Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1643: Phấn chấn lại

Chương 1643: Phấn chấn lại
Ngày quốc tế thiếu nhi 1 tháng 6, không gặp được Tô thị A Thập Lục.
Nhưng Tống Thư Hàng cũng không bỏ cuộc, vì ngày 2 tháng 6 tiếp theo là ngày Vũ Nhu Tử tới khu Giang Nam, sau đó chạy đến ‘khu La Tín’ gần khu đại học Học Giang kia.
Vũ Nhu Tử là một nhân vật vô cùng quan trọng trong bước ngoặc cuộc đời của Tống Thư Hàng.
‘Đan phương’ của Dược Sư trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ thu hút sự chú ý của Tống Thư Hàng. Mà dược liệu Vũ Nhu Tử tặng mới là thứ hoàn toàn đẩy Tống Thư Hàng lên con đường tu sĩ.
Nếu Vũ Nhu Tử không đi ngang qua khu Giang Nam, nếu như không có dược liệu, không có kinh nghiệm cùng đi bắt ‘linh quỷ’ với cô, thì có trời mới biết đến ngày tháng năm nào Tống Thư Hàng mới phát hiện sự thật tất cả các thành viên của ‘nhóm Cửu Châu số 1’ đều là tu chân giả thật sự.
Nói không chừng đợi đến khi hắn đã già khú đế mới đột nhiên phát hiện ra tất cả các thành viên của ‘nhóm Cửu Châu số 1’ đều là các đại lão biết phi thiên độn thổ, nhưng lúc đó hắn cũng đã già sắp chết rồi, đến đi cũng không nổi nữa, căn bản không có cơ hội tu luyện.
Đến lúc đó, hắn chỉ có thể ngậm ngùi giao ‘tài khoản chat’ của mình cho cháu trai trẻ tuổi kế thừa, để nó hoàn thành giấc mộng tu sĩ thay cho mình.
Sau đó, trước khi chết nhìn thấy cháu trai kế thừa tài khoản chat của hắn bước vào thế giới tu sĩ, trở thành thiên tài trong các tu sĩ… Ừm, tiền đề là hắn phải có một đứa cháu trai cái đã.
Chủ nhật, ngày 2 tháng 6.
Tống Thư Hàng lại dậy sớm, hắn không vội ra ngoài mà bật máy tính lên trước, đặt vé xe đến thôn Lâm Dao thành phố Nam Hoa Hồ.
Nếu như thế giới giả tưởng này dùng các loại trùng hợp để hắn tránh khỏi Tô thị A Thập Lục, thậm chí làm hắn không thể gặp được Vũ Nhu Tử vào ngày hôm nay, vậy Tống Thư Hàng chỉ có thể đến thôn Lâm Dao mà thôi.
Đó là nơi Bạch tiền bối sắp xuất quan.
Đúng, chính là miếu tiên quân trong thôn Lâm Dao, nơi chứa bức tượng Bạch tiền bối.
Lúc đặt vé, Tống Thư Hàng lại tiện tay tra cứu một chút.
Hắn tra được, trong ‘thôn Lâm Dao’ đó có một miếu tiên quân rất nổi tiếng, nghe đâu hương khói rất vượng.
“Không sai, nhất định là Bạch tiền bối rồi.”
Tống Thư Hàng nheo mắt lại.
Hắn đã đặt vé xe xuất phát tối hôm nay, sau đó vệ sinh cá nhân một phen rồi chạy chậm tới khu La Tín.
Khi chạy tới đây thì hắn phát hiện ra mình đã thở hổn hển.
“Cảm giác thở dồn này đúng là giống hệt như trong mộng cảnh vậy.”
Tống Thư Hàng dừng chân, mua một bình nước rồi ngồi xuống ghế để nghỉ ngơi chốc lát.
Trong trí nhớ của hắn, từ sau khi trở thành tu sĩ nhị phẩm thì không còn thở gấp chỉ vì chạy bộ nữa.
[Qủa nhiên, có thể gia nhập thế giới tu sĩ thật tốt biết mấy.]
[Huấn luyện viên, quả nhiên em vẫn muốn chơi bóng rổ*…]
[Ừm, quả nhiên ta vẫn muốn tu chân.]
Tống Thư Hàng tựa vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh.
Cuộc sống của người bình thường rất yên bình, không có nguy hiểm gì.
Không cần phải sợ mấy chuyện ly kỳ như tự bạo mất mạng, không cần phải lo lắng có kẻ thủ nửa đêm mò tới tận cửa, không cần phải lo lắng Thiên Nhân bỗng nhiên nhảy ra, móc kim đan của ngươi, không cần lo lắng thiên kiếp trên đỉnh đầu, không cần ngày nào cũng nghĩ đến chuyện thời gian chờ của đồng vàng sống lại đã hết hay chưa.
Nhưng quả thật hắn vẫn muốn tu chân.
Trong thế giới giả tưởng không thể tiếp xúc với ‘nhóm Cửu Châu số 1’, không thể tu luyện ‘Quyền Pháp Kim Cương Căn Bản’ này, hắn lại càng chắc chắn điều đó.
Hắn vẫn muốn tu chân.
Mục tiêu trở thành Thiên Đạo, trở thành bất hủ có vẻ hơi xa vời.
Vậy thì ít nhất cũng có thể tạm lấy ‘Trường Sinh Giả’ làm mục tiêu.
Bây giờ là lúc xuân qua hè tới, các cô gái thích chưng diện trên khu La Tín đã diện những bộ cánh trẻ trung rực rỡ.
Bởi vì gần khu trường đại học nên phần lớn những người đi dạo trên quảng trường đều là học sinh sinh viên.
Khi tựa lưng vào ghế, Tống Thư Hàng có thể nhìn thấy đủ cô chân dài, eo thon muôn màu muôn vẻ….
Sau đó hắn nhận ra mình thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Hắn còn nhớ lúc trước mình ngồi nghỉ trên ghế, nhìn thấy các cặp đùi đầy đường như thế hắn cũng không chú ý lắm, vì hắn không khoái khoản này… Đùi thì con trai cũng có, có gì đẹp đâu chứ?
Nhưng bây giờ hắn lại thấy hình như cũng rất hấp dẫn.
“Ừm, con mắt thẩm mỹ của mình thay đổi rồi à?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
“Vũ Nhu Tử đến khu La Tín gần đại học Giang Nam vào lúc nào nhỉ?”
Tống Thư Hàng nhớ lại.
Hắn nhớ lúc đó mình đã chạy bộ buổi sáng xong, đang đi đến khu La Tín mua đồ ăn.
Chắc khoảng một hai tiếng sau hắn nhìn thấy Vũ Nhu Tử đang đi qua biển người trên quảng trường.
Hắn chính thức chạm mặt cô trước cửa một tiệm thịt bò.
Cuộc gặp gỡ của hắn và Vũ Nhu Tử có thể dùng một câu để hình dung.
Bỗng nhiên quay đầu lại, người vẫn ở đó, nơi pháo hoa sắp tàn.
“Nói cách khác, vẫn còn khoảng một đến hai tiếng nữa.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Hôm qua không gặp được Tô thị A Thập Lục.
Vậy hôm nay hắn có gặp được Vũ Nhu Tử hay không?
Nếu như nói trong thế giới giả tưởng này, các tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1 có tồn tại, vậy Vũ Nhu Tử và Tô thị A Thập Lục cũng sẽ tồn tại.
Nếu như hôm qua Tô thị A Thập Lục không độ kiếp ở thành phố bên cạnh, vậy Vũ Nhu Tử có còn ghé qua khu La Tín hay không?
Không thể xác định được.
Nếu như nói xác suất gặp được A Thập Lục ngày hôm qua còn là 5:5 thì xác suất gặp được Vũ Nhu Tử hôm nay e rằng chỉ có 3:7, thậm chí còn ít hơn.
“Ừm, không thể ngồi đây chờ chết được.”
Tống Thư Hàng xoay người, đứng dậy khỏi ghế.
Hắn đi mua bữa sáng, bổ sung thể lực.
Sau đó, hắn chủ động tìm kiếm khắp khu La Tín.
Ngồi ôm cây đợi thỏ không ổn chút nào.
Tuy rằng còn hơn một tiếng nữa mới đến lúc gặp Vũ Nhu Tử, nhưng khi đó chắc hẳn Vũ Nhu Tử đã đến ‘khu La Tín’ trước, đồng thời cũng đã tìm kiếm Quỷ Đăng Tự khá lâu.
Tống Thư Hàng đi loanh quanh cả khu La Tín, hắn lấy tiệm thịt bò nơi gặp gỡ Vũ Nhu Tử làm trung tâm, từ từ đi tìm theo một vòng tròn.
Hắn hẹn giờ trên điện thoại, nếu như không tìm thấy Vũ Nhu Tử trước thời gian này thì hắn sẽ về gần tiệm thịt bò để đợi.


Một tiếng rưỡi sau, Tống Thư Hàng ném túi vỏ hoa quả vào thùng rác.
Quả nhiên không tìm được Vũ Nhu Tử.
“Cũng sắp tới giờ rồi.”
Hắn lấy điện thoại ra xem, sau đó đi về phía tiệm thịt bò.
Vì là ngày nghỉ nên có rất nhiều người đi lại trên khu La Tín.
Tống Thư Hàng đi theo dòng người, khoan thai tiến về phía trước.
Bên tai hắn vang lên đủ tiếng nói chuyện.
Dường như hắn cũng đã hòa vào con cự long được tạo thành từ dòng người này.
Đột nhiên… Tống Thư Hàng khựng lại.
Khóe miệng của hắn không nhịn được mà nhếch lên cười.
Ở cách hắn hơn mười mét, một cô gái dáng người cao ráo đang kéo theo một chiếc vali to đi lại trên phố.
Mái tóc đen dài xõa tung, phấp phơ theo từng bước đi của cô. Rõ ràng chân của cô dài hơn những người xung quanh, khiến cô vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Còn có cách ăn vận trẻ trung tươi đẹp kia nữa.
Mặc dù chỉ là bối cảnh.
“Tìm được cô rồi Vũ Nhu Tử.”
Tống Thư Hàng lập tức vui vẻ hẳn lên.
Hắn chen qua đám đông, nhanh chân bước đến chỗ Vũ Nhu Tử.
Trong khoảng cách mười mấy mét, Tống Thư Hàng nhanh chóng động não.
[Như vậy xem ra, có khi nào Vũ Nhu Tử chính là chuyển cơ để phá cục không nhỉ?]
[Vậy bây giờ phải tìm cách làm quen với Vũ Nhu Tử mới được.]
Tư duy của Vũ Nhu Tử cô nương khá là dở người, lần đầu tiên gặp nhau, ngươi sẽ cảm thấy cô ấy rất lịch sự, rất đáng yêu, tôn trọng tiền bối. Nhưng nếu như ngươi cứ tiếp xúc với cô ấy theo tư duy của cô thì sẽ bị cô ấy đẩy vào hố không biết tự lúc nào.
Trong khi đang suy tư, Tống Thư Hàng đã đi gần tới sau lưng Vũ Nhu Tử.
Nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để tiếp cận cô.
“Mặc kệ, cứ chào hỏi trước đã… Nếu như cô ấy đã xuất hiện ở khu La Tín thì chắc là đang đi tìm quỷ. Mình có tình báo trong tay, chào hỏi xong rồi gợi chuyện tuyệt đối không thành vấn đề.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Sau đó hắn chen đến chỗ Vũ Nhu Tử:
“Hi, xin chào, cô đang đi tìm nơi nào à…”
Ấy, không ổn.
Sườn mặt của vị Vũ Nhu Tử này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của hắn.
Không ổn… nhận lầm người rồi.
Thiếu nữ tóc dài màu đen xoay người lại, híp mắt nhìn Tống Thư Hàng.
Cô có dáng người cao gầy nhưng diện mạo lại đúng chuẩn người đẹp Giang Nam, như được tạo ra từ nước vậy.
Cô nàng nhếch khóe miệng, vuốt nhẹ mái tóc mình:
“Yo… tôi nhớ cậu là Tống Thư Hàng thì phải. Cuối tuần rảnh rỗi không có việc gì làm nên ra ngoài tán gái à? Không ngờ cậu chủ động như thế, trước đây đúng là không nhìn ra mà.”
Tống Thư Hàng ôm trán.
Lúc này hắn rất muốn chết.
Cô gái trước mặt hắn đây là bà chủ của hiệu sách.
Từ trước đến nay bà chủ đều yên vị trong hiệu sách, yên lặng đọc sách, lúc ở trong tiệm cô ấy vòng tóc ra sau đầu, hất hết sang vai phải, nhìn có vẻ dịu dàng tài trí, điềm tĩnh chín chắn.
Từ khi Tống Thư Hàng đến hiệu sách của cô ấy cho tới nay, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ xõa tóc trẻ trung thế này của cô.
Hơn nữa từ bao giờ chân của bà chủ lại dài thế này hả?
Được rồi… Tống Thư Hàng nhớ kỹ lại thì hình như mỗi lần mình đến thuê sách, gần như bà chủ đều đang ngồi.
“Bà chủ à, cô hiểu lầm rồi.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói:
“Thực ra tôi nhận nhầm người, tôi đang đợi một cô gái, vừa nãy nhận nhầm bóng lưng của cô thành cô ấy.”
“Đáp án tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa luôn.”
Bà chủ mỉm cười:
“Tôi đã thấy kiểu trả lời này trong sách nhiều rồi.”
Tống Thư Hàng: “…”
Bà chủ ngừng lại, cười nói:
“Không trêu cậu nữa. Cố gắng lên nhé chàng trai, trên khu La Tín có không ít đối tượng trẻ trung đâu nha. Thất bại một lần không có nghĩa thất bại mãi mãi, phấn chấn tinh thần lên. Cơ hội chỉ đến với người biết tranh thủ. Chàng trai à, cứ tiếp tục cố gắng đi nhé.”
“Bà chủ à, câu trả lời của cô cũng đúng tiêu chuẩn sách giáo khoa vậy.”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười… Lời thoại này thường dùng dể an ủi những người thất tình.
Bà chủ mỉm cười, cô buông vali ra, gập lại cổ áo cho Tống Thư Hàng, vỗ vai hắn:
“Cố lên!”
Sau đó, cô vẫy tay, tiếp tục kéo vali đi xa.
Tống Thư Hàng buồn bực xoa huyệt thái dương.
Cũng may đây là thế giới giả tưởng.
Hắn lại đứng dậy đi tìm xung quanh khu La Tín.


Sắc trời dần tối.
Tống Thư Hàng vẫn không tìm thấy Vũ Nhu Tử.
“Qủa nhiên.”
Hắn thở dài, sải bước ra khỏi khu La Tín, bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến ga tàu siêu tốc.
*Câu nói của nhân vật Hisashi Mitsui trong bộ truyện tranh Slam Dunk.
Bạn cần đăng nhập để bình luận