Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3168: Bá nhỏ câu cá

Chương 3168: Bá nhỏ câu cá
Thực ra ngay từ đầu Bá nhỏ đã cảm thấy nhà mình không được bình thường. Nhà bé có chị Vũ Nhu Tử xinh đẹp bay trên không trung; trong thân thể chị Tô Thị A Thập Lục hay ngủ cùng bé thi thoảng lại xuất hiện chị Diệp Tư trông giống một linh hồn; và trên đầu anh trai bé còn có một cọng tóc ngố biết nói chuyện nữa.
Trong nhà có rất nhiều chuyện lạ lùng, song Vũ Nhu Tử đã dạy dỗ Tống Thư Ngọc cực tốt trong lúc dưỡng thai, những tri thức ấy giúp Bá nhỏ thấy lạ thì lạ thế thôi, chứ vẫn có thể chấp nhận được phần nào.
Nhưng bây giờ Diệt Phượng Công Tử hóa thành hình người đẹp trai ngầu lòi, trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập Tống Thư Ngọc.
Dù có trái tim phóng khoáng tổ truyền, bé vẫn khó lòng bình tĩnh lại từ trạng thái câm nín.
“Thư Ngọc à, nhà chúng ta là gia đình tu chân bình thường đó. Diệt Phượng tiền bối biến được thành hình người vì hắn đã lên tới cảnh giới lục phẩm rồi.” Tống Thư Hàng mỉm cười chọc nhẹ lên khuôn mặt em gái.
Tống Thư Ngọc lạnh lùng lườm ông anh một cái. Bé phát hiện ra chỉ cần anh cười một tiếng là bé có thể đọc lờ mờ được suy nghĩ trong nội tâm anh ngay.
Tuy không rõ ràng cho lắm, nhưng bé có thể đoán ra ông anh này đang lừa mình.
“Nói đúng ra thì bọn ta có thể huyễn hóa thành người từ ngũ phẩm.” Diệt Phượng Công Tử đến bên Tống Thư Ngọc, lấy một quả bóng ngũ sắc ra, cười nói: “Quà của con đây, ta và Đậu Đậu đến muộn quá.”
Quả bóng ngũ sắc này là pháp khí mà Diệt Phượng Công Tử tìm được trong di tích trước kia. Lúc nhặt về nó chỉ còn hạch tâm và một ít vỏ ngoài mà thôi.
Ban đầu pháp khí hình quả bóng này chỉ có màu đỏ, sau này Diệt Phượng Công Tử tự mình sửa chữa, nó mới biến thành ngũ sắc.
Đây là một bảo bối có thể tấn công và phòng thủ.
Cũng là pháp khí mang hình dáng mà yêu thú họ mèo yêu thích nhất.
Bộ pháp khí trước kia của Diệt Phượng Công Tử chính là bóng, gậy trêu mèo và vòng mèo đó.
Tống Thư Ngọc cố gắng lật mình ôm quả bóng vào trong lòng. Tuy gương mặt nhỏ tỏ vẻ lạnh lùng, song bé vẫn không nhịn được mà cười một tràng vui vẻ trong veo, rõ ràng là thích món quà này lắm.
Với trẻ con ấy mà, pháp khí mạnh chẳng vui bằng một quả bóng tròn.
“Mặt khác, ta và Đậu Đậu vừa từ chỗ Bạch tiền bối two Cửu U về. Bạch tiền bối two và Tiểu Bạch two tiền bối cũng chuẩn bị quà cho mọi người đó." Nói đoạn, Diệt Phượng Công Tử lại lấy một hộp trứng ra, trong đó là những quả trứng gà xếp ngay ngắn.
Gần đây, trong lúc rảnh rỗi, Hoàng Sơn tiền bối đã phát triển ngành nghề chăn nuôi. Vì bây giờ tất cả chúa tể Cửu U đều là người một nhà, cho nên thế giới Cửu U khiến tu sĩ sợ hãi trước kia cũng trở thành sân sau của nhóm Cửu Châu số 1. Hoàng Sơn tiền bối cố ý khai thác vài mảnh đất trong thế giới Cửu U để nuôi dưỡng một vài loại linh thú và ma thú đặc biệt.
Diệt Phượng Công Tử và Đậu Đậu đến thế giới Cửu U thu hoạch cua đã gặp hai vị chúa tể Bạch Two. Hai vị Bạch chúa tể gần như giống hệt nhau, niềm vui cũng nhân đôi.
“Bạch two tiền bối nuôi thú cưng gà mái à?” Tô Thị A Thập Lục dụi mắt tỉnh lại, thấy hộp trứng gà trong tay Diệt Phượng Công Tử thì tò mò hỏi.
Người tỉnh lại lần này là Tiểu Thập Lục ngầu lòi. Vừa mới mở mắt, cô đã buộc mái tóc chạm vai thành đuôi ngựa khỏe khoắn, để lộ đôi sừng rồng đã lớn hơn một chút. Đôi sừng này khiến chiều cao của Tô Thị A Thập Lục tăng lên năm cen ti mét!
“Trứng gà Cửu U à? Ngon không?” Diệp Tư sư tỷ hiện lên sau lưng Tô Thị A Thập Lục, gác cằm lên đầu Tiểu Thập Lục, biến thành hình thái hai đầu bốn tay.
“Đây là trứng Côn! Bắt đầu từ một Côn, tiến hóa trông vào nuốt, song trứng này không phải để ăn đâu.” Diệt Phượng Công Tử chia cho mỗi người một quả trứng Côn nho nhỏ.
“Con cháu của Côn Vương à?” Vừa nghe thấy trứng Côn, Tống Thư Hàng đã nhớ tới trứng của con Côn Vương kia.
Nhưng… chẳng phải Côn Vương là Trường Sinh Giả sao?
Hai vị Bạch tiền bối giải quyết được vấn đề vô sinh của cường giả bát phẩm trở lên rồi à?
Sau khi siêu thoát thì vấn đề vô sinh đã không làm khó được Tống Thư Hàng nữa.
Dù đã trở thành một hình thái sinh vật khác biệt hoàn toàn so với con người, song chỉ cần điều chỉnh quy tắc một chút là Tống Thư Hàng thừa sức giúp một vài vị tiền bối được làm “ông ngoại”.
“Đúng là có liên quan tới Côn Vương.” Diệt Phượng Công Tử gật đầu cũng đẹp trai.
“Một lần để lắm trứng thế? Côn mà cần cù như gà mái vậy à?” Một giọng nói vang lên trong hư không.
Ngay sau đó, Bạch Cốt Tiên Cơ đã lâu không gặp bước ra.
Khi bước ra khỏi cổng không gian, hình như tọa độ cửa bị sai nên cô hơi hụt chân một bước.
Thấy thế, Tống Thư Hàng vươn ngón trỏ ra vẩy nhẹ một cái, chân ngọc của Bạch Cốt Tiên Cơ đáp ngay xuống ngón trỏ của Tống Thư Hàng, được hắn dùng ngón tay nâng lên.
“Cảm ơn.” Bạch Cốt Tiên Cơ cười hì hì bảo.
Cô cũng chẳng muốn xuống, cứ đứng trên ngón tay Tống Thư Hàng cho hắn nâng như thế.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ hơi co lại: “…”
Bạch Cốt Tiên Cơ nhận lấy trứng Côn Vương từ tay Diệt Phượng Công Tử, hít một cái: “Đúng là khí tức của Côn Vương, ngày trước tên này đuổi giết ta lâu lắm, không thể nào sai được.”
“Nói đúng ra là trứng Côn Vương bản phục chế, sản phẩm nhân bản do hai vị Chúa tể Bạch two dùng lực lượng của trứng Côn Vương tạo ra. Tiếc rằng những quả trứng Côn Vương nhân bản này có chỗ thiếu hụt, chỉ có lực lượng trên dưới ngũ phẩm, trí thông minh cũng không đủ, nuôi chơi thôi thì được.” Diệt Phượng Công Tử giải thích.
Đậu Đậu nhắc nhở thêm: “Nuôi làm không gian trữ vật cũng được. Tuy chỉ là sản phẩm nhân bản nhưng không gian bên trong nó cũng rộng lắm.”
Không gian trữ vật là bảo bối cực kỳ hiếm thấy trong giới tu chân, rất nhiều tu sĩ đều phải lùi một bước và sử dụng pháp bảo như túi thu nhỏ một tấc.
“Chỉ cần trí tưởng tượng đủ phong phú thì có nhiều cách để chơi trứng Côn Vương nhân bản này lắm.” Diệt Phượng Công Tử bế Tống Thư Ngọc lên, hỏi: “Thư Ngọc, thích câu cá không con?”
“Không được đâu Diệt Phượng tiền bối, Thư Ngọc vừa mới ra đời, chưa thể mang con bé ra bờ biển được đâu.” Vũ Nhu Tử nói với vẻ nghiêm khắc.
Bây giờ cô đang học tập một vài tri thức về dưỡng thai và nuôi trẻ, học đi đôi với hành luôn.
“Không cần phải ra bờ biển.” Diệt Phượng Công Tử phẩy tay.
“A?” Tống Thư Ngọc tỏ vẻ không hiểu.
Thế đi đâu mà câu được cá?
Diệt Phượng Công Tử lấy một quả bóng hai màu đỏ trắng bên hông mình xuống.
“Pokeball?" Tống Thư Hàng sững sờ.
“Chúa tể Bạch two giao thứ này cho bọn ta cùng với trứng Côn Vương, dùng để đựng Côn Vương đấy.” Diệt Phượng Công Tử ném quả bóng đỏ trắng đi.
Đậu Đậu ấm ức đứng bên cạnh làm máy lồng tiếng thủ công: “Tớ chọn cậu, ra đi, Côn Vương thú!”
Bùm!
Giữa một luồng khói sương mờ ảo, một con Côn to bằng cái bàn hiện thân.
“Há mồm.” Diệt Phượng Công Tử ra lệnh, sau đó bế Tống Thư Ngọc lên, lấy ra mấy bộ cần câu.
Côn nhỏ cố gắng há miệng.
Rì rào ~
Tiếng sóng biển vang lên từ trong miệng côn.
Mùi vị của biển cả lan tràn!
Tống Thư Hàng cúi đầu xuống xem, thấy trong miệng Côn nhỏ có một khoảng biển nho nhỏ.
Trong vùng biển này có vô số các loài cá, thậm chí còn có cả san hô và tảo biển.
“Ta mời Ngư Kiều Kiều Tiên Tử thiết kế riêng đấy.” Diệt Phượng Công Tử đắc ý nói: “Không chỉ thế, ta còn xin Đạo Tử tiền bối khắc một trận pháp không gian xuống bên dưới nó để nối liền với biển cả thật kia. Có nó rồi, ta không cần phải bước ra khỏi nhà cũng có thể hưởng thụ niềm vui câu cá!”
Dứt lời, Diệt Phượng Công Tử bế Bá nhỏ, điều chỉnh góc độ cần câu và phao câu, sau đó thành thạo quăng dây câu vào miệng Côn thú, tư thế trôi chảy và đẹp trai hết sảy.
Tống Thư Hàng: “…”
Sở các chủ: “…”
“Ê a ê a ~” Tống Thư Ngọc đanh mặt lạnh lùng nói với Tống Thư Hàng mấy tiếng.
Đây chính là “gia đình bình thường” mà anh nói sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận