Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2867: Sau này phải tẩn cho Đồng Quái tiền bối một trận!

Chương 2867: Sau này phải tẩn cho Đồng Quái tiền bối một trận!
Tống Thư Hàng cũng cảm thấy cách suy nghĩ của mình hơi có vấn đề.
Trong tâm khiếu có thêm một vị tiên tử, phản ứng đầu tiên của hắn lại là mình sắp sinh đôi, lối suy nghĩ này thần kì thật!
Song, suy nghĩ “mình sắp sinh đôi” đột ngột nảy ra trong đầu hắn cũng có nguyên nhân. Bởi vì vị tiên tử này mang lại cho Tống Thư Hàng cảm giác huyết mạch nối liền.
Cảm giác này cực kì giống mối liên hệ giữa Tống Thư Hàng và “con gái” hắn.
Cho nên, mỗi khi đại não của Tống Thư Hàng tiếp nhận tin tức về sự nối liền huyết mạch này, đều sẽ lập tức phản hồi lại đáp án “sinh đôi” cho hắn. Mỗi phỏng đoán của não bộ Kiếp Tiên đều có nguyên nhân chứ không phải là vô duyên vô cớ.
“Hai ~” Tống Thư Hàng chào hỏi vị tiên tử trong tâm khiếu của mình.
“Đừng hỏi. Hỏi chính là sinh em gái cho ta.” Thiếu nữ văn chương tóc bím buồn bực nói.
Tống Thư Hàng: “???”
Câu trả lời của tiên tử trong tâm khiếu cũng biến thành manh mối cho đại não tiếp thu và trở thành số liệu để phỏng đoán đáp án.
Dựa theo câu trả lời của thiếu nữ văn chương tóc bím… lẽ nào cô ấy cũng là con gái của ta? Thậm chí còn được sinh ra từ lâu rồi ư?
Không đúng, qua cái tết này Bá Tống ta mới tròn mười chín tuổi, làm sao có thể sinh ra con gái từ lâu rồi được?
Nhưng thiếu nữ văn chương tóc bím tiên tử trong tâm khiếu có vẻ đang vô cùng, vô cùng tức giận.
Tống Thư Hàng cưỡng chế nén lại nỗi nghi hoặc, lẳng lặng nhìn hành động của cô.
Thiếu nữ văn chương tóc bím tiên tử hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại tâm trạng tồi tệ của mình.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, thiếu nữ văn chương tóc bím tiên tử dùng hai tay kết bảo ấn hoa sen, điều động bí pháp đính kèm trên thân thể.
Hư ảnh hoa sen nở rộ trên mình tiên tử khiến trông cô như được sinh ra từ giữa đóa sen và đang đứng trên đài hoa. Hiệu ứng kĩ xảo này chí ít cũng phải cả trăm triệu đồng.
“Ơ? Đây là Trường Sinh đạo của Trình Cẩu Đản mà?” Tống Thư Hàng hỏi.
Trình Cẩu Đản tiên tử đã quá quen thân với Tống Thư Hàng, hắn cũng đã nhìn thấy Trường Sinh đạo của cô không chỉ lần một lần hai, cho nên vừa thấy thiếu nữ văn chương tóc bím tiên tử vận dụng hiệu ứng kĩ xảo trăm triệu của Trình Cẩu Đản, Tống Thư Hàng đã đoán ra ngay.
Vừa nghĩ đến Trường Sinh đạo của Trình Cẩu Đản, Tống Thư Hàng đã cau mày.
Trong đầu hắn mơ hồ nhớ lại vài thứ, song tựa hồ bị cái gì chặn lại.
“Hiệu quả phòng tối Thiên Đạo? Hiệu quả bí pháp của nhánh tu nhà Ngư Tai Cư Sĩ? Hay là thứ khác?” Tống Thư Hàng vừa nghĩ, vừa kết nối tính năng chat riêng với [Chết đến không thể chết hơn tiên tử] Trình Cẩu Đản.
“Trình Lâm Tiên Tử, có đây không?” Tống Thư Hàng nói.
“Đừng hỏi ta có đây không, ta không biết trả lời ngươi thế nào, nhỡ may ngươi tìm ta vay tiền thì sao? Tên nghèo mạt rệp nhà ngươi còn chẳng nặn ra nổi một viên linh thạch nữa là.” Trình Cẩu Đản tiên tử trả lời.
“Đừng lo chuyện đó, ta chỉ vay tiền của Bạch tiền bối thôi. Ta đã nợ ngài ấy nhiều lắm rồi, đời này chẳng biết bao giờ mới trả hết, nợ hai người thì thà nợ một người còn hơn.” Tống Thư Hàng nói.
Trình Cẩu Đản tiên tử: “…”
Ta tùy tiện trả lời một câu thôi, ngươi kiêu ngạo thế làm gì?
“Trình Lâm Tiên Tử, trừ cô ra, còn ai sử dụng được Trường Sinh đạo của cô nữa không?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Cha Cẩu Đản? Tuy ta chưa thấy hắn dùng bao giờ, nhưng ta nghĩ hắn có thể dùng được, tên đó biết nhiều thứ lắm.” Trình Lâm Tiên Tử trả lời.
“Thế… cha Cẩu Đản có phải là tiên tử không?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ta sẽ gửi hết câu nói này cho cha Cẩu Đản không sót chữ nào! Ngươi chờ chết đi, Tống Cẩu Đản!” Trình Lâm Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng: “???”
Trực giác mách bảo hắn Trình Cẩu Đản đang cố gắng che giấu gì đó, cho nên mới cố ý tránh đề tài này ra.
Chắc chắn trong chuyện này có gì đó mờ ám!
“Trạng thái của Cha Cẩu Đản bây giờ như ăn thuốc pháo, Tống Cẩu Đản, bao giờ ra khỏi thế giới thiên kiếp cửu phẩm, ngươi cứ chờ mà đối mặt với nắm đấm của cha Cẩu Đản đi.” Trình Lâm Tiên Tử nói tiếp.
Tống Thư Hàng: “…”
“Phải rồi, trừ cha Cẩu Đản ra, có khi ngươi cũng có thể sử dụng Trường Sinh đạo của ta đấy.” Trình Lâm Tiên Tử đột nhiên bổ sung.
Tống Thư Hàng: “Ta?”
“Ừ, dù sao ngươi cũng là Tống Cẩu Đản mà.” Trình Lâm Tiên Tử nói, song giọng điệu lại cực kì quái lạ, rõ ràng là còn ẩn ý khác.
Tống Thư Hàng nghiền ngẫm một lúc.
Sau đó hắn nhìn vào thiếu nữ văn chương tóc bím tiên tử trong tâm khiếu của mình.
Đầu tiên sử dụng phương pháp loại trừ… chắc chắn cô ấy không phải là cha Cẩu Đản!
Cô ấy cũng không phải là Trình Lâm Tiên Tử.
Nếu vậy, rất có thể cô ấy là chính hắn!
Thiên địa chia thành âm và dương, con người chia thành nam và nữ.
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu óc Tống Thư Hàng, hắn bỗng cảm thấy mối liên hệ huyết mạch tương liên giữa mình và thiếu nữ văn chương tóc bím tiên tử kia sâu hơn một bậc, đạt tới mức độ “tuy hai mà một”.
Quan hệ tiến hóa lên một tầm cao mới.
“Hở?” Thiếu nữ văn chương tóc bím đang thi pháp ngẩng đầu nhìn Tống Thư Hàng với vẻ nghi ngờ.
Cô có thể cảm nhận được, Tống Thư Hàng vừa cưỡng ép phá vỡ ảnh hưởng hiệu quả “chém đứt căn nguyên” của phòng tối Thiên Đạo để làm sâu sắc hơn mối liên hệ giữa hai người.
Nếu một ngày nào đó Tống Thư Hàng có thể hoàn toàn phá vỡ ảnh hưởng của “chém đứt căn nguyên” thì chỉ e giữa cô và hắn chẳng còn gì ngăn cách nữa.
“Ngươi nhớ ra cái gì vậy?” Thiếu nữ văn chương tóc bím hỏi dò.
“Ừm, ta nhớ ra một chuyện, giữa cô và ta tuy hai mà một.” Tống Thư Hàng trả lời với phong cách cao thâm khó lường.
Thiếu nữ văn chương tóc bím tiên tử: “…”
Sau này phải tới đảo thần bí, lôi đầu Đồng Quái tiền bối ra tẩn cho một trận mới được. Cái kiểu ăn nói huyền bí như ngắm hoa trong sương này chắc chắn là bị ảnh hưởng bởi phong cách của dân xem bói! Đây chẳng là bệnh chung của hệ tu bói bịp là gì?
“Tiên tử, có phải cô định dùng Chuyển Sinh chi đạo của Trình Lâm để giúp ta sinh con gái ra không?” Tống Thư Hàng lại hỏi.
Lần này thiếu nữ văn chương tóc bím tiên tử không đáp lời Tống Thư Hàng. Bảo ấn hoa sen trong tay cô mở ra: “Kết!”
Theo tiếng hô của cô, lại có một đóa hoa sen nở rộ trong đan điền bản mệnh của Tống Thư Hàng.
Đáo sen này khép lá lại, bao phủ cả Tống Thư Hàng, thiếu nữ văn chương tóc bím và lò phản ứng hạch tâm.
Đây đúng là Trường Sinh đạo Dựng Dục Tân Sinh của Trình Lâm Tiên Tử.
Sinh mệnh lực khổng lồ bao phủ Tống Thư Hàng, mang hiệu quả tăng cường tuổi thọ cường đại. Ba năm tuổi thọ mà Tống Thư Hàng mất đi khi trúng thiên kiếp vũ khí thời gian đã được bù về, thậm chí còn kiếm lời không ít.
Bên trong đóa sen.
Trường Sinh đạo của Trình Lâm Tiên Tử đặt trọng điểm chiếu cố lên lò phản ứng hạch tâm máy móc.
Nguyên thần của Tống Thư Hàng và thiếu nữ văn chương tóc bím hiện lên, áp lòng bàn tay vào nhau thành tư thế truyền công, hợp thành một bệ đỡ nâng lò phản ứng hạch tâm máy móc lên.
Sinh cơ từ Trường Sinh đạo của Trình Lâm Tiên Tử không ngừng dung nhập vào thể nội của cô con gái nhỏ trong lò phản ứng hạch tâm máy móc, gột rửa thân thể nó, tạo ra thân thể cho nó.
Trong quá trình này, từng sợi sức mạnh mà quả cầu béo chuẩn bị còn sót lại bị dẫn ra, dung nhập vào cụm sáng của ấn kí Long Phù chuyển sinh.
Nếu Tống Thư Hàng không xử lý phần sức mạnh mà quả cầu béo chuẩn bị còn sót lại này, mà lập tức phẫu thuật để đưa thiếu nữ tóc vàng ra, thì ngay sau khi xuất hiện ở hiện thế, cô vẫn có khả năng hóa đạo tiêu tán. Thậm chí trong tình huống xấu còn dẫn đến thiên phạt.

Thời gian duy trì Trường Sinh đạo của Trình Lâm Tiên Tử cũng không dài.
Sau mười mấy hơi thở, hiệu ứng kĩ xảo trăm triệu của Trình Lâm lại mở ra.
Tống Thư Hàng thả lỏng hai tay sau lưng, đứng trên đài sen.
Trong tâm khiếu của hắn, một cánh cửa sổ tâm hồn được mở ra. Đó là cửa sổ tâm hồn xét theo vật lý, bởi vì trái tim lưu ly của hắn đã bị đục ra một lỗ.
Sau đó, hai ngón tay thò ra từ cửa sổ tâm hồn.
Trên hai ngón tay ấy là một quả cầu máy móc có sóng sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ đang chuyển động.
Quả cầu máy móc này chính là thể chuyển sinh của thiếu nữ máy móc tóc vàng.
Tống Thư Hàng nhận lấy quả cầu máy móc rồi thở phào nhẹ nhõm: “May mà không phải dùng phương pháp thúc sinh hoặc mổ đẻ như con người sinh con. Nếu không, một người đàn ông như ta khó mà chấp nhận được.”
Toàn bộ quá trình giống như hắn dùng linh hồ để bảo dưỡng pháp khí thường ngày, đến khi thời cơ chín muồi thì lấy pháp khí đã bảo dưỡng xong xuôi ra ngoài vậy.
Thế thì tâm lý của hắn còn dễ chịu một chút.
“Bái bai ~” Vị thiếu nữ văn chương tóc bím tiên tử trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng đóng cửa sổ tâm hồn lại, sau đó khóa trái cả cửa sổ luôn.
Từ điểm ấy có thể thấy ý thức lãnh địa của cô vô cùng mạnh mẽ.
“Từ từ đã tiên tử, cô cho ta biết phải làm thế nào để mở quả cầu này ra đi! Ta đâu thể dùng kiếm mà chém nó ra được?” Tống Thư Hàng hô lên.
Những tiên tử trong tâm khiếu đã đi mất bóng.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn cúi đầu nhìn quả cầu kim loại trong tay.
“Tuy quá trình rất khó khăn trắc trở, nhưng nhìn từ một phương diện khác thì con vẫn là con gái của ta.” Tống Thư Hàng nói: “Con định ra ngoài thế nào?”
Tống Thư Hàng vừa dứt lời, quả cầu máy móc trong tay hắn đã nhận được mệnh lệnh, bắt đầu biến hình một cách ngầu lòi. Nó không ngừng lắp ráp và biến đổi, chẳng khác gì Transformer.
“Con gái ta là Transformer!”
Cùng lúc đó.
Khi quả cầu máy móc đang biến hình, phù văn Long Phù chuyển sinh trong thể nội của Tống Thư Hàng cũng bắt đầu biến hóa như thể cộng hưởng với nó.
Lực lượng của khúc xương bất hủ và vật chất tin tức bất hủ áp súc với nồng độ cao, bắt đầu hóa thành một vật chất có trạng thái như xương cốt.
Tiết tấu này là muốn ngưng tụ ra khúc xương bất hủ à?
[Chẳng lẽ ta cũng sẽ có một khúc xương bất hủ như Vân Tước Tử Tiên Tử?]
“Tỉnh lại đi con, đừng mừng vội… ngưng tụ khúc xương bất hủ không dễ dàng như thế đâu!” Khi tâm tính không bành trướng, Tống Thư Hàng phân tích rất tỉnh táo: “Lúc trước đại lão quả cầu béo tốn bao công sức mà chỉ tạo ra được khúc xương bất hủ giả. Thứ mà mình đang ngưng tụ có phải cũng là khúc xương bất hủ giả hay không?”
Càng hi vọng thì càng thất vọng.
Cho nên hắn đã chuẩn bị tâm thái sẵn sàng.
Cho dù chỉ ngưng tụ ra khúc xương bất hủ giả thì cũng là món hời với hắn rồi.
Soạt!
Lúc này, trong đan điền của Tống Thư Hàng, kim đan cá voi mập đột nhiên búng mình vọt lên với động tác cực kì đẹp mắt.
Nó há to miệng, đớp ngay lấy cụm sáng đang ngưng tụ.
Tốc độ nhanh như chớp giật!
Tống Thư Hàng chưa kịp phản ứng, kim đan cá voi mập đã nuốt trọn cụm sáng kia rồi lặn xuống linh hồ.
“Ực!” Nuốt xong cụm sáng kia, kim đan cá voi mập còn ợ một cái đầy thỏa mãn.
Thân thể mập ú của nó từ từ lặn xuống, lặn đến tận đáy linh hồ bản mệnh.
Tống Thư Hàng: w(? Д? )w
Con cá voi ngu ngốc kia, ngươi làm cái gì đấy?
Tuy ngươi có dáng vẻ của cá voi, nhưng cá voi đâu phải là cá? Chẳng lẽ trí nhớ của ngươi cũng chỉ có bảy giây thôi sao? Ngươi quên di chứng khi nuốt bậy đồ vật và nỗi đau khổ khi bị Công Đức tiên tử cạo vảy trước kia rồi à?
Mà bây giờ lý thuyết “cá có trí nhớ bảy giây” cũng bị phủ định rồi nhé!
Ngươi có thể mở mang kiến thức thêm một chút, đừng có ngã mãi trong một cái hố được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận