Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1864: Đại Sư Tâm Lý

Chương 1864: Đại Sư Tâm Lý
Khi mũi kiếm của Xích Tiêu kiếm tiền bối xuyên không gian đi đến, Tống Thư Hàng đã nhận ra khí tức của nó, dù sao cả hai cũng đã sống chung với nhau trong thời gian dài. Sau đó hắn chẳng thèm nghĩ đã hỏi:
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, ngài mập ra đúng không?”
“Mập em gái ngươi, trước giờ ngươi có thấy bảo kiếm nào mập ra không?”
Xích Tiêu kiếm tiền bối tức giận mắng.
Tống Thư Hàng:
“...”
Xin lỗi, em gái nhà ta còn chưa ra đời.
Hơn nữa Xích Tiêu kiếm tiền bối ngài mập ra thật mà, trước khi rời đi ngài vẫn là bảo kiếm kiểu Trung Quốc, lúc trở về ngài lại mang hình thái cự kiếm kiểu phương Tây, mập ra không chỉ một vòng thôi đâu. Rốt cuộc trong quãng thời gian rời đi, ngài đã trải qua chuyện gì vậy?
“Đây gọi là tiến hóa, có hiểu không hả?”
Tiếng của Xích Tiêu kiếm tiền bối tiếp tục vang lên, sau đó có hai cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi cổng không gian.
Tống Thư Hàng:
“!!!”
Đậu xanh, hình ảnh kinh dị gì thế này, phần chuôi kiếm của một thanh cự kiếm kiểu phương Tây lại biến thành một đôi tay mảnh khảnh trắng noãn?
Xích Tiêu kiếm tiền bối, ngài xác định là tiến hóa mà không phải ma hóa? Loại bảo kiếm có tạo hình chuôi kiếm là cánh tay thế này thoạt nhìn chẳng khác gì tà binh kiểu như Ma Vương kiếm.
“Ta cảm thấy tạo hình cũ của Xích Tiêu kiếm tiền bối ngài đẹp hơn, có tiên khí.”
Tống Thư Hàng lại chân thành đề nghị.
Nếu được, hắn cảm thấy Xích Tiêu kiếm tiền bối biến về như cũ sẽ đẹp hơn.
Thân hình Xích Tiêu kiếm tiền bối chững lại trong giây lát, sau đó nó cười khà khà:
“Ngươi cảm thấy tạo hình bây giờ của ta không đẹp?”
“Không phải không phải, chỉ là tạo hình có hơi ‘sai’ thôi.”
Tống Thư Hàng vội nói.
Nghe vậy, Xích Tiêu kiếm tiền bối không những không giận trái lại còn vui vẻ nói:
“Ta cũng cảm thấy tạo hình bây giờ của ta rất xấu.”
“Cũng không tính là xấu, chẳng qua nhìn khá giống tà binh. Thật ra sau khi nhìn kỹ lại có cảm giác đẹp theo kiểu tà mị.”
Tống Thư Hàng lại vội vàng an ủi.
Xích Tiêu kiếm tiền bối cười khà khà:
“Không, là xấu, chính ta cũng thừa nhận mà, đặc biệt là phần đuôi kiếm, xấu không chịu nổi. Đợi lát nữa thấy được đuôi kiếm của ta ngươi sẽ biết... Không ngờ trên thế giới này còn có đuối kiếm xấu như vậy!”
Tống Thư Hàng:
“...”
Xích Tiêu kiếm tiền bối đang chán ghét bản thân đấy ư?
Ta phải an ủi Xích Tiêu kiếm tiền bối thế nào để ngài ấy lấy lại sự tự tin đây?
Làm thế nào để khích lệ một thanh thần binh đang mất lòng tin? Online chờ gấp...
Hay là thả ba phát Dưỡng Đao thuật liên tiếp cho tiền bối để ngài ấy lấy lại chút tinh thần nhỉ?
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang động não suy nghĩ, chuôi kiếm của Xích Tiêu kiếm tiền bối chui từ từ ra khỏi cổng không gian.
Phía sau đôi tay trắng noãn nhỏ bé kia là một chiếc cổ trắng nõn rất tương xứng.
Tạo hình này... cay mắt quá đi mất.
Tống Thư Hàng chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh Xích Tiêu Tử đạo trường bóp cổ vung kiếm thì hình tượng thế ngoại cao nhân của Xích Tiêu Tử đạo trưởng trong lòng hắn lập tức vỡ nát.
“Cái cổ này đẹp không? Đây là phần kiêu ngạo nhất trên thân thể ta bây giờ đấy. Và tiếp theo tèng téng teng, vị trí đặc sắc nhất sắp ra sân đây!”
Xích Tiêu kiếm tiền bối vận sức chui ra, cuối cùng đuôi kiếm cũng chui ra khỏi cổng không gian.
“Thư Hàng tiểu hữu, hãy nói to cho ta biết, đuôi kiếm này có đẹp không?”
Xích Tiêu kiếm tiền bối đắc ý nói.
Ta cũng không tin trong miệng ngươi có thể thốt ra chữ ‘xấu’.
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn thấy được đuôi kiêm là một khuôn mặt cực kỳ giống hắn, ít nhất là giống đến năm phần.
Đuôi kiếm đẹp như thế, sao hắn có thể nói trái với lòng là ‘xấu’ được chứ?
“Ừ, rất đẹp.”
Tô thị A Thập Lục ở bên cạnh chớp mắt nói.
Xích Tiêu kiếm tiền bối cười to, giơ ngón cái về phía Tô thị A Thập Lục:
“Vẫn là tiểu Thập Lục có mắt thưởng thức.”
Nó lại nhìn về phía Tống Thư Hàng:
“Có đẹp không?”
Tống Thư Hàng nghẹn lời:
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, tại sao lại là khuôn mặt của ta chứ?”
“Có thể là do ngươi thường xuyên thả Dưỡng Đao thuật lên người ta chẳng?”
Xích Tiêu kiếm nheo mắt lại, cười đểu nói.
“Nhìn trời, có thể đổi mặt không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không được, Xích Tiêu Tử rất hài lòng với hình thái này của ta.”
Xích Tiêu kiếm tiền bối đáp.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tại sao Xích Tiêu Tử đạo trưởng lại hài lòng với hình thái này chứ? Chẳng lẽ Xích Tiêu Tử đạo trưởng thích nắm cổ người khi chiến đấu với kẻ khác à?
Nếu Xích Tiêu kiếm tiền bối vẫn giữ nguyên hình thái này, đạo trưởng cũng quen với hình thái này của nó... Sau này có một ngày khi đạo trưởng gặp kẻ địch, nếu trùng hợp ta đứng cạnh đạo trưởng, có khi nào đạo trưởng thuận tay bóp cổ ta rồi ném vào đại chiến ba trăm hiệp với kẻ địch không?
“Đùa ngươi thôi, hình thái tiến hóa này hẳn là chưa hoàn thiện, đang ở trạng thái bán tiến hóa. Ta cảm thấy bản thân còn có thể tiến hóa một chút nữa, đến lúc đó chắc có thể đổi hình thái mới. Chủ yếu là ta muốn cho ngươi thấy trạng thái ‘độc lạ’ bây giờ của ta, dọa ngươi giật mình chơi thôi.”
Xích Tiêu kiếm nói.
Dứt lời, thân kiếm của nó thu lại, chớp mắt đã khôi phục thành hình thái cổ kiếm kiểu Trung Quốc.
“Ta cảm thấy hình thái tiến hóa của Xích Tiêu kiếm tiền bối rất thú vị.”
Lúc này Vũ Nhu Tử vừa chạy đến nói.
Cô nói rất nghiêm túc.
Những thứ bình thường không còn sức hấp dẫn gì đối với cô nữa, trái lại cô càng thích những thứ độc đáo như hình thái đuôi kiếm mang khuôn mặt giống Tống Thư Hàng năm phần cộng thêm cái cổ, cánh tay trắng nõn vừa rồi.
“Gu thẩm mỹ của Vũ Nhu Tử cô lạ đời thật.”
Xích Tiêu kiếm tiền bối nhận xét.
Vũ Nhu Tử cười hì hì:
“Tiền bối ngài gọi ta có chuyện gì không?”
“Chúng ta thảo luận về phương pháp tạo ra hóa thân tâm ma đi. Trong thời gian bản thể của ta và Xích Tiêu Tử đi tránh đầu sóng ngọn gió, ta muốn tạo ra một hóa thân để lại hiện thế.”
Xích Tiêu kiếm tiền bối nói nhanh.
“Ý hay đấy.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Nhưng thời gian gấp quá, ta cần có thời gian để nghĩ ra phương pháp riêng cho tiền bối.”
Vũ Nhu Tử nhíu mày nói.
Tô thị A Thập Lục suy nghĩ một chút sau đó hai mắt cô sáng lên:
“Chúng ta có chiếc hộp thời gian.”
“Đúng, tiểu Thập Lục thật thông minh, ta cũng nghĩ đến chiếc hộp thời gian. Vũ Nhu Tử cô và ta tiến vào chiếc hộp này, hai ta ở trong đó nghĩ ra phương pháp tạo ra hóa thân tâm ma. Dù sao thứ rút ra cũng là năng lượng của Nam Phương Đại Đế, không rút thì lãng phí!”
Xích Tiêu kiếm tiền bối cười to nói.
“Thời gian đầy đủ, ta không có ý kiến gì hết.”
Vũ Nhu Tử cười đáp.
“Vậy ta sẽ nhờ Sở các chủ trợ giúp hai người.”
Nói xong, Tống Thư Hàng mở cửa vào thế giới hạch tâm để Xích Tiêu kiếm và Vũ Nhu Tử tiến vào trong đó. Đồng thời hắn lại chuyển Thông Nương đã uống say co lại thành quả cầu hành vào thế giới hạch tâm. Lúc Sở các chủ kích hoạt chiếc hộp thời gian, cần thân thể Thông Nương trợ giúp.
Vũ Nhu Tử, Xích Tiêu kiếm và Thông Nương cùng tiến vào thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
Ngay lúc tiến vào, Xích Tiêu kiếm đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nó nhắc nhở Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng, lúc ta để hóa thân tâm ma lại bên cạnh ngươi, ngươi đừng nghĩ nghĩ đến chuyện cắt nhỏ nó nhé. Trong Thiên Kiếp Thịnh Yến kia của ngươi có một món tên là Sashimi thiên ma nên ta hơi lo lắng.”
Tống Thư Hàng:
“Yên tâm đi tiền bối, ta không đói bụng ăn quàng đến mức đó đâu.”
“Ngươi nói vậy là xem thường hóa thân tâm ma của ta, cho rằng nó chẳng ra gì, chẳng ngon lành gì đúng không?”
Mũi kiếm nhếch lên, Xích Tiêu kiếm tiền bối nói với giọng điệu bất mãn.
Tống Thư Hàng:
“...”
Hôm nay Xích Tiêu kiếm tiền bối bị sao vậy kìa?
“Có thể là do giới tính thức tỉnh nên trở nên bất thường.”
Quy tiền bối vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng:
“Theo tâm lý học mà ta nghiên cứu đã lâu cho thấy lần tiến hóa này của Xích Tiêu kiếm đạo hữu hẳn là thời điểm quan trọng sắp tiến hóa ra giới tính. Ngươi hãy nhìn phần chuôi kiếm của nó, nhỏ nhắn trắng nõn, rõ ràng là cánh tay của thiếu nữ, nhưng đầu của nó lại giống ngươi. Bây giờ nó có nét đặc trưng của cả phái nam lẫn phái nữ, vậy nên tính cách có trở nên bất thường cũng chẳng có gì lạ.”
Nhìn trời, Quy tiền bối phân tích thật thấu đáo!
Quy tiền bối xem nhiều sách tâm lý học như vậy quả nhiên là không xem vô ích.
Một con rùa hiểu tâm lý mới đáng sợ làm sao!
“Vậy Quy tiền bối có thể phân tích nguyên nhân gây ra chứng cuồng Sở Sở của Đậu Đậu là gì không?”
Diệt Phượng Công Tử đột nhiên nhảy lên chiếc bàn bên cạnh Tống Thư Hàng, vừa liếm tay vừa hỏi.
Chứng cuồng Sở Sở của Đậu Đậu rất kỳ lạ, ngay cả Hoàng Sơn Tôn Giả cũng không biết nguyên nhân gây bệnh của nó sinh ra lúc nào.
“Về loại bệnh tâm lý có tình yêu mãnh liệt đối với một cái tên nào đó kiểu này, rất có thể là do khi còn bé nó thiếu thứ gì đó. Mà khi còn bé Đậu Đậu thiếu Sở Sở nên mới sinh ra tình yêu mãnh liệt đối với Sở Sở.”
Quy tiền bối nói nghiêm túc:
“Những lời nói trên đều do ta tự chế.”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Ta tiếp xúc không nhiều với khuyển yêu Đậu Đậu, sao đoán được nguyên nhân gây bệnh của nó chứ. Tâm lý học chứ có phải pháp thuật đâu, phải có khoa học.”
Quy tiền bối tiếp tục nói.
Diệt Phượng Công Tử:
“Tiền bối ngài nói rất có lý.”
“Nhưng tại sao Đậu Đậu muốn đặt tên Sở Sở cho tất cả sự vật xung quanh chứ?”
Lệ Chi Tiên Tử cũng sáp lại, tò mò hỏi.
Dựa theo lý thuyết, chứng cuồng Sở Sở hẳn là chỉ sinh lòng yêu thích đối với Sở Sở nhưng đằng này bản thân lại đặt tên cho một sự vật nào đó là Sở Sở, sau đó lại thích sự vật đó thì có hơi không hợp logic.
“Vừa rồi nó còn muốn ta đặt tên cho đứa con gái đầu tiên của ta là Sở Sở nữa kìa. Đặt tên cho con gái là chuyện của cha mẹ, lý nào lại để người khác nhúng tay vào, ta đã thẳng thừng từ chối nó.”
Tống Thư Hàng nói với vẻ đắc ý.
Linh Điệp Thánh Quân ở đằng xa thầm tặng một like cho câu nói này của Tống Thư Hàng.
“Có lẽ Đậu Đậu muốn kết hôn với Tống Thư Hàng ngươi rồi sinh ra một Sở Sở?”
Diệt Phượng Công Tử đột nhiên suy đoán:
“Bởi vì nói không chừng Đậu Đậu là một em chó cái đấy, đừng quên Hoàng Sơn tiền bối còn muốn gả nó đi.”
Tống Thư Hàng:
“!!!”
Suy đoán mà công tử ngươi đưa ra đáng sợ quá đấy.
Chúng đạo hữu quay đầu nhìn chằm chằm vào Hoàng Sơn Tôn Giả.
“Yên tâm đi, ta không gả Đậu Đậu cho Thư Hàng tiểu hữu đâu.”
Hoàng Sơn Tôn Giả bình tĩnh nói:
“Dù sao... bây giờ Đậu Đậu cũng có đối tượng đính hôn rồi.”
Đậu Đậu lại có đối tượng đính hôn ư? Nó lại sắp kết hôn ư?
“Vậy thì rõ rồi.”
Quy tiền bối gật đầu phân tích:
“Có lẽ khuyển yêu Đậu Đậu mắc chứng khủng hoảng tiền hôn nhân. Lúc bệnh phát tác, có người sẽ chọn trốn tránh hôn nhân không dám đối mặt, thậm chí có người sẽ đào hôn. Có người muốn kéo bạn bè xung quanh vào vòng xoáy hôn nhân, để bọn họ cùng cảm nhận cơn khủng hoảng trước hôn nhân. Có người hy vọng có thể nhắc đến đề tài hôn nhân một cách tự nhiên trong lúc trò chuyện với bạn bè, từ đó tìm kiếm được chút an ủi về mặt tâm lý. Không chừng con khuyển yêu này muốn trò chuyện với các ngươi về đề tài hôn nhân về tương lai sau này, muốn bàn về chuyện Tống Thư Hàng ngươi muốn kết hôn với ai, sinh mấy đứa bé, nhưng tiếc là lại bị ngắt lời.”
Tống Thư Hàng:
“...”
xxxxxxxxxx
Ở một nơi khác.
Bên ngoài Điền Thiên đảo.
Đại lão cái gì cũng có thể bán đã hẹn xong địa điểm giao hàng với người ta qua điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, hắn vừa quay đầu lại thì thấy Vũ Nhu Tử tiểu tiên tử cũng ra khỏi Điền Thiên đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận