Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 416: Trông ngươi tháo ra thì đã tay lắm đấy

Chương 416: Trông ngươi tháo ra thì đã tay lắm đấy
“Chạy đi, mau chạy khỏi đây đi!”
“Tiên sinh” gào to lên, hắn có thể thông qua ý niệm khống chế con rối hắc long này.
Sau khi tên “tiên sinh” bị đánh một cú choáng váng xong thì hắn lập tức biết nam tử áo trắng đã thâm nhập vào trong động của hắn có thực lực không hề tầm thường, bản thân hắn hoàn toàn không thể nào ngăn cản nổi —— cũng may là ở bên trong con rối hắc long bây giờ vẫn còn được gắn huyết hải ngọc, con rối hắc long có thể dùng vận tốc âm thanh, thậm chí là cả vận tốc siêu âm để chạy thoát khỏi đây.
Không thể để cho người ta phá hỏng con rối hắc long quý giá này được!
Sau khi con rối hắc long nhận được mệnh lệnh của chủ nhân xong thì vỗ cánh muốn bay lên —— nó muốn dùng tốc độ siêu âm thoát khỏi hang động dung nham này, chạy tới một động phủ bí mật khác của “tiên sinh”.
Nhưng khi nó vừa mới vỗ cánh bay lên được chừng một mét thì có một bàn tay thon dài đặt nhẹ nhàng lên lưng nó một cái.
Con rối hắc long liều mạng vỗ cánh liên tục, nhưng rốt cuộc cũng không thể bay lên được thêm chút nào nữa!
Ngay sau đó, có thêm một bàn tay thon dài khác dùng tay làm công cụ, lướt nhanh trên người của con con rối hắc long này.
Cạch cạch chạch chạch, tiếng vài loại linh kiện bị tháo ra.
Chỉ trong vòng chưa tới một phần vạn giây... Lớp vỏ bên ngoài của con rối hắc long kia đã bị tháo bung ra, để lộ kết cấu bên trong của nó.
Sau đó, viên huyết hải ngọc kia bị Bạch Tôn Giả lấy ra.
“Cạch cạch ~”
Sau khi mất đi nguồn năng lượng, con rối hắc long lập tức rơi xuống từ trên không trung, rớt xuống ngay bên chân của Bạch Tôn Giả.
Còn tên “tiên sinh” đang bị dán trên vách động thì há hốc mồm ra nhìn.
“Loại đá năng nguyên này là thứ dùng tà pháp tàn nhẫn để luyện chế ra đây mà.”
Bạch Tôn Giả tiện tay cất viên huyết hải ngọc kia đi.
Sau đó, Bạch Tôn Giả ngồi xổm xuống bên cạnh con rối hắc long, rồi vừa tháo dỡ nó ra vừa nói:
“Kết cấu này thú vị thật đấy, trông sơ qua thì giống như lấy thủ pháp của Mặc Môn làm cơ sở, lại cho thêm một số linh kiện máy móc hiện đại hóa vào. Kết hợp cả kỹ thuật con rối của Mặc Môn và khoa học kỹ thuật hiện đại lại với nhau, đúng là giỏi thật đấy.”
Chỉ trong nháy mắt, con rối hắc long kia đã bị tháo dỡ ra thành một đống linh kiện và một bộ khung xương rồng được chế tạo từ kim loại.
Bạch Tôn Giả vẫn chưa thỏa mãn, quay đầu nhìn về phía tên “tiên sinh” bị dán chặt trên vách động, cất tiếng hỏi:
“Ngươi mua con rối hắc long này từ đâu thế?”
Tên “tiên sinh” kia đang cố gắng chui ra khỏi vách động, nghe Bạch Tôn Giả hỏi thế thì hắn lập tức đờ ra.
Không phải là hắn không muốn trả lời, chỉ là trong nháy mắt ấy, “tiên sinh” đột nhiên nhớ tới một vấn đề khá nghiêm trọng —— Hắn lấy con rối hắc long này ở đâu ra?
Dường như chính bản thân hắn cũng đã quên sạch chuyện về con rối hắc long này rồi, hắn chỉ biết là mình sở hữu một con rối hắc long như thế, cùng với cách sử dụng nó mà thôi.
“Tiên sinh” đột nhiên ngu người.
“Không muốn nói à? Thôi vậy, ta cũng đã tìm hiểu xong xuôi về phần kết cấu bên trong con rối hắc long này rồi.”
Bạch Tôn Giả lẩm bẩm, sau đó hắn bắt đầu ráp con rối hắc long này lại.
Chừng hơn một phút đồng hồ sau...
“Tiên sinh” vất vả lắm mới chui ra khỏi vách động, hắn nhảy nhẹ lên một cái, nhảy về bên trong hang động nóng chảy kia.
Hắn nhìn mày, nhìn bóng lưng của Bạch Tôn Giả —— đáng chết, rõ ràng hắn vất vả lắm mới cướp được kiếm quyết từ tay của Sở gia, nhưng giờ lại bị đối phương cướp đi mất rồi, hắn phải làm sao mới có thể lấy mấy họa quyển kia về đây?
Bốn họa quyển này chính liên quan tới sự huyền bí của Trường Sinh, tuyệt đối không thể từ bỏ dễ dàng như thế được!
Có cần liều một phen không nhỉ?
“Tiên sinh” bắt đầu âm thầm điều động lực lượng Huyết Trì: “Nhân lúc kẻ này đang bận nghiên cứu con rối hắc long, có lẽ đây là cơ hội tốt nhất để cho ta ra tay!”
“Xong rồi, ráp lại xong xuôi rồi! Lần này toàn bộ linh kiện đều được ráp lại đầy đủ không sót cái nào. “
Đột nhiên, Bạch Tôn Giả ở phía trước chợt cười với vẻ cực kỳ đắc ý.
Ở trước mặt hắn, con rối hắc long vốn đã bị hắn tháo rời thành từng món linh kiện rơi vãi trên đất nay đã khôi phục lại như cũ… Cũng không thể nói là khôi phục lại như cũ được, ít nhất thì “tiên sinh” vẫn có thể thấy được vài bộ phận bên ngoài của con rối hắc long đã bị ráp sai mất rồi...
“Đáng tiếc là thiếu mất pháp môn Cơ Quan Khôi Lỗi Thuật của Mặc Môn, nên dù có tìm hiểu được toàn bộ cấu tạo của con rối hắc long, nhưng lại không thể chế tạo được một số của linh kiện của Mặc Môn.”
Bạch Tôn Giả nói với giọng điệu tiếc nuối.
Tuy rằng cũng có thể đến Mặc Môn mua một số linh kiện của con rối... nhưng nếu làm thế thì thứ chế tạo ra sẽ không còn thú vị nữa.
“Tiên sinh”: “…”
Nhanh quá đi mất, ráp lại còn nhanh hơn cả khi tháo ra nữa!
“Được rồi, thứ nên biết đều đã biết hết rồi, trả con rối hắc long lại cho ngươi này, ta đi trước... hửm?”
Bạch Tôn Giả vốn còn định chào tạm biệt cái tên “tiên sinh” này, hắn cũng không định xử lý “tiên sinh” —— bởi vì Linh Điệp Tôn Giả hãy còn hứng thú với tên “tiên sinh” này lắm, cho nên Bạch Tôn Giả muốn giữ cái mạng của “tiên sinh” lại cho Linh Điệp Tôn Giả xử lý.
Nhưng vừa mới quay đầu lại thì Bạch Tôn Giả đã trông thấy một thứ khiến cho hắn cảm thấy vô cùng tò mò.
Bởi vì cái bạt tai nặng một trăm tám mươi cân kia mà mặt của “tiên sinh” đã bị… đánh vỡ ra rồi!
Đúng vậy, mặt của hắn không phải bị đánh sưng phù lên, mà là bị vỡ nát lớp vỏ bọc bên ngoài, để lộ ra kết cấu kim loại màu đen ở bên trong.
Trước đó, “tiên sinh” bị lõm sâu vào trong vách động, bởi vì góc độ đó hơi khuất, cho nên Bạch Tôn Giả không nhìn thấy chỗ vỡ nát trên mặt hắn, nhưng bây giờ “tiên sinh” đã giãy dụa leo ra khỏi vách động rồi, nên chỗ bị vỡ trên mặt cũng lộ ra.
Ánh mắt của Bạch Tôn Giả thoắt cái đã trở nên vô cùng nồng nhiệt.
Tên “tiên sinh” này cũng là một con rối à?
Trông giống người thật quá đi mất, khi nãy ngay cả Bạch Tôn Giả cũng không thể phát hiện ra được điểm gì khác thường —— trên người của đối phương có khí tức sinh mệnh, có tu vi cảnh giới tứ phẩm, thoạt nhìn còn có cả máu thịt, thậm chí là dao động hồn của hồn phách nữa.
Nhưng khi lớp vỏ bọc bên ngoài bộ mặt của hắn bị vỡ ra, Bạch Tôn Giả nhìn thấy hóa ra bên trong của tên “tiên sinh” này toàn là linh kiện cả!
Con rối hình người à? Hay là người nhân tạo? Có khi nào là robot hay không?
À mà thôi, dù là loại nào thì cũng thú vị như nhau!
“Tiên sinh” bị Bạch Tôn Giả nhìn chằm chằm như thế thì lập tức cứng đờ người.
“Này, xem bộ dạng ngươi thế này mà tháo ra thì đã tay lắm đây… để ta tháo ngươi ra một lần nhé?”
Bạch Tôn Giả hỏi.
“Hả?”
“Tiên sinh” mở to hai mắt ra.
Nhưng không chờ “tiên sinh” kịp trả lời, Bạch Tôn Giả lại lầm bầm lần nữa:
“Lại quên mất, mình cần gì phải hỏi ý kiến của hắn chứ, dù sao thì hắn cũng có phải bạn bè thân quen gì đâu!”
………....
Trên bầu trời, Linh Điệp Tôn Giả mang theo Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử và Lưu Kiếm Nhất bay khỏi Hư Kiếm phái.
Đụn mây dùng tốc độ nhanh không hề thua kém gì phi kiếm bay vèo vèo trên không trung, nhanh chóng bay tới bên trên cái hang động dung nham nọ.
“Chính là ở bên dưới, khí tức của Bạch đạo hữu ở bên trong cái động này, chúng ta đi xuống thôi.” - Linh Điệp Tôn Giả nói.
Vừa mới nói xong.
Lưu Kiếm Nhất lập tức nói rất đỗi ân cần:
“Sư phụ, ta đi xuống dưới tìm hiểu tình huống trước đã!”
Vào trong động sớm một chút thì có thể tranh thủ thời gian để mà làm biếng thêm vài giây ~
Nói xong, Lưu Kiếm Nhất thả người nhảy xuống khỏi đụn mây, chạy về phía hang động kia.
Sau đó, Vũ Nhu Tử hớn hở nói:
“Tống tiền bối, chúng ta cũng xuống dưới đó đi!”
“Được!”
Tống Thư Hàng đáp.
Tiếp theo... Vũ Nhu Tử kéo tay của Tống Thư Hàng, bắt chước Lưu Kiếm Nhất nhảy xuống từ trên đám mây!
Ủa?
Đợi một lát đã!
Bây giờ pháp khí này cách mặt đất ít nhất phải bốn năm trăm mét lận đó, tương đương với một tòa cao ốc cả trăm tầng luôn đấy! Trước khi nhảy xuống không thể làm một cái pháp thuật gì trước hả? Cho dù không có phi hành thuật thì ít nhất cũng phải cho thêm một cái khinh thân thuật, vũ mao thuật hay cái gì kiểu kiểu đó để phòng thân mới đúng chứ?
Nhưng Tống Thư Hàng còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở thì đã có một cỗ lực lượng khổng lồ truyền tới từ trên tay —— một tu sĩ nhị phẩm nho nhỏ vừa mới tấn cấp như Tống Thư Hàng làm sao có thể chống cự trước sức mạnh của Vũ Nhu Tử chứ?
Bên tau vang đến tiếng gió lạnh rợn người…
“Ha ha ha ha.”
Trong gió lại vang lên tiếng cười vui vẻ của Vũ Nhu Tử:
“Ta đã muốn chơi nhảy bungee từ lâu lắm rồi, cảm giác tuyệt quá đi mất a a a!”
Vũ Nhu Tử ơi là Vũ Nhu Tử, cái nhảy bungee đó là nhảy khi có một sợi dây buộc ở chân mới đúng! Không có dây mà nhảy xuống thì sẽ chết người đấy!
“A a a a ~ “
Vị tiểu hữu họ Tống nào đó hét thảm một tiếng, hắn có chứng sợ độ cao, hơn nữa căn bệnh này có dấu hiệu ngày càng nghiêm trọng mất rồi.
“Ha ha ha, Tống tiền bối ngươi thấy chơi vui không?”
Vũ Nhu Tử cười hì hì hỏi.
Tống Thư Hàng:
“A a a a a ~ Ta tèo... À không, ta vui lắm!”
“Ha ha ha, quả nhiên Tống tiền bối cũng rất thích trò nhảy bungee này đúng không? lần trước thấy bức ảnh chụp Bạch Tôn Giả với Tống tiền bối cùng đi nhảy bungee, ta thấy Tống tiền bối ngài cười hân hoan vui sướng lắm.”
Vũ Nhu Tử vui vẻ kêu lên.
Tống Thư Hàng: Vũ Nhu Tử ơi là Vũ Nhu Tử, đôi mắt sáng ngời của cô thật sự nhìn thấy khi đó ta cười ‘hân hoan vui sướng’ hả? Cô chắc không? Có chắc không đấy?
Ngoài ra, lúc này Tống Thư Hàng cảm giác hai mắt mình ướt át, ngay cả lỗ mũi cũng ướt —— hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện mình bị dọa cho chảy cả nước mũi đâu, nhất định là nước mắt không kịp chảy qua hốc mắt, nên mới chảy tràn ra mũi mà thôi.
“Đúng rồi, Tống tiền bối, chúng ta chụp một bức ảnh đi.”
Vũ Nhu Tử cũng móc điện thoại của mình ra, chỉnh góc độ thật đẹp:
“Tống tiền bối, cười lên một cái nào.”
Tống Thư Hàng hít mũi một cái —— làm nhiều ắt quen. Mình vẫn có thể selfie ở giữa không trung mà!
Vậy nên hắn cố gắng rặn ra một nụ cười thật tươi.
Tách tách tách tách, Vũ Nhu Tử một hơi chụp những bốn bức!
“Ha ha ha, đúng là thú vị thật đấy!”
Vũ Nhu Tử chụp xong thì lại thử đổi góc độ, muốn chup thêm hai góc độ từ dưới lên với từ trên xuống với Tống Thư Hàng. Nhưng đáng tiếc là độ cao năm trăm mét rơi cái vèo là tới, bọn họ thoáng cái đã sắp tiếp đất mất rồi.
Vũ Nhu Tử đành phải cất điện thoại di động của mình đi:
“Sắp tiếp đất rồi… Ta chơi chưa đã tí nào hết. Tống tiền bối, lần sau chúng ta lại đổi sang chỗ nào cao hơn ấy, như vậy thì chắc chắn có thể chụp được nhiều góc khác đẹp hơn.”
“A a a a a.”
Tống Thư Hàng lại bắt đầu hét thảm lên một tiếng.
Bên trên đám mây, Linh Điệp Tôn Giả đờ đẫn rụt tay về —— khi nãy hắn còn định rủ con gái cưng chơi nhảy bungee, bởi vì con gái vẫn luôn muốn thử trò vận động thú vị này.
Nhưng con gái lại chụp tay Tống tiểu hữu nhảy xuống mất rồi.
Kẻ làm cha như hắn bị gạt sang một bên, chỉ đành thui thủi một mình trên pháp khí mà thôi.
...
Bùm ~
Cuối cùng, hai người Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử đáp xuống bên trong một cái hồ nước khổng lồ, tiếp đất thành công!
Sở dĩ bọn họ có thể bình yên vô sự như thế, đương nhiên là do trước khi tiếp đất Vũ Nhu Tử đã thi triển một tiểu pháp thuật rồi.
Trước khi rơi xuống đất, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, sau đó bồng bềnh rơi vào bên trong một cái huyết trì.
“Á phụt phụt phụt, đây là cái gì đây?”
Trong mũi miệng của Tống Thư Hàng toàn một thứ mùi lạ, sau đó hắn lập tức nhìn thấy mình đang ở trong một cái hồ máu tươi sôi trào. Quần áo trên người hắn đã bị nhuộm thành đỏ loét.
Vũ Nhu Tử cũng ngoi lên từ trong huyết trì, nhưng trên người cô có một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, cản tất cả máu tươi kia ở bên ngoài thân thể.
Thoạt nhìn còn tưởng nó chỉ là quần áo bình thường mà thôi, hóa ra lại là pháp bào tu sĩ à? Đây đúng là pháp bào may đo cao cấp đặt riêng mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận