Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1909: Trận chiến định mệnh đổ bể

Chương 1909: Trận chiến định mệnh đổ bể
Có thể nói nhập mộng là năng lực thiên phú mạnh nhất của Tống Thư Hàng tính đến thời điểm hiện tại, nhưng mỗi lần phát động đều rất tùy hứng, chẳng có quy luật nào cả.
Trên cơ bản thì mỗi lần nhập mộng lại mang đến cho Tống Thư Hàng thêm một chút kinh nghiệm, dù là những năm tháng biến thành Thông Nương, hắn cũng tôi luyện được đạo tâm, xây dựng nên cơ sở của trái tim vững vàng như thép trong tương lai.
Trong thời gian này, Tống Thư Hàng tiếp xúc với rất nhiều đại lão, người và sự vật, thậm chí còn ăn một bữa thiên kiếp. Người và sự vật phù hợp với điều kiện nhập mộng không hề ít, nên khi nhập mộng thì hắn rất bình tĩnh.
Nhưng nhập vào giấc mộng của Công Tử Hải thì lại là một điều may mắn. Bây giờ thứ mà Tống Thư Hàng muốn biết nhất chính là tin tức liên quan đến Công Tử Hải, có lẽ nhập mộng có thể mang tới cho hắn tin tức gì hữu dụng chăng?
Cảm ơn Bạch tiền bối phân thân, cảm ơn quả bom khói thôi miên!
Nhìn từ thời gian khi nhập mộng thì có lẽ là thời điểm Công Tử Hải vừa mới vượt qua thiên kiếp ngũ phẩm, bế quan củng cố cảnh giới rồi phá quan mà ra.
Kim đan tám long văn, đó là tiềm lực có thể đột phá cảnh giới Kiếp Tiên cửu phẩm trong tương lai.
Tống Thư Hàng nhớ hình như Hà Chỉ Ma Đế cũng là tám long văn chứng đạo. Trong tình huống tất cả mọi người không xem trọng hắn, hắn đã tự tìm ra trường sinh chi đạo riêng, trở thành đại đế của Ma môn.
Hà Chỉ Ma Đế có tám long văn, Công Tử Hải cũng có tám long văn, mà hắn còn có được truyền thừa của Hà Chỉ Ma Đế, dường như trong cõi u minh đã có an bài.
Nói không chừng, nếu cứ để Công Tử Hải từ từ trưởng thành thì hắn có thể trở thành Hà Chỉ Ma Đế thứ hai.

Trong quá trình nhập mộng, Tống Thư Hàng đã đích thân trải nghiệm sự kích động khi Công Tử Hải tấn thăng tám long văn.
Tống Thư Hàng rất hiểu sự kích động này, khi kim đan bản mệnh của hắn được Bạch tiền bối two chỉnh sửa thành chín long văn thì hắn cũng kích động y như vậy.
“Đáng tiếc…” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Vốn dĩ Tống Thư Hàng định đi tìm Công Tử Hải khi mình còn ở cảnh giới ngũ phẩm để đấu với hắn một trận đường đường chính chính, kết thúc nhân quả hai bên. Với điều kiện tiên quyết là hai bên đều đang ở cảnh giới ngũ phẩm, trận chiến ấy có thể coi là trận chiến định mệnh.
Ai ngờ loáng một cái hắn đã tấn thăng thẳng lên lục phẩm, bây giờ tìm Công Tử Hải để quyết đấu thì không còn cảm giác “định mệnh” nữa. Cho nên nếu Tống Thư Hàng tìm Công Tử Hải thì không thể dùng danh nghĩa quyết đấu được.
Trong mộng, Công Tử Hải vung tay lên, thu hồi trận pháp bế quan và những vật phẩm dùng cho trận pháp.
“Ồ? Lại có livestream nhân tiền hiển thánh của Huyền Thánh ư?” Công Tử Hải lẩm bẩm.
Trong suốt một ngàn năm trước đó, Huyền Thánh không hề xuất hiện, thế mà năm nay Huyền Thánh lại được mùa, nối đuôi nhau lên sàn. Đó là dấu hiệu cho một thời đại mới sắp mở ra.
Nhân tiền hiển thánh và Huyền Thánh giảng pháp là phúc lợi của chư thiên vạn giới.
Đương nhiên Công Tử Hải sẽ không bỏ qua cơ hội quý báu này.
Tuy trước đó đã bị clone Bá Nho Huyền Ma của Bá Tống Huyền Thánh hại cho thê thảm, nhưng hắn không tin Bá Tống Huyền Thánh lại có thể nhân tiền hiển thánh hết lần này đến lần khác.
Thế là Công Tử Hải trong mộng chọn xem nhân tiền hiển thánh và Huyền Thánh giảng pháp.
“Hả? Sao không phải Huyền Thánh mà lại là Cổ Thánh chứ?” Công Tử Hải nói với vẻ nghi hoặc.
Đã thế còn không chỉ có một vị tiền bối đang giảng pháp.
Đầu tiên là Đậu Đậu Cổ Thánh, sau đó là Linh Điệp Tử Cổ Thánh, rồi đến m Trúc Cổ Thánh ngủ khò khò, vị này có thể bỏ qua.
[À? Là cảnh Cổ Thánh giảng pháp của ta sao? Đúng lúc quá.] Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Công Tử Hải xem hết phần giảng pháp của hai vị Cổ Thánh một cách say sưa ngon lành, thu hoạch được rất nhiều điều bổ ích.
Đúng lúc này thì lại có một Cổ Thánh khác lên sàn, đó chính là Bá Long Cổ Thánh nổi bần bật.
Nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của thiếu niên Tống Thư Hàng, Công Tử Hải không nhịn được mà rùng mình một cái.
Áp lực như núi, tâm trạng phức tạp.
Thằng ranh này hiển thánh hết lần này đến lần khác thật, có định cho người ta sống nữa không!
Oán niệm sâu đậm bốc lên trong lòng Công Tử Hải.
Tống Thư Hàng đang nhập mộng cũng cảm nhận được cơn oán niệm này.
Phải hình dung cảm giác này thế nào đây nhỉ?
Thật xoắn quẩy, thật mới lạ.
Công Tử Hải là kẻ địch, kẻ địch oán hận mình phải là chuyện tốt mới đúng.
Thế nào mới là một kẻ địch đủ tiêu chuẩn?
[Ta có phải là người mà ngươi căm ghét nhất, không muốn gặp nhất, muốn chém chết nhất, oán hận nhất không?]
Nếu câu trả lời là “Phải”, vậy thì miễn cưỡng được coi là một kẻ địch đủ tiêu chuẩn.
Nói vậy thì Công Tử Hải quá xứng đáng làm kẻ địch cả đời đủ tiêu chuẩn của mình rồi đấy chứ.
Nhưng nói thật là từ đầu đến cuối ta chưa từng chủ động kiếm chuyện với Công Tử Hải, toàn là hắn tự tìm tới gây sự với ta thôi. Cớ làm sao mà oán niệm của hắn lại lớn hơn ta cơ chứ?
Bình thường thì người bị cà khịa là ta mới là người phải oán hận cơ mà?

Công Tử Hải im lặng xem hết Huyền Thánh giảng pháp.
Một lúc lâu sau.
“Ta chỉ mới bế quan nửa năm để trùng kích cảnh giới ngũ phẩm, thế mà trong thời gian ngắn ngủi ấy lại xảy ra bao nhiêu chuyện.” Công Tử Hải thở dài: “Không trêu vào được, chẳng lẽ ta không trốn được hay sao?”
Hắn cúi đầu nhìn ma văn trên tay mình: [Đại thế của Bá Tống Huyền Thánh đã thành, xem ra thân phận Công Tử Hải này phải chết một lần mới xong.]
“Thân thể, thân phận Công Tử Hải này và một phần tạp chất hồn phách đều phải vứt bỏ hết.” Hắn thấp giọng nói: “Đến lúc đó, hóa thân này có thể thay ta vượt qua kiếp nạn Bá Tống.”
Tống Thư Hàng: “Ồ?”
Có phải ta vừa mới nghe lỏm được tin tức động trời gì không?
Lúc này, Công Tử Hải từ từ rút phi kiếm bản mệnh của mình ra. Trên thanh kiếm ấy ẩn chứa một luồng màu đỏ, trông như một con giao long đang bơi trong thân kiếm.
Đây là Huyết Thần đao bản mệnh mà hắn có được sau khi dung hợp toàn bộ thành viên Nguyệt Đao tông bị bày kế hiến tế vào thân kiếm.
“Chúng ta cùng lột xác đi.” Công Tử Hải chậm rãi nói: “Ta muốn đúc ngươi thành Ma Thần trụ bản mệnh của ta, một cây Ma Thần trụ có hình dạng kiếm.”
Không ai quy định Ma Thần trụ không được là hình thái kiếm.
Kiếm là kiếm, cũng là Ma Thần trụ, đây chính là ý tưởng của Công Tử Hải.
Cuối cùng, Công Tử Hải giậm mạnh bước chân, ngự kiếm trở về Vô Cực Ma Tông.
“Đúc phi kiếm bản mệnh thành Ma Thần trụ à? Vậy có phải mình cũng có thể chuyển hóa Ma Thần trụ thành hình dạng bảo đao hoặc bảo kiếm không?” Tống Thư Hàng được gợi ý, bèn cảm thấy có linh cảm không ngừng dâng trào trong đầu óc.

Một thời gian sau đó Công Tử Hải chỉ ở trong Vô Cực Ma Tông lặng lẽ bế quan, không hề ra ngoài gây chuyện.
Hắn toàn tâm toàn ý đúc phi kiếm bản mệnh của mình thành Ma Thần trụ bản mệnh.
Tống Thư Hàng nhập mộng cũng âm thầm học lỏm.
Đúng là hắn không có chút kiến thức nào về việc chế tạo một cây Ma Thần trụ.
Nhân lúc nhập mộng, hắn có thể bổ sung tri thức về mặt này, đến lúc đó thì Ma Thần trụ trong Thực Tại Ảo có thể tiến hóa thêm một bước.
Nói không chừng còn có thể ứng dụng trái chiều, biến Ma Thần trụ thành bảo đao hay bảo kiếm.
Khi Tống Thư Hàng đang suy tư thì “cuộc đời” của Công Tử Hải bắt đầu tăng tốc mà không hề báo trước.
Sau khi Công Tử Hải đúc phi kiếm bản mệnh của mình thành Ma Thần trụ bản mệnh thì nhân sinh của hắn như vừa bị ấn nút tua nhanh.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở đáy biển.
Công Tử Hải lẳng lặng đứng trên một chiếc tàu đắm, ngửa cổ nhìn trời.
“Shhh, lạnh quá.” Công Tử Hải lẩm bẩm: “Bây giờ phải nghĩ cách dụ Bá Tống đến tìm ta.”
Trông có vẻ đây chính là hóa thân mà Công Tử Hải tạo ra để gánh kiếp thay mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận