Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1349: Quý khách muốn mua gì?

Chương 1349: Quý khách muốn mua gì?
Chẳng lẽ là mình đã tìm nhầm người à? Gia đình này chỉ trùng hợp có một đứa con trai chết non tên là Bá Tống thôi? Người đàn ông tóc vàng do Hải Vương biến thành nghĩ thầm.
“Xin chia buồn.” Hải Vương thấp giọng nói.
“Cảm ơn”. Ba Tống nghiêm túc trả lời.
Hải Vương thộn mặt rời khỏi nhà của Tống Thư Hàng.
Ba Tống đóng cửa, khoá lại thật kỹ, sau đó đi kéo màn lại.
Hải Vương cau mày, hắn nhìn chiến sĩ nhím biển bên cạnh, thấp giọng hỏi: “ Các ngươi có chắc đây là nhà của Bá Tống không?”
Các chiến sĩ nhím biển gật đầu lia lịa – trên người Tống Thư Hàng có một cái “ấn ký kẻ giết nhím biển”, nên dù các chiến sĩ nhím biển đã quên hết tất cả những chuyện liên quan đến Tống Thư Hàng, nhưng chỉ cần đi theo “ấn ký” là có thể tìm được nhà của hắn.
Câu [giết cả nhà ngươi] trong lời thoại của các chiến sĩ nhím biển cũng không phải là nói cho vui, đi theo hơi khí tức của ấn ký kẻ giết nhím biển để lại là bọn họ có thể xác định được nơi mà ấn ký kẻ giết nhím biển đã từng sống trong thời gian dài.
“Chẳng lẽ không chỉ ký ức của chúng ta bị mất đi, mà ngay cả ký ức của người nhà Bá Tống cũng có vấn đề ư?” Hải Vương lẩm bẩm.
Có khi nào là Bá Tống đã vẫn lạc, bị một vị đại năng nào đó giết “tận gốc” luôn rồi không?
Nếu Bá Tống Huyền Thánh đã chết thật thì sẽ rất phiền toái, chỉ có Bá Tống mới biết găng tay chiến giáp của hắn đang ở đâu.
“Chủ nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Các chiến sĩ nhím biển hỏi.
“Trước tiên phải tìm một chỗ gần đây để ở lại, lát nữa ta sẽ lẻn vào nhà này xem thử.” Hải Vương trả lời.
Nó cảm ứng được có vài tu sĩ đang che giấu khí tức ở gần nhà Tống Thư Hàng.
Những tu sĩ nhân loại này đang đả toạ tu luyện, vị trí mà bọn họ đang ở giống như sao vây quanh trăng, bảo vệ nhà của Tống Thư Hàng.
Nếu Hải Vương dùng bạo lực xông vào “nhà của Bá Tống” thì chắc chắn những tu sĩ nhân loại này sẽ không đứng nhìn.
Vì thế, các chiến sĩ nhím biển lại thi triển pháp thuật, tạo ra sương mù bao bọc thân thể của Hải Vương, sau đó rời khỏi đương Bạch Kình.
Leng keng ~~
Leng keng ~~
Tiếng chuông thánh thót vang lên, Hải Vương và các chiến sĩ nhím biển đều nghe thấy tiếng chuông này.
Chúng nó ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng chuông.
Có một quầy hàng ở cuối đường Bạch Kình.
Một người trùm trăn kín mít, ngay cả mặt cũng nhìn không rõ đang ngồi trong quầy.
Cả quầy hàng và chủ quán đang quấn chăn đều đột nhiên xuất hiện ở đó.
Hải Vương và các chiến sĩ nhím biển đều ngạc nhiên dừng lại.
Lực lượng không gian, lại thêm một đại năng cửu phẩm nữa ư?
Hôm nay là ngày gì đây, sao cứ hết đại lão cửu phẩm này lại tới đại lão cửu phẩm khác xuất hiện thế này?
“Mặc kệ hắn, cứ tránh hắn ra là được.” Hải Vương ra lệnh.
Có tấm gương của cô gái váy đen, hôm nay nó không muốn lại vô tình chọc phải một vị đại lão khác nữa.
Hải Vương đang nghĩ tới cô gái váy đen thì đột nhiên cô đã xuất hiện ở bên cạnh quầy hàng này.
Cô cũng đến bằng cách xuyên qua không gian, trực tiếp xuất hiện.
Cô gái váy đen ngồi xổm cạnh quầy hàng, vươn tay lật xem hàng hoá bên trong.
Chủ quán ngồi trùm chăn, nhìn cô gái một cái rồi hỏi: “Quý khách, cô muốn mua cái gì à?”
“Đồ của ngươi toàn là thứ tốt, nhưng không có thứ mà ta muốn.” Cô gái váy đen nói.
Chủ quán đang quấn chăn cười ha hả nói: “Bày ở trên quầy toàn là những sản phẩm được ưa chuộng, có nhiều người mua. Có điều quầy hàng chỉ có bấy nhiêu, cho dù ta có nhiều hàng hoá hơn cũng không thể bày ra được. Nếu quý khách muốn mua cái gì thì cứ việc nói với ta. Nói thật, trong chư thiên vạn giới này, cho dù là thứ gì đi nữa thì ta cũng có thể tìm được cho cô. Chỉ cần quý khách có thể trả nổi là được.”
“Ta muốn mua một cái đầu.” Sở các chủ two chỉ đầu của mình rồi nói: “Mua cái đầu của chính mình, ngươi có bán không?”
Chủ quán đang quấn chăn nhìn Sở các chủ một cái, mỉm cười nói: “Thứ mà quý khách mới mua đúng là rất mới lạ.”
Sở các chủ nhìn chằm chằm vào chủ quán: “Có bán không?”
“Thứ mới lạ như vậy, chỗ ta không có hàng sẵn. Ta cần một chút thời gian để đi nhập hàng, quý khách có thể chờ ta không?” Chủ quán hỏi dò.
Sở các chủ: “Có bán à?”
“Vẫn là câu nói kia – trong chư thiên vạn giới này, cho dù là thứ gì đi nữa thì ta cũng có thể lấy được. Có điều, quý khách định trả bằng cái gì đây, nói trước, quán của ta không cho ghi sổ đâu nhé.” Chủ quán nói.
Sở các chủ suy nghĩ một lát, lấy bốn cái xúc tu mực ra còn chưa nướng ra: “Tạm thời trong tay ta chỉ có cái này thôi.”
“Thứ này giá trị quá thấp, cùng lắm chỉ mua được một sợi tóc thôi. Hơn nữa, chỗ ta chỉ lấy linh thạch… Nếu bán đồ cho ta thì sẽ được giảm giá.” Chủ quán bình tĩnh trả lời.
Hải Vương ở nơi xa lập tức khóc một dòng sông.
Giá trị quá thấp…
“Được rồi, ngươi đổi tóc cho ta xem thử đi. Ta muốn biết ngươi có khả năng nhập hang hay không.” Sở các chủ nói xong thì đưa bốn cái xúc tu cho chủ quán.
Bán xúc tu trước, sau đó lại dùng tiền đó mua tóc.
“Quý khách đúng là cẩn thận, quầy hàng của ta tiền trao cháo múc, uy tín vạn năm, không lừa già dối trẻ.”
Trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
Sở các chủ đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên, trong lòng có cảm ứng.
Sau đó cô thiên lý truyền âm, liên hệ với Tống Thư Hàng: “Thư Hàng tiểu hữu, có thể mở lối vào của thế giới hạch tâm một lát được không? Có một người bạn đang muốn tới đây tìm ta. Ta có thể đảm bảo hắn là người vô hại. Mặt khác, ta sẽ làm hắn giới hạn phạm vi hoạt động lại, bảo đảm hắn sẽ không nhìn trộm thế giới hạch tâm của ngươi.”
“Ta biết rồi, ta có thể mở phạm vi “suối nguồn sự sống” trong thế giới hạch tâm để tiện cho Sở tiền bối và bạn của cô giao lưu.” Tống Thư Hàng trả lời.
Sau khi thế giới hạch tâm thăng cấp thì đã có thêm nhiều chức năng khác, các hạng mục thao tác cũng nhiều hơn.
Sau hai hơi thở.
Hình chiếu của một thân ảnh trùm kín trong chăn xuất hiện ở bên cạnh Sở các chủ: “Yo, Sở đạo hữu, đã lâu không gặp.”
“Quả nhiên là ngươi.” Sở các chủ nhướng mày.
“Chậc, thế giới này là chỗ nào đấy? Còn khó xâm nhập hơn cả thế giới thiên kiếp, ta chỉ có thể chiếu một chút lực lượng vào mà thôi.” Thân ảnh quấn chăn nói.
“Tìm ta có việc gì không? Gần đây ta cũng không muốn mua thứ gì.” Sở các chủ trả lời. Hơn nữa bây giờ cô đã mất “Bích Thuỷ Các”, không có tiền để mua.
“Sở đạo hữu đừng nóng vội, lần này ta tới tìm cô để mua đồ.” Hình chiếu của thân ảnh kia nói.
“Ngươi đổi nghề à? Không bán đồ nữa mà bắt đầu đi mua ư?” Sở các chủ nhướng mày hỏi.
Thân ảnh quấn chăn cười nói: “Bây giờ ta đang nhập hàng thôi mà, đồ của ta cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống, đa số là do chính tay ta tìm ra. Nếu là trong kho hàng của ta không có thứ gì thì ta phải nghĩ cách đi nhập.”
“Ngươi muốn mua cái gì? Ngươi cũng nhìn thấy trạng thái bây giờ của ta rồi đấy, trên người ta không có gì để bán cả.” Sở các chủ nói.
“Ta muốn mua hai sợi tóc của cô. Còn giá cả ấy à, hai cái xúc tu mực bát phẩm được không? Nướng lên thơm ngào ngạt, ngon lắm đấy.” Thân ảnh quấn chăn nói.
Sở các chủ trợn trắng mắt: “Ngươi biết ta đang cần thứ này ư?”
“Ớ? Sở đạo hữu cũng đang cần xúc tua mực bát phẩm sao? Vậy ta có thể nhân cơ hội tăng giá rồi nhỉ?” Thân ảnh quấn chăn cười nói.
“Hai cái xúc tua mực bát phẩm đổi lấy hai sợi tóc, ngoài ra ngươi phải nói cho ta biết, là ai muốn mua tóc của ta?” Sở các chủ trầm giọng hỏi.
“Trong lòng Sở các chủ hiểu rõ mà.” Thân ảnh quấn chăn cười đáp.
Sở các chủ: “Ta hiểu rồi, giao dịch đi.”
Hai sợi tóc thật dài, đổi với hai cái xúc tu mực béo múp.
“Lần sau có cơ hội thì gặp lại nhé.” Thân ảnh quấn chăn vẫy tay rồi biến mất.
Sau khi thân ảnh quấn chăn biến mất, sở các chủ lại dùng “thiên lý truyền âm” liên hệ với Tống Thư Hàng: “Tới suối nguồn sự sống đi, ta cho ngươi một tài liệu chính bát phẩm, hai cái xúc tua mực.”
Tống Thư Hàng: “Bạn của sở tiền bối thật là khách khí, tới nhà chơi còn mang theo lễ vật quý giá như vậy.”
Sở các chủ trợn trắng mắt, tiếp tục lặn xuống suối nguồn sự sống phun bong bóng.
Thành phố Văn Châu, đường Bạch Kình.
Chủ quán quấn chăn mở to mắt, hắn thò tay vào chăn, giao một sợi tóc dài thật dài đang cầm trong tay cho Sở các chủ two.
Bốn cái xúc tu mực bát phẩm đổi một sợi tóc.
Chủ quán lại dùng hai xúc tu mực đổi hai sợi tóc.
Lần này chỉ kiếm được một ít tiền chạy chân, đầu năm nay làm ăn không dễ chút nào mà. Chủ quán thầm cảm thán.
“Quả nhiên là tóc của cô ấy.” Sở các chủ two nắm chặt sợi tóc.
Trên sợi tóc này vẫn còn khí tức của Sở các chủ, đây là sợi tóc vừa bứt xuống.
“Ngươi biết cô ấy đang ở đâu không?” Sở các chủ two nhìn thẳng vào chủ quán.
“Ừm, muốn tin tức à? Chỗ ta cũng có bán tin tức, chỉ cần cô chịu trả tiền.” Chủ quán lộ cười tươi roi rói, hai hàm răng đều tăm tắp loé sáng dưới ánh đèn đường.
“Ta đi lấy tiền.” Sở các chủ two cất sợi tóc đi, vươn tay mở ra một cánh cửa không gian.
“Quý khách nhanh chân lên nhé, thời gian của ta rất quý giá, nếu trễ quá có khi ta đã đi rồi đấy.” Chủ quán kêu lên.
Sở các chủ bước vào trong cánh cổng không gian.
Sau khi nhìn thấy cô gái mặc váy đen đi khỏi, Hải Vương bắt đầu cau mày suy nghĩ.
Đây có phải là âm mưu không?
Nhưng chắc đại lão cửu phẩm cũng không rảnh đến mức diễn một màn kịch để trêu hắn đâu nhỉ?
Ngẫm nghĩ một lúc, Hải Vương bất giác tới trước quầy.
Khi thấy hàng hoá trên quầy hang thì lập tức mở to mắt ra nhìn.
Đồ trên quầy hàng đều là những bảo vật nổi tiếng. Có thiên tài địa bảo giúp tăng nghìn năm tuổi thọ, có tài liệu cần thiết để luyện chế pháp khí cửu phẩm, có tiên đan diệu dược cấp bậc cao như Cửu Chuyển Kim Đan, còn có cả phù bảo cửu phẩm nữa.
Hải Vương không khỏi hít sâu một hơi.
Nếu nó cướp được quầy hàng này thì giàu to rồi!
“Ta khuyên quý khách hãy thu hồi ý nghĩ ngu xuẩn này đi, không phải là ta đang khoác lác, cỡ như quý khách, một mình ta có thể đánh được cả quân đoàn luôn ấy chứ.” Chủ quán đang quấn chăn bình tĩnh nói.
Đọc tâm thuật? Trong lòng Hải Vương giật mình.
“Đúng vậy, chỉ là một cái kỹ xảo nho nhỏ thôi, để quý khách chê cười rồi.” Chủ quán cười ha hả nói: “Quý khách có muốn mua cái gì không?”
“Mấy thứ này rất quý giá, nhưng đều không phải là thứ ta đang muốn mua.” Hải Vương trả lời.
“Lời ta nói với vị khách khi nãy chắc quý khách cũng đã nghe được rồi chứ? Vì quầy hàng nhỏ, nên có rất nhiều hàng hoá ta không thể bày ra được. Cho nên, quý khách muốn cái gì cứ nói thẳng với ta. Nếu không có sẵn thì ta cũng có thể đi nhập hàng giúp quý khách mà.” Chủ quán trả lời.
“Cái gì cũng được ư?” Hải Vương suy nghĩ một lát xong nói.
“Quý khách có thể nói ra xem sao.” Chủ quán nói.
Hải Vương: “Thật ra ta đang thiếu một chiếc găng tay của bộ [Bảo giáp thánh chiến chiến tranh]. Ta đang đi tìm nó.”
Dứt lời, Hải Vương lộ ra chân thân của mình.
Một con mắt thật lớn làm chính, cộng với xúc tu mực… Phía sau con mắt lại có thân thể của một người đàn ông tóc vàng đẹp trai, dính trên “tròng mắt”. Cứ như một vị kỵ sĩ đẹp trai đang cưỡi ma thú vậy.
Trên thân thể của người đàn ông tóc vàng này đang mặc một bộ giáp màu bạc. Có điều vẫn còn thiếu một chiếc “găng tay”.
“Thì ra là ngươi muốn mua chiếc “găng tay” này. Vậy ngươi muốn cái của bộ giáp này hay là muốn cái mới?” Chủ quán dò hỏi.
“Tốt nhất là của bộ giáp này luôn.” Hải Vương nói.
Cùng một bộ mới là thích hợp nhất.
“Không thành vấn đề, quý khách. Ngài muốn là hàng cùng bộ thì ta phải tốn một ít thời gian để đi nhập hàng. Vậy tiếp theo chúng ta có thể bàn về giá cả.” Chủ quán vẫn duy trì nụ cười đầy chuyên nghiệp, làm người cảm thấy thân thiết, đồng thời cũng thấy không nỡ – không nỡ xa rời tiền trong túi của mình.
Trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
Lúc này Tống Thư Hàng đang sắp xếp cho Lục Tu Tiên Tử, Thất Tu tiền bối, Tứ Tu và các đại sư luyện khí của Tam Thập Tam Thần Thú Tông chuyển địa điểm.
Hắn muốn chuyển chỗ rèn pháp khí đến Thời Quang Thành, để Lục Tu Tiên Tử có thể tăng hiệu suất luyện khí lên gấp mười hai lần.
Đồng thời, cũng đưa tài liệu luyện khí “xúc tu mực” vừa mới lấy được từ chỗ của Sở các chủ cho Lục Tu Tiên Tử.
Bây giờ chỉ còn thiếu ba loại tài liệu luyện khí chính là cá heo, mèo và gấu.
Lần đầu tiên Tống Thư Hàng cảm thấy khoảng cách giữa mình và nguyên bộ pháp khí tổ hợp Tam Thập Tam Thú bát phẩm gần đến vậy!
[Xin chào, là Tống Thư Hàng tiểu hữu phải không?] Lúc này lại có một giọng nói vang lên trong đầu hắn.
Giọng nói này xuyên qua thế giới hạch tâm, xuất hiện trong đầu hắn.
Hơn nữa, giọng nói này lại rất quen
“Cái gì cũng có thể bán?” Tống Thư Hàng lập tức nhớ ra.
Đúng là vị đại lão này đã vượt qua hạn chế của không gian thiên kiếp, bán một cái mũ Bình Thiên cho hắn, giúp hắn độ kiếp thành công.
[Ha ha, Tống tiểu hữu vẫn còn nhớ ta à, vậy thì tốt quá.] Giọng nói này cười vang.
“Lần này tiền bối lại tới tìm ta để bán đồ à? Ta cũng đang muốn mua đồ đây, muốn hỏi chỗ ngươi có ba loại tài liệu luyện khí là “răng cá heo”, “móng gấu” và “râu mèo” không, ta đang cần tài liệu đạt cấp bát phẩm.” Tống Thư Hàng hỏi.
“Trong các tài liệu bát phẩm, răng, móng, râu đều không phải là bộ phận quý giá gì. Chỗ của ta trùng hợp cũng đang có hàng. Chúng ta có thể tiến hành giao dịch ngay lập tức, tống tiểu hữu đã chuẩn bị đủ linh thạch chưa?” [Cái gì cũng có thể bán] hỏi lại.
Lúc này Tống Thư Hàng mới nhớ ra bây giờ chính mình căn bản là không có nhiều linh thạch như vậy.
Số linh thạch lần trước mượn của Bạch tiền bối đã dùng để mua mũ Bình Thiên rồi.
“Tiền bối, nếu muốn mua ba loại tài liệu này mỗi thứ hai phần thì cần bao nhiêu linh thạch?” Tống Thư Hàng hỏi lại.
Nếu vấn đề có thể dùng linh thạch để giải quyết thì không thể xem như vấn đề.
Nếu như không có linh thạch thì hắn có thể đi mượn.
Hắn có thể mượn linh thạch ở chỗ của Bạch tiền bối hoặc là Bạch tiền bối two.
“Nếu mỗi loại lấy hai phần, vậy thì mỗi phần lấy ngươi hai viên linh thạch cửu phẩm vậy. Tổng cộng mười hai viên linh thạch cửu phẩm.”
Là một giá khá hợp lý.
“Được rồi, tiền bối chờ một lát, ta đi lấy linh thạch đã.” Tống Thư Hàng trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận