Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 263: Dùng mảnh trúc bày trận

Chương 263: Dùng mảnh trúc bày trận
Chu Ly sư huynh hãy còn đang tố khổ với Tống Thư Hàng:
“Rõ ràng sau khi Đậu Đậu nó giao điện thoại cho ta giống như ngày hôm qua xong thì nó mới theo tiểu hòa thượng vào trong làm phẫu thuật trĩ sang. Nhưng cả buổi trời rồi mà ta vẫn không thấy bọn nó ra, vào trong hỏi thì mới biết là Đậu Đậu và tiểu hòa thượng đã đi từ lâu rồi... ta lại không thể trông coi nó được.”
Nhưng cũng hết cách.
Kỹ năng bỏ nhà đi bụi của Đậu Đậu đã sắp max level rồi, ngay cả Hoàng Sơn Chân Quân cũng không thể làm được gì. Người phụ trách xử lý phiền toái của Đậu Đậu như Chu Ly thì đã là bại tướng thua một trăm lẻ chín lần trong tay của Đậu Đậu rồi.
“Tóm lại, ta sẽ tìm Đậu Đậu về thật nhanh, liên lạc báo cho ngươi một tiếng trước. Sự cố giao thông bên chỗ ngươi ta sẽ sắp xếp người tới xử lý, ngươi cứ yên tâm đi.”
Chu Ly nói xong thì lại xốc tinh thần lại lần nữa.
Hắn là người đàn ông thua thì làm lại. Có thua nặng cỡ nào thì hắn cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại —— bởi vì hắn có đủ kinh nghiệm tự an ủi rồi....
Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy có lỗi với Chu Ly sư huynh quá, hơn nữa, chỉ cần nghĩ tới vị tiên tử đối tượng không rõ mặt mũi của Chu Ly sư huynh xong thì hắn đều thấy đau lòng giùm Chu Ly sư huynh.
“Chu Ly sư huynh cố gắng lên. Lần này chờ ngươi tìm được Đậu Đậu xong thì ta nhất định sẽ trông nom nó thật tốt. Lớn hơn thì ta không dám nói, nhưng ít ra trong vòng một tuần, ta tuyệt đối sẽ không để cho nó gây họa!”
Tống Thư Hàng cam đoan.
Bên kia đầu dây dường như cũng truyền tới tiếng nấc nghẹn đầy hạnh phúc của Chu Ly sư huynh.
...
Sau khi cúp điện thoại, Tống Thư Hàng thở một hơi thật dài —— Đậu Đậu cũng được, tiểu hòa thượng cũng được, hai đứa này chẳng để cho người ta bớt lo được mà.
“Đậu Đậu lại chạy trốn nữa rồi à?”
Vũ Nhu Tử lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, còn mang theo cả tiểu hòa thượng Quả Quả đi cùng nữa. Tiểu hòa thượng Quả Quả là một vị đệ tử mới của Thông Huyền đại sư, trước đây vài ngày... bởi vì muốn trị bệnh trĩ, nên nó mới lặng lẽ trốn ra khỏi Thiên Nhai Vân Du tự, kết quả chạy tới chỗ của ta. Sau đó, Tam Nhật sư huynh nhờ ta chăm sóc nó.”
Tống Thư Hàng dùng sức xoa huyệt thái dương của mình:
“Vốn còn tưởng rằng tiểu hòa thượng này có bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu, là đứa nhỏ khiến người ta bớt lo, kết quả nó gây chuyện còn hơn cả Đậu Đậu nữa.”
“Ha ha ha.”
Vũ Nhu Tử cười khan —— Chậc, cô cũng nằm trong thành phần lén lút bỏ nhà ra đi đây.
Thật ra, trong đầu của Tống Thư Hàng không chỉ có chuyện 'Đậu Đậu xách tiểu hòa thượng bỏ trốn', mà còn có một chuyện khác, nếu như Chu Ly sư huynh không tới thì ai giúp hắn xử lý chuyện của Bạch tiền bối đây.
Hắn đã nói với mẹ Tống là trưa hôm nay nhất định phải gọi Bạch tiền bối dậy ăn cơm —— vốn hắn còn định chờ Chu Ly tới, thi triển ảo thuật gì đó biến thành Bạch tiền bối.
Kết quả bây giờ Chu Ly sư huynh đuổi theo Đậu Đậu với tiểu hòa thượng mất rồi.
Không chỉ như thế, lúc Bạch tiền bối bế quan, rất có thể sẽ xuất hiện cảnh tượng 'sa mạc, thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng', vì để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn còn định nhờ Chu Ly sư huynh bố trí vài trận pháp phòng ngự trong phòng của mình đây.
Đau đầu rồi đây!
Sao trông Tống tiền bối buồn rầu thế này... sau khi người trong nhà lén lút trốn đi thì sẽ khiến cho người lớn trong nhà buồn rầu như thế à? Mình lén lút chạy ra ngoài, a cha cũng sẽ buồn như thế sao? Vũ Nhu Tử thầm sờ vào lồng ngực mình, cảm giác đau quá. Hay là lần này mình về rồi thì sẽ xin lỗi a cha nhỉ?
Lúc này, Tống Thư Hàng đột nhiên vỗ đầu mình một cái:
“Ngu quá!”
Hắn nhìn về phía Vũ Nhu Tử, hỏi với vẻ mong chờ:
“Vũ Nhu Tử, cô có biết bố trí pháp thuật phòng ngự không?”
Hắn nhớ là Vũ Nhu Tử cũng biết trận pháp —— lần đầu tiên hắn theo Vũ Nhu Tử tới quảng trường La Tín bắt linh quỷ, Vũ Nhu Tử đã từng một một vài cây côn màu bạc và bùa xâu lại thành một trận pháp phòng ngự.
“Ta có biết bố trí trận pháp, bất quá phòng ngự trận pháp có nhiều loại lắm, cường độ phòng ngự cũng khác nhau. Tống Thư Hàng ngươi muốn loại trận pháp có cường độ phòng ngự kiểu gì? Muốn phòng ngự thứ gì?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
“Cường độ phòng ngự chắc là không cần cao lắm, bởi vì thứ phòng ngự chủ yếu không phải kẻ thù bên ngoài.”
Tống Thư Hàng nói tới đây thì lặng lẽ nhìn Bạch tiền bối... mặc dù Bạch tiền bối đang bé quan, nhưng không ai dám chắc là Bạch tiền bối có cắt đứt toàn bộ cảm quan với thế giới bên ngoài hay không. Dù sao thì cũng chỉ là bế quan ngắn hạn có hai ngày, biết đâu Bạch tiền bối còn giữ thính giác lại thì sao?
Vậy nên Tống Thư Hàng lặng lẽ móc điện thoại ra, nhắn tin riêng cho Vũ Nhu Tử.
Hắn kể sơ lại việc lúc Bạch tiền bối tu luyện sẽ triển khai thực tại ảo, sau đó sẽ xuất hiện sa mạc, con ngựa trắng, thiếu niên áo xanh tới giày vò chà đạp mình.
Sau đó hắn lại nhắc nhở Vũ Nhu Tử, bởi vì lúc trước Dược Sư tiền bối có bố trí trận pháp phòng ngự ở trong nhà, cho nên, thực tại ảo của Bạch tiền bối lúc đó mới bị hạn chế ở trong nhà của Dược Sư mà thôi.
Nên Tống Thư Hàng cũng muốn bố trí một cái trận pháp phòng ngự trong phòng của mình, lực phòng ngự bao nhiêu cũng không quan trọng lắm, quan trọng là nhất định phải ngăn được cái thực tại ảo do Bạch tiền bối sơ ý để tiết ra ngoài.
Nếu không thì hậu quả sẽ khôn lường —— phải biết là người nhà của Tống Thư Hàng toàn là người thường cả, nếu như bị cuốn vào bên trong thực tại ảo thì ngày mai báo chí thành phố Văn Châu nhất định sẽ đưa tin thế này: Sinh viên đại học phát rồ, sát hại song thân một cách tàn nhẫn, giày vò thể xác...
Vũ Nhu Tử xem tới đây thì lập tức dùng di động trả lời:
“Ồ, chuyện đó thì dễ thôi. Chỉ là trong lúc Bạch tiền bối bế quan vô tình lộ ra một chút thực tại ảo mà thôi, cứ bố trí một cái trận pháp nho nhỏ trên giường là được rồi. Xem ta đây!”
Ngữ khí rất đỗi tự tin.
Dù sao thì cô cũng có một người cha vào hàng 'Tôn Giả' ở nhà kia mà, nên cũng chẳng xa lạ gì với thực tại ảo kia. Cô cũng có kinh nghiệm trong việc ngăn chặn thực tại ảo do tôn giả vô tình để tiết ra.
Sau đó, Vũ Nhu Tử lấy một bộ bút được chế thành từ lông yêu thú ra từ trong cái túi nhỏ ở eo, hỏi:
“Tống tiền bối, có lá bùa nào không?”
“Lá bùa? Giấy A4 có được không?”
Tống Thư Hàng hỏi lại —— hắn từng thấy Bạch tiền bối dùng giấy A4 để chế tạo đủ loại phù văn.
“...”
Vũ Nhu Tử:
“Tống tiền bối đừng nói giỡn mà, giấy A4 thì sao mà làm bùa được?”
“Ủa? Không được hả?”
Tống Thư Hàng thầm thở dài một hơi, quả nhiên... vẽ phù văn trên giấy A4 là tác phẩm độc quyền của Bạch Tôn Giả.
Sau khi nghĩ ngợi một lúc, hắn lại móc một tờ giấy A4 từ trong túi ra đưa cho Vũ Nhu Tử, đó là tờ giấy A4 có vẽ ẩn hình trận pháp mà lúc trước Bạch tiền bối đã dán lên máy kéo. Mấy tờ giấy cường hóa, giảm bớt trọng lực đều đã cháy thành tro tàn khi máy kéo bị nổ rồi.
Có thể đưa tờ trận pháp A4 này co Vũ Nhu Tử tham khảo một phen.
Vũ Nhu Tử nhận lấy tờ A4, nhìn thật kỹ cả buổi trời, sau đó mới hỏi:
“Đây là tác phẩm của Bạch Tôn Giả tiền bối à?”
“Ừ, đúng vậy.”
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Quả nhiên! A cha từng nói với ta, nếu bàn về tạo nghệ trận pháp thì Bạch Tôn Giả có thể xếp vào ba thứ hạng đầu trong tu chân giới. Quả nhiên đã hoàn toàn vượt khỏi cảnh giới mà ta có thể hiểu được rồi.”
Vũ Nhu Tử cầm tờ giấy A4 này vô cùng cẩn thận, hỏi với vẻ chờ mong:
“Tống tiền bối, có thể tặng tờ giấy A4 này cho ta nghiên cứu được không?”
“Không thành vấn đề, nếu như cô muốn thì cứ lấy đi.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Cảm ơn Tống tiền bối!”
Vũ Nhu Tử cẩn thận cất kỹ tờ giấy A4 này.
Sau đó, cô lại nói:
“Nếu như không có bùa thì chúng ta phải chế tài liệu ngay tại chỗ. Giấy A4 thì chắc chắn là không được rồi, trình độ của ta không cao được tới mức đó.”
“Cần tài liệu gì?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi lại.
“Ừm, chúng ta phải tìm một số mảnh trúc tươi, có thể dùng mảnh trúc để làm bùa, mượn khí tức thuộc tính mộc ở trong mảnh trúc tươi để bố trí một trận pháp phòng ngự mộc hệ nho nhỏ.”
Vũ Nhu Tử đáp.
Tống Thư Hàng còn tưởng rằng phải cần những loại tài liệu giống như lôi kích mộc gì đó, thứ đó thì hơi khó tìm. Nhưng bây giờ vừa nghe chỉ cần mảnh trúc thì hắn thở phào nhẹ nhõm:
“Cái này thì dễ thôi! Ở sau nhà ta có một số trúc, ta đi chặt một cây.”
“Vậy ta cũng xuống chặt trúc với tiền bối.”
Vũ Nhu Tử đứng dậy, bắt đầu mang giày vào.
“Được!”
Tống Thư Hàng nói.
Hy vọng Bạch tiền bối sẽ không tung sa mạc kia ra trong lúc này, hắn chắp hai tay, thầm nghĩ.
“Mẹ ơi, con xuống dưới lầu chặt mấy cây trúc với Vũ Nhu Tử làm chút đồ đây ạ.”
Tống Thư Hàng nói với mẹ Tống ngồi trong phòng khách.
“Được rồi, chơi vui nhé, Đừng có chơi muộn quá, lát nữa nhớ lên ăn cơm.”
Mẹ Tống nói.
“Dạ!”
Tống Thư Hàng cười hì hì.
Lại cầm bảo đao Bá Toái treo trong phòng khách rồi đi xuống lầu với Vũ Nhu Tử.
...
Một bên khác, Lữ Thiên Hữu và lão Lữ cũng đến bệnh viện kiểm tra thân thể một phen —— ba Tống gọi liền tù tì những mười cuốc, hối bọn họ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Theo như lời ba Tống nói thì là: Người ngồi đằng sau như tôi mà còn bị kéo đến bệnh viện kiểm tra, kẻ gây tai họa như lão Lữ ông còn không chịu đi bệnh viện à? Thế thì sao được, tuy rằng có phước không thể cùng hưởng, nhưng gặp nạn thì nhất định phải cùng chịu chứ.
Vậy nên cứ cách hơn mười phút là ba Tống lại gọi một cú, chỉ hối cha con lão Lữ tới bệnh viện khám. Cho nên ba Tống cũng tốn một mớ tiền gọi điện thoại.
Lúc này, Lữ Thiên Hữu đang lái xe đưa lão Lữ về nhà.
Trên đường đi, trông anh có vẻ bồn chồn không yên.
“Thiên Hữu, con đang nghĩ gì đấy?”
lão Lữ lên tiếng hỏi.
“Nghĩ về chiếc máy kéo của Thư Hàng.”
Lữ Thiên Hữu là người thành thật nên trả lời luôn.
“Ừ, chiếc máy kéo kia chạy nhanh thật.”
Lão Lữ gật đầu nói.
Lữ Thiên Hữu mỉm cười —— thứ anh để ý còn nhiều hơn thế, chiếc máy kéo đó không chỉ chạy nhanh thôi, lại còn rất ổn. Hơn nữa, ngồi ở trên đó gần như không cảm giác được có chút gió thổi nào.
Tuy rằng anh không biết đây là kỹ thuật hay nguyên lý gì... Nhưng anh cứ cảm giác thứ đó rất đáng để đầu tư.
Cũng không biết người bạn đã giúp Tống Thư Hàng độ xe lên có tìm được nhà đầu tư hay chưa nữa?
Giả như người bạn kia của Tống Thư Hàng còn chưa tìm được nhà đầu tư thì Lữ Thiên Hữu cũng không ngại dốc hết tài sản của mình vào, giúp đỡ Thư Hàng và bạn của hắn hoàn thiện kỹ thuật này.
Nhất định là lời to luôn.
Bọn họ nhanh chóng về tới nhà.
Sau khi đỗ xe xong, Lữ Thiên Hữu và cha của mình đi lên nhà. Trên đường đi, anh lấy điện thoại ra, lên mạng xem có tin tức gì mới hay không.
Lúc này, trong phần tin tức của bạn bè gửi lên có một tin khiến anh chú ý.
Tiêu đề: Chói mắt quá —— máy kéo, máy đào đất và máy ủi uy vũ giữa một dàn siêu xe!
Bạn cần đăng nhập để bình luận