Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1489: Từ Hôm Nay Trở Đi Sẽ Cố Gắng Học Tập

Chương 1489: Từ Hôm Nay Trở Đi Sẽ Cố Gắng Học Tập
“Nhất... Nhất định phải xóa trí nhớ ư? Có để lại di chứng gì không? Quá trình có đau lắm không? Phương pháp xóa trí nhớ là phương pháp vật lý hay sao?”
Ông anh vạm vỡ nói lắp, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Thiếu nữ tóc vàng ở dưới quầy thu ngân cũng hốt hoảng hỏi:
“Nhất... Nhất định phải xóa trí nhớ ư?”
“Nếu không xóa sẽ rất phiền toái.”
Con rối tiên tử đáp:
“Bọn ta rất bận, nếu vì các ngươi lại dẫn tới rất nhiều người đến cửa quấy rối, làm sao bọn ta tu luyện được nữa? Luyện đan, luyện khí, tu luyện, mở quán ăn, việc nào cũng cần đầu tư rất nhiều tinh lực, bọn ta không có thời gian để lãng phí.”
Ý của những lời này là: Thích làm gì thì làm nhưng đừng quấy rầy ta tu tiên.
Một khi biết đến sự tồn tại của năng lực siêu nhiên, con người sẽ nghĩ cách đi tiếp xúc, theo đuổi. Hầu như trong lòng đa số mọi người đều có ước muốn trở thành cao thủ, siêu nhân.
Thế nên nếu không có ý muốn thu làm đệ tử, đôi khi xóa sạch trí nhớ chính là cách tốt nhất, vừa đơn giản nhanh gọn lại rất hiệu quả.
“Thì ra là vậy, ta còn tưởng tu luyện giới có quy tắc ngầm gì đó giống như trong phim ảnh, một khi bị người bình thường thấy được thì phải nghĩ cách xóa trí nhớ chứ.”
Tống Thư Hàng ngộ ra.
“Yên tâm đi, quá trình xóa trí nhớ không đau tí nào hết. Bá Tống, giơ thái dương chỉ của ngươi lên.”
Con rối tiên tử nói.
Tuy nghi hoặc nhưng Tống Thư Hàng vẫn giơ ngón tay công đức ra rồi hỏi:
“Hình như thái dương chỉ của ta đâu có chức năng xóa trí nhớ?”
“Đừng nói nhiều, giơ ngón tay lên sau đó thắp sáng.”
Con rối tiên tử nói.
Tống Thư Hàng nghe theo lời con rối tiên tử, ý niệm chợt động, ngón tay công đức lập tức phát sáng.
Ánh sáng công đức chói mắt tựa như ánh sáng của một mặt trời nhỏ.
“Chói mắt quá, chói mù rồi!”
Ông anh vạm vỡ chỉ nhìn thấy trước mắt bỗng trở nên trắng xóa.
Mà trong khi hắn đang dùng sức dụi mắt, mọi sự chú ý đều tập trung vào ý nghĩ ‘chói mù mắt rồi!’, con rối tiên tử đã sử dụng tiểu pháp thuật xóa trí nhớ.
Lúc ông anh vạm vỡ không đề phòng nhất, pháp môn xóa trí nhớ sẽ hiệu quả hơn.
Sau khi ông anh vạm vỡ dụi mắt xong, trên mặt lộ ra vẻ mơ màng.
“Ơ? Tôi là ai? Đây là đâu?Có chuyện gì thế này?”
Ông anh vạm vỡ gãi đầu, mặt ngơ ngác.
Thiếu nữ tóc vàng trợn to hai mắt. Hóa ra bút xóa trí nhớ(*) của các đặc vụ trong phim Men In Black đã cải tiến thành ngón tay xóa trí nhớ rồi à?
“Những tiểu pháp thuật này đều hữu dụng trong sinh hoạt hàng ngày. Nếu rảnh rỗi đừng chỉ biết mở quán ăn chơi không thôi, nên dành thời gian nghiên cứu những thứ thực dụng này nhiều hơn.”
Con rối tiên tử nghiêm túc góp ý với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng khóc không ra nước mắt. Làm như người muốn mở quán ăn để chơi là hắn vậy? Quán ăn này là do chính con rối tiên tử cô đổi lấy từ tay người khác chứ ai? Hắn chỉ thuận thế tiếp quản quán ăn này để chơi một chút thôi mà?
Tống Thư Hàng có khổ lại khó nói.
Nhưng con rối tiên tử nói cũng đúng, hắn nên dành thời gian học tập một ít tiểu pháp thuật.
Ví dụ như huyễn thuật ẩn thân, pháp thuật cách âm, pháp thuật xóa trí nhớ, ...
Dù sao ước muốn của hắn là trở thành một vị đại tiền bối đáng tin.
Chẳng lẽ sau khi tu luyện đến cảnh giới rất cao, hắn vẫn chỉ biết mỗi thuật sạc điện với Chưởng Tâm Lôi, vậy sao được đúng không?
Quyết định rồi, từ giờ trở đi hắn sẽ bắt đầu cố gắng học tập!
Nhưng sau khi quyết định bắt đầu học tập những tiểu thuật pháp hữu dụng này, Tống Thư Hàng chợt nghĩ đến một vấn đề.
Hắn không có tài liệu học tập.
Bây giờ trong tay hắn có mấy quyển sách pháp thuật.
Đầu tiên là ‘Nhập môn pháp thuật phong ấn’ và ‘Bách khoa toàn thư về pháp thuật phong ấn ngũ hành cơ bản’ thuộc series phong ấn. Đây là thù lao mà Bạch tiền bối phát cho hắn sau khi quay xong phim Trận Chiến Mạt Pháp.
Lúc đó Bạch tiền bối đã chuẩn bị thù lao thích hợp cho tất cả đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1. Thù lao của Tống Thư Hàng là sách nhập môn và sách về pháp thuật phong ấn ngũ hành thuộc hệ phong ấn. Dẫu sao thân là tu luyện giả, vậy mà ngay cả một pháp thuật phong ấn đơn giản cũng không biết, quá mất mặt.
Kết quả là học cho đến giờ, Tống Thư Hàng vẫn chỉ học được lý luận về pháp thuật phong ấn cơ bản nhất.
Ngoài ra còn có hai cuốn sách khác là ‘Thiên sư chính pháp lôi pháp thiên’ và ‘Phân tích về cách bố trí trận pháp huyễn thuật’, là Quy tiền bối cướp được từ trên người Cuồng Bá Ma Quân, sau đó giao lại cho Tống Thư Hàng.
Mà trong bốn cuốn sách pháp thuật này đều không dạy các tiểu pháp thuật thực dụng như kết giới cách âm và pháp thuật xóa trí nhớ.
“Tiên tử có hứng thú dạy tiểu pháp thuật xóa trí nhớ cho ta không?”
Tống Thư Hàng nhìn con rối tiên tử với ánh mắt đầy mong đợi.
“Bận rồi.”
Mười ngón tay đan xen chống dưới cằm, con rối tiên tử nghiêm túc trả lời:
“Ta đang bận mở quán, làm gì có thời gian dạy ngươi chứ?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Mà lúc này ông anh vạm vỡ gãi đầu, quả thật không nhớ nổi tại sao bản thân lại xuất hiện trong quán ăn nhỏ này, vì vậy hắn lại ngơ ngác đi ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi quán không lâu, hắn thấy mấy thằng đàn em của mình đang nằm ngả nghiêng ngả ngửa ở bên ngoài cách quán ăn không xa. Bọn họ vẫn đang hôn mê, xung quanh có một đám đông hóng hớt không rõ chuyện gì đang vây xem.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao mình lại thấy hoảng hốt thế này nhỉ?”
Hắn vội chạy đến bên cạnh đám đàn em, sau đó vừa vỗ mặt từng đứa vừa hỏi:
“Tỉnh lại, tỉnh lại đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế hả?”
Nhưng mấy thằng đàn em của hắn ngủ rất say giống hệt như trúng tà, dù hắn có tát mạnh cũng không làm bọn họ tỉnh lại được.
“Đừng vỗ nữa, mọi người đã dùng hết mấy cách nhưng bọn họ vẫn không tỉnh.”
“Yên tâm đi, chúng tôi đã gọi xe cứu thương rồi, xe đến nhanh thôi.”
Trong đám đông có người tốt bụng nói.
Ông anh vạm vỡ xoa trán suy nghĩ.
Là ai đánh ngất anh em của hắn? Tại sao hắn lại xuất hiện trong quán ăn kỳ lạ kia? Trong quán ăn xảy ra chuyện gì?
Tại sao hắn chẳng nhớ gì cả?
Hắn vắt óc suy nghĩ, hy vọng tìm được chút manh mối gì đó từ trong đầu.
Suy nghĩ một hồi... đột nhiên hắn nhớ tới món bảo vật lấy được cách đây không lâu.
Hắn không biết rốt cuộc bảo vật này là thứ gì, chỉ biết lúc mang nó, bảo vật sẽ phát ra một giọng nói tà ác cám dỗ.
Bảo vật này là một củ khoai lang bỏng tay.
“Mình phải nghĩ cách tiễn nó đi mới được.”
Ông anh vạm vỡ nghĩ.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức nhớ đến hội đấu giá trên Lan Tây đảo.
Nghe nói Lan Tây đảo có một thế lực lớn chống lưng, hội đấu giá trên Lan Tây đảo có quyền uy rất cao.
Nhưng chính hắn cũng không rõ rốt cuộc bảo vật này là thứ gì, nếu mang đi bán đấu giá có bị thiệt hay không?
Hay là tìm người giám định trước?
Trong lúc hắn đang suy tư, xe cứu thương đã đến.
Ông anh vạm vỡ đi theo mấy anh em của hắn đến bệnh viện, trong đầu vẫn nghĩ cách xử lý món bảo vật quỷ dị kia .
**********
Trong quán ăn.
“Giờ đến lượt tiểu nha đầu ngươi rồi.”
Con rối tiên tử cúi đầu nói tiếng anh lưu loát.
Nói thật, Tống Thư Hàng không hề biết con rối tiên tử thành thạo môn ngoại ngữ này lúc nào.
“Trí.. trí nhớ của tôi cũng phải bị xóa ư?”
Thiếu nữ tóc vàng lắp bắp hỏi.
“Yên tâm đi, không đau đâu, ban nãy ngươi cũng thấy rồi đấy.”
Con rối tiên tử nói.
Tống Thư Hàng khom người, dựng đứng ngón tay công đức trước mặt thiếu nữ tóc vàng:
“Nào, hãy nhìn nó. Khi ánh sáng lóe lên, trí nhớ của ngươi sẽ bị xóa.”
Đúng lúc này, cửa quán ăn đột nhiên bị đẩy ra.
[Tìm thấy rồi, chính là ở đây.]
[Thông tin định vị xác định cô ta đang ở đây, không sai.]
[Cẩn thận một chút, bao vây quán ăn này, không được để cô ta chạy thoát nữa.]
[Nhớ phải bắt sống, không được phá hỏng cô ta, cô ta là cơ thể máy thí nghiệm quý giá.]
[Khóa vị trí của cô ta, nhỏ tiếng một chút, không được kinh động đến cô ta.]
Mấy giọng nói với tần số sóng âm rất thấp vang lên ở chỗ cửa quán.
Tần số này thấp hơn tần số sóng âm mà người bình thường có thể nghe thấy rất nhiều.
Như vậy phương thức giao tiếp này có hiệu quả chẳng khác gì truyền âm nhập mật, có thể nói là truyền âm nhập mật nhóm thô sơ phiên bản khoa học kỹ thuật.
Song Tống Thư Hàng đã đạt đến cảnh giới kim đan Linh Hoàng ngũ phẩm, không còn thuộc phạm vi người bình thường nữa, thế nên mấy giọng nói giao tiếp kia hắn đều nghe rõ.
Ngoài việc giao tiếp bằng giọng nói ở tần số thấp, mấy tên đứng ở cửa còn ở trạng thái tàng hình.
Trong mắt Tống Thư Hàng, thân thể của mấy tên này nhìn hệt như do thủy tinh trong suốt tạo thành. Nếu bọn họ tựa vào đống đồ đạc hay thứ gì đó, một khi không để ý không chừng sẽ bỏ qua bọn họ.
Nhưng tu sĩ không chỉ dùng mắt thường để nhìn. Dưới thần thức của Tống Thư Hàng, mấy tên đứng ở cửa hiện ra rõ ràng hệt như kiến đen đang bò trên giấy trắng.
[Tìm được rồi, dùng chức năng X-ray, thấy cô ta đang trốn dưới quầy thu ngân... Chờ chút, tư thế này...]
[Chủ quán này là ai? Định làm gì cô ta đây?]
[Đừng lo, ông chủ quán này chỉ là người bình thường, chắc là thấy sắc nổi lòng tham, đói bụng ăn quàng thôi.]
Tống Thư Hàng:
“...”
Đói bụng ăn quàng là cái quái gì?
Hắn cúi đầu nhìn động tác của mình, lúc này hắn đang đưa ngón tay công đức đến trước mặt thiếu nữ tóc vàng.
[Mấy tên này đang tìm cô đúng không?]
Tống Thư Hàng truyền âm nhập mật hỏi thiếu nữ tóc vàng.
Thiếu nữ tóc vàng nghe vậy, thân hình cứng đờ, con mắt máy quét về chỗ cửa quán ăn, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
[Chết tiệt, bị chủ quán chắn mất rồi, chúng ta không thể thu hồi cô ta.]
[Dùng súng gây mê hạ gục chủ quán trước, đám người bình thường này quá vướng tay. Nếu không phải sợ gây hỗn loạn thì đúng là muốn giết quách loại người đói bụng ăn quàng này cho rồi.]
Tống Thư Hàng:
“...”
Lúc này, một người trong đó giơ súng gây mê lên bắn về phía Tống Thư Hàng.
Kim gây mê bay về phía Tống Thư Hàng.
Cạch!
Tống Thư Hàng giơ tay lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy kim gây mê.
[Hắn... hắn chụp được rồi!]
[Ta cảm thấy hình như hắn đang nhìn chằm chằm vào ta. Hắn phát hiện ra chúng ta rồi sao?]
[Không thể nào, chúng ta đang ở trạng thái tàng hình, người bình thường tuyệt đối không thấy được chúng ta, có lẽ là kim gây mê bị giác quan thứ sáu của hắn cảm nhận được. Người này có thể là một cao thủ võ công, trực giác nhạy bén. Đổi góc bắn, bắn từ sau lưng hắn.]
Tống Thư Hàng thu hồi ngón tay, giữ tư thế giống con rối tiên tử.
Chà, đột nhiên cảm thấy thế này chơi cũng vui.
Ngay sau đó, bóng người trong suốt kia lặng lẽ di chuyển đến sau lưng Tống Thư Hàng, giơ súng gây mê lên lần nữa, bắn một phát về phía Tống Thư Hàng.
Mỹ nhân rắn công đức hiện thân, dùng đầu ngón tay bắn bay kim gây mê.
Thế nhưng người bình thường lại không thấy được mỹ nhân rắn công đức.
Cảnh tưởng mà bọn họ thấy là kim gây mê sắp bắn trúng Tống Thư Hàng lại đột nhiên bị bắn ngược về.
Chú thích:
(*) Bút xóa trí nhớ là một thiết bị tối mật độc quyền của các đặc vụ Men In Black. Chiếc bút có khả năng xóa sạch trí nhớ của bất kỳ ai khi nhìn thấy đèn flash.
Bạn cần đăng nhập để bình luận