hủ tan đi, sương mù bắt đầu ngưng tụ thành nhục thân.
Khi nhục thân vừa khôi phục, Tống Thư Hàng nhanh chóng kích hoạt đồng loạt ba loại công pháp luyện thể và Trình Lâm Tự Dũ pháp, để hiệu quả tái tạo bộ phận đã mất đạt mức cao nhất.
Cương Thủ biến dị biến toàn thân hắn thành một màu đen nhánh như kim loại.
Hiệu quả của Thánh Viên Long Lực Thần Công + Nho Gia Kim Cương Thân cũng hiện lên.
Một khắc sau, đại thánh viên mang theo 132 tiểu thánh viên xuất hiện trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng.
Vì bị trụ phong ấn của đại lão quả cầu béo hạn chế, 133 con thánh viên bị chèn ép vào một không gian nhỏ hẹp. Chúng đè lên nhau, chồng chất lên nhau, khiến bắp thị bị gò ép nghiêm trọng. Nếu chúng không phải là hư ảnh thì có lẽ đã bị chen bẹp dí rồi.
“Phong ấn của đại lão quả cầu béo đáng sợ thật.” Tống Thư Hàng cảm thán.
“Ta cảm thấy bây giờ không phải là lúc để ngươi cảm thán chuyện này đâu.” Bạch tiền bối two dịu dàng nhắc nhở.
Tống Thư Hàng: “Sao vậy ạ?”
Một khắc sau, hắn bỗng thấy lưng mình ngưa ngứa, bèn đưa tay lên sờ theo bản năng.
Khi giơ tay lên, Tống Thư Hàng mới nhìn thấy trên cánh tay mình có vô số cơ quan giống như mạch máu nối dài ra ngoài theo thân người và nối về phía sau cơ thể!
Không chỉ trên cánh tay, mà trên lưng hắn cũng có vô số bộ phận giống mạch máu đang cắm rễ ra phía sau hệt như rễ của hoa sen.
Vì thường xuyên sử dụng rễ sen để dâm người khác nên Tống Thư Hàng đã làm quen với hình ảnh như xúc tu này từ lâu, cho nên hắn không hề sợ hãi mà còn nhẹ nhàng chạm vào những mạch máu ấy một cái.
Vừa chạm đã thấy lành lạnh… sau đó là đau!
Lạnh là cảm giác khi ngón tay chạm vào.
Còn đau đớn thì từ những mạch máu kia truyền tới.
“Nhìn trời, đừng nói chúng chính là mạch máu của ta đấy nhé!” Tống Thư Hàng nói.
Đồng thời, hắn còn nhìn thấy trong những mạch máu này có máu đang không ngừng tuôn chảy ra ngoài.
Những tiểu cầu, hồng cầu và bạch cầu đáng yêu của hắn đang rủ nhau khăn gói ra đi, bước lên con đường chạy trốn khỏi cơ thể dài dằng dặc theo từng mạch máu.
Tình hình của hắn bây giờ không phải là máu chảy đầy đất, mà là truyền máu ra ngoài không ngừng không nghỉ!
Tống Thư Hàng quay đầu 180 độ nhìn về phía sau. Sau khi nhận lấy lời nguyền quay đầu của Bạch tiền bối two thì cổ của hắn đã thức tỉnh chức năng mới.
Một khắc sau, hắn nhìn thấy mạch máu trên lưng, trên vai và cánh tay mình đang cắm rễ trên trụ phong ấn của đại lão quả cầu béo và hòa cùng với nó.
Trụ phong ấn và hắn không còn cách biệt, cứ như đã hòa thành một thể với nhau.
Máu của hắn thì không ngừng bị truyền vào trụ phong ấn.
Trụ phong ấn đang tỏa ánh sáng bảy màu trở nên rực rỡ hơn sau khi tẩm bổ bằng máu của Tống Thư Hàng, chẳng khác nào làn da bị khô trở nên trơn láng sau khi bù độ ẩm.
Tống Thư Hàng: “…”
Sao lại thế này?
Hắn chỉ đưa thân thể từ trạng thái sương mù ngụy bất hủ về hình thái ban đầu thôi mà, sao lại nối liền với trụ phong ấn của đại lão quả cầu béo được vậy?
“Đau đầu quá.” Tống Thư Hàng xoay đầu về, day mạnh lên huyệt thái dương. Vì hai tay và vai hắn đều nối đầy mạch máu nên không thể làm động tác mạnh. Chỉ cần động mạnh một cái thôi sẽ kéo theo mạch máu, gây ra những cơn đau râm ran.
“Có mấy khả năng dẫn tới hiện tượng này.” Bạch tiền bối two chìm xuống, co chân lại, chống một tay lên cằm rồi nói: “Trụ phong ấn này được quả cầu béo kia tạo ra với trụ cột là khúc xương bất hủ giả, mà hình thái sương mù của ngươi cũng là hình thức ngụy bất hủ. Có thể nói khi ở trạng thái sương mù, ngươi có cùng nguồn gốc với trụ phong ấn, cho nên sau khi khôi phục thì hai bên dung hợp với nhau cũng là một điều dễ hiểu.”
Tống Thư Hàng: “…”
Vì đều là “ngụy bất hủ” nên thu hút lẫn nhau sao?
“Mặt khác, chuyện này cũng có thể liên quan tới việc ngươi thi triển Dưỡng Đao thuật suốt một đêm.” Bạch tiền bối two nói tiếp.
Trừ những điều đó ra, Bạch tiền bối two còn cảm nhận được một lực lượng truyền tới từ một không gian quỷ dị mà chính hắn cũng không nhìn thấu, đang cư ngụ trên người Tống Thư Hàng.
Lực lượng đó mới là nguyên nhân chủ yếu.
Không phải di vật Thiên Đạo.
Mà là lực lượng của khúc xương bất hủ chính tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận