Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1264: Nguyên Vật Liệu: Thân Xác Bá Tống Huyền Thánh

Chương 1264: Nguyên Vật Liệu: Thân Xác Bá Tống Huyền Thánh
Trên hình thức ban đầu của găng tay “Nghịch Kình Võ Sĩ”, bãi chất lỏng kia không ngừng chui tới chui lui… Thoạt nhìn như muốn kết hợp với găng tay.
Bãi chất lỏng kia chính là thân thể Tống Thư Hàng biến thành.
Vậy nên Xích Tiêu Kiếm mới liên tục thúc giục Tống Thư Hàng, bảo hắn xuống khỏi găng tay. Mỹ nhân rắn công đức cũng tò mò đứng canh giữ bên cạnh, nhìn chằm chằm vào găng tay và Thư Hàng trên lò rèn.
“Này, Thư Hàng rốt cuộc ngươi bị sao thế? Bị gì thì cũng trả lời một câu đi chứ.”
Xích Tiêu Kiếm lại nói.
Trước đó nó đã thử trực tiếp tách Tống Thư Hàng ra khỏi găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ, nhưng một khi nó đến gần thì bãi chất lỏng do Tống Thư Hàng biến thành sẽ chui vào hình dạng ban đầu của găng tay trong nháy mắt, đồng thời thân thể của hắn cũng điên cuồng dung hợp với nó.
Xích Tiêu Kiếm muốn tới gần hơn chút nữa thì lại bị mỹ nhân rắn công đức túm lấy, không cho nó tiếp xúc quá gần.
Sau khi kéo Xích Tiêu Kiếm ra xa một chút, thân thể hóa lỏng của Tống Thư Hàng sẽ chui ra khỏi găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ rồi ngo ngoe ngọ nguậy tiếp.
“Tiêu rồi, hình như Tống Thư Hàng bị rớt não rồi.”
Xích Tiêu Kiếm nói.
Trong lúc nói chuyện, một bóng người đến gần, nhanh chóng nhảy vào bên trong phòng rèn của Điện Hàn Đông.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, các ngươi có thấy ta chết kiểu gì không thế?”
Bóng người xông tới la lớn lên.
Xích Tiêu Kiếm và mỹ nhân rắn công đức vừa quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy Tống Thư Hàng thả rông chạy long nhong.
“Đệch, Tống Thư Hàng?”
Xích Tiêu Kiếm mở to mắt, không đúng, nó là kiếm nên không có mắt.
Mỹ nhân rắn công đức cũng nghiêng đầu nhìn Tống Thư Hàng với vẻ tò mò, sau đó cô lại quay đầu nhìn vể phía Tống Thư Hàng “thể lỏng” trên lò rèn.
Cô cảm thấy hai Tống Thư Hàng đều là hàng thật.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Thư Hàng vẫy tay, y phục, pháp khí, găng tay tình yêu của Mộc Ngưu kiếm khách trên mặt đất đều bay đến, phủ lên người hắn lần nữa.
Xích Tiêu Kiếm rung lên:
“Vấn đề này ta phải hỏi ngươi mới đúng chứ, rốt cuộc ngươi bị gì thế? Sao lại chạy từ bên ngoài vào đây thế này.”
“Nhìn trời, các ngươi không thấy rõ ta chết thế nào ư?”
Tống Thư Hàng nhanh chóng giải thích:
“Ta nhớ khoảnh khắc cuối cùng là chân ta đạp trên hoa sen đen, nhảy một cú ngầu lòi để tránh né thánh quang kỳ dị trên lò rèn. Tiếp đó… ta đã xuất hiện ở điểm sống lại bên cạnh suối nguồn sự sống. Chỗ đó có mệnh phù ta đã chôn từ trước, một khi ta gặp chuyện bất trắc thì cũng có thể hồi sinh.”
“Ngươi chết rồi ư?”
Xích Tiêu Kiếm xoay thân, dùng mũi kiếm chỉ bãi chất lỏng trên lò rèn:
“Vậy kia là thứ gì?”
Tống Thư Hàng đến gần lò rèn.
Thân hình mỹ nhân rắn công đức bao lấy Tống Thư Hàng nhằm bảo vệ hắn. Mệnh phù của Tống Thư Hàng đã dùng xong, cô tuyệt đối không thể để hắn gặp bất trắc gì nữa.
Tống Thư Hàng đến gần lò rèn thì nhìn thấy bãi chất lỏng kia đang chui ra chui vào trong găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ.
“Đậu móa, đây không phải là ta sao?”
Hắn trợn mắt há mồm.
Khí tức này, loại tiên thiên chân nguyên của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công đang chấn động này đúng là Tống Thư Hàng, không lẫn đi đâu được. Hơn nữa trên người “Tống Thư Hàng” ở trạng thái chất lỏng này tràn đầy sức sống, khí tức sinh mệnh dồi dào. Căn bản không giống như đã “chết”.
Nếu không chết thì tại sao mệnh phù lại hồi sinh ta thế này?
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, lúc trước sau khi ta giẫm trên hoa sen đen tránh né thánh quang hỏa diễm biến dị thì đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tống Thư Hàng dò hỏi.
Xích Tiêu Kiếm trả lời:
“Ngươi tung người nhảy lên, chân đạp hoa sen đen rồi thuận lợi đáp xuống đất. Sau đó ngươi đột nhiên xoay người đến gần găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ rồi túm lấy nó. Lúc ta đang khó hiểu không biết ngươi muốn làm gì thì thân thể ngươi đột nhiên hóa thành dạng lỏng, cuốn lấy găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ. Luồng hỏa diễm thánh quang kỳ dị trong găng tay cũng bị thân thể hóa lỏng của ngươi đồng bộ.”
Sau khi dừng lại một chút, Xích Tiêu Kiếm mới nói tiếp:
“Nhưng dấu ấn sinh mệnh của ngươi vẫn còn chứ chưa hề tắt. Vậy sao ngươi lại sống lại chứ?”
“Gặp quỷ rồi, một tấm mệnh phù quý giá lại lãng phí chẳng rõ nguyên do như thế à?”
Tống Thư Hàng xoa huyệt thái dương.
Suy nghĩ một lát, hắn tháo găng tay tình yêu của Mộc Ngưu kiếm khách xuống rồi nhắm ngay găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ.
Với trình độ nắm giữ bí pháp giám định của Tống Thư Hàng bây giờ, chỉ cần ở gần, dù bàn tay không tiếp xúc với mục tiêu giám định thì cũng có thể thi triển được, chỉ là tỷ lệ giám định thành công sẽ giảm xuống một chút.
Trong đầu hắn im lặng nhớ lại 88888 thanh âm kia rồi cách không sử dụng bí pháp giám định đối với chiếc găng tay kia.
Tống Thư Hàng muốn nhìn xem rốt cuộc thứ này bị làm sao.
Bí pháp giám định thi triển thuận lợi.
Phù văn màu vàng tuôn ra từ vành mắt hắn, rơi trên thân thể dạng chất lỏng đang ngọ nguậy và găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ.
Kim đồng hồ quay ngược.
Lúc này, trên cánh tay Tống Thư Hàng chỉ xuất hiện một vết thương rất nhỏ, máu còn chưa kịp chảy ra thì vết thương đã bình phục.
Cái giá trả khi giám định rất nhỏ.
Phù văn màu vàng trở về mang theo kết quả giám định.
[Găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ được tạo thành từ xương Kình Thánh bát phẩm, còn trong trạng thái bán thành phẩm, đẳng cấp thành phẩm dự tính là cấp bậc thất phẩm hoàn mỹ.]
Nhìn trời, găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ mà Lục Tu Tiên Tử chuẩn bị chế tạo cho hắn là cấp bậc thất phẩm hoàn mỹ ư? Thảo nào búa to búa nhỏ vung liên hồi, mấy con số +100 và +50 ghim thẳng vào tim hắn đau nhói.
Có điều thứ ta muốn giám định không phải găng tay, thứ ta muốn là tin tức của tên “Tống Thư Hàng” đang ngọ nguậy kia.
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Đồng thời bây giờ trong lòng hắn có phần lo sợ.
Bởi vì gần đây thấy vị đại lão nào cung có phân thân “đại lão two”, hắn lo không biết có phải giờ mình đã biến thành “Tống Thư Hàng two”, còn bãi chất lỏng trước mắt này lại là “Tống Thư Hàng one” hay không.
[Thân thể Tống Thư Hàng dạng lỏng: Một trong những vật liệu luyện khí, sản phẩm lấy thân luyện khí, do nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh muốn chế pháp khí bản mệnh hoàn mỹ nhất, cường đại nhất hắn mà hắn chọn cách đưa thân thể của mình vào trong thánh quang hỏa diễm để đúc khí.]
“Đệch mợ!!”
Tống Thư Hàng tức giận nói.
Đầu của ta có bị lừa đá đâu, sao có thể đưa thân thể mình vào trong lò luyện khí được chứ? Ta đang sống rất tốt, sao lại tìm chết được?
“Sao thế?”
Xích Tiêu Kiếm hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Vừa rồi ta dùng bí thuật giám định, rốt cuộc lại cho ra kết quả là ta tự “lấy thân luyện khí”, đưa thân thể của mình vào trong ngọn lửa để pháp khí bản mệnh được mạnh hơn. Tầm phào, sao ta có thể làm chuyện như thế được? Ta có phải Tam Lãng tiền bối đâu, sao có thể tìm đường chết như vậy chứ? Không đúng, dù là Tam Lãng tiền bối thì cũng không thể nào tìm đường chết cỡ đó được. Đây cũng không phải là tìm đường chết mà là tìm cái chết thật luôn.”
Có lẽ… chỉ có vị Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử tiền bối kia mới làm ra loại chuyện chán sống như thế này.
Dù sao lấy tính cách của hắn thì tuyệt đối không có khả năng làm như vậy.
“Có điều lúc ấy ta thấy dáng dấp của ngươi thật sự rất giống “lấy thân luyện khí”.”
Xích Tiêu Kiếm trả lời.
Nó vừa mới nói, lúc trước Tống Thư Hàng chủ động tiếp cận găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ, cũng hòa thân thể của mình bao bọc lấy găng tay cùng với thánh quang hỏa diễm kỳ dị bên trên.
Sau khi suy nghĩ lại, Xích Tiêu Kiếm nói:
“Vậy thì có hai khả năng.”
Tống Thư Hàng:
“?”
“Thứ nhất, đầu ngươi bị lừa đá thật.”
Xích Tiêu Kiếm nói.
Tống Thư Hàng:
“…”
“Thứ hai, ngươi trúng tà. Khả năng lớn nhất chính là ngươi bị luồng thánh quang kỳ dị kia ảnh hưởng.”
Xích Tiêu Kiếm lại nói.
“Không đúng, lúc đó ta đã tránh thoát khỏi luồng thánh quang. Hơn nữa dù nó có muốn ảnh hưởng đến ta cũng không thể nào cướp đoạt tinh thần ta trong nháy mắt được.”
Tống Thư Hàng nhíu mày nói.
Hắn có mỹ nhân rắn công đức hộ thể, có thánh ấn gia trì, dù luồng thánh quang kia có thể ảnh hưởng tâm thần hắn cũng nhất định phải có một quá trình “tấn công”.
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, mặt dày mày dạn tiếp tục quấy rầy Bạch tiền bối two.
[Bạch tiền bối, triệu hoán Bạch tiền bối, ngài còn chưa ngủ đúng không?] Tống Thư Hàng hô hoán trong lòng.
Bạch tiền bối two: [Chuyện khỉ gì nữa đây? Ta đang nướng trong kén, bận lắm đấy].
Tống Thư Hàng:
“…”
Đang nướng trong kén? Làm như vậy thật sự không thành vấn đề chứ?
Hơn nữa không phải tiền bối ngài đang giảm béo ư?
[Có chuyện thì mau nói, nướng trong kén không thể phân tâm, khống chế độ lửa không dễ đâu.] Bạch tiền bối two nói.
[Khụ, là như vầy. Vừa rồi ta gặp sự cố, đột nhiên chết một lần, cảm thấy có gì đó rất bất thường. Vừa rồi ngươi có quan sát diễn biến trong thế giới hạch tâm của ta không? Ta cứ thấy nó quái quái thế nào ấy.] Tống Thư Hàng trả lời.
[Trước đó ta đã nhắc nhở ngươi, ấn đường của ngươi đen lắm, bảo ngươi cẩn thận một chút, ngươi xem lời ta như gió thoảng bên tai đấy à?] Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng rơi lệ đầy mặt: [Ta đã rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn không hiểu sao tự dưng lại chết.]
[Được rồi, người chờ ta một chút, ta đi quay ngược thời gian xem sao.] Bạch tiền bối two nói.
Sau một lúc lâu…
[Ta vừa xem diễn biến khi nãy rồi, ngươi “lấy thân luyện khí” à?] Bạch tiền bối two hỏi lại.
Tống Thư Hàng: [Không phải đâu, Bạch tiền bối. Ta đang sống bình thường tại sao phải đi tìm chết chứ!]
[Đầu ngươi bị lừa đá chăng?] Bạch tiền bối two lại nói.
Tống Thư Hàng: [Bạch tiền bối, con thuyền tình bạn cần cả đôi bên cẩn thận giữ gìn, không thì dễ lật lắm đấy.]
[Lật thì lật thôi, chỉ cần ngươi trả hết tà năng Cửu U cho ta là được. Nói thật, nếu như không phải thỉnh thoảng ngươi lại kếu réo thì ta có thể ngủ thẳng một ngàn năm đấy.] Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: […]
[Ta nhìn kỹ rồi, có vài điểm. Thứ nhất, bãi shit kia… ý ta là thánh quang. Luồng thánh quang kia vẫn đang phát ra lực lượng cùng loại với huyễn thuật, ảnh hưởng đến người xung quanh. Có điều bãi shit thánh quang kia chỉ là ngòi nổ, chủ yếu nhất là tình trạng của ngươi bây giờ, ngươi đang độ tâm ma kiếp à? Lực lượng của thánh quang kỳ dị dẫn tâm ma của ngươi tới, thế là ngươi lập tức trúng chiêu.] Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: [Nhìn trời, tâm ma?]
Hắn đương nhiên không độ tâm ma kiếp, nhưng Diệp Tư thì có. Diệp Tư là linh quỷ của hắn, Diệp Tư độ kiếp cũng sẽ ảnh hưởng đến hắn.
[Nhưng ta có ánh sáng công đức cơ mà, còn có thánh ấn bên người nữa, tâm ma không thể ảnh hưởng đến ta dễ dàng như vậy chứ?] Tống Thư Hàng lại hỏi.
[Vấn đề là tâm ma ảnh hưởng đến ngươi qua cửa sau. Hơn nữa không chỉ tâm ma và thánh quang, thân thể ngươi còn trúng độc, kịch độc vẫn đang ẩn nấp bên trong cơ thể ngươi. Nó, tâm ma và thánh quang cùng nhau ảnh hưởng đến trạng thái của ngươi.] Bạch tiền bối two bổ sung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận