Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 148: Chờ Mong

Chương 148: Chờ Mong
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“Chân quân, cái “có cả” ấy nghĩa là sao?”
Hoàng Sơn Chân Quân ngừng một lúc lâu rồi mới nhắn cho hai chữ:
“Cố lên!”
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“...”
Một chốc sau, Cuồng Đao Tam Lãng mới trồi lên rồi lảng sang chuyện khác:
“Bắc Hà, ngươi đã tới chưa? Ta có linh cảm rằng, trong vòng mấy ngày nay, chúng ta sẽ tìm được đảo thần bí.”
“Sắp đến rồi, để đối phó với cái chứng mất trí nhớ kia, ta chuẩn bị thêm vài món pháp khí và vài sản phẩm hiện đại, thế nên mới kéo dài thêm chút thời gian.” Bắc Hà Tán Nhân trả lời.
Dược Sư:
“Kỳ thực, ta cho rằng các ngươi nên đợi thêm vài ngày, đợi ta tìm được nguyên nhân khiến bốn đạo hữu này mất trí nhớ rồi hẵng vào đảo thần bí thì tốt hơn.”
Đánh chữ nhanh thế này, chắc chắn là Giang Tử Yên đang gõ hộ.
Bắc Hà Tán Nhân đáp:
“Dược Sư, ngươi mau tìm nguyên nhân khiến mấy đạo hữu đó mất trí nhớ đi, dù sao thì việc đảo thần bí xuất hiện và biến mất chẳng tuân theo quy luật nào cả. Nếu chúng ta gặp được thì chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội đó.”
Dược Sư:
“Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Chủ đề trong nhóm chat bắt đầu triển khai theo hướng “đảo thần bí”, rồi thì “chứng mất trí nhớ”.
Đàn trong đề tài quay chung quanh 'Thần bí đảo' 'Mất trí nhớ chứng' tiếp tục triển khai.
Tống Thư Hàng mơ mơ màng màng nhìn đống tin nhảy cứ nhảy liên tục, rồi chìm vào mộng đẹp lúc nào không biết.
Trời về khuya.
Ba đứa bạn cùng phòng cũng lần lượt đi vào giấc ngủ.
Bấy giờ, trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng xuất hiện một linh thể đen như mặc.
“Ta hận, ta hận!” Linh thể ấy gầm gừ rồi dần dần phình to ra.
Trong lúc ngủ mơ, Tống Thư Hàng không khỏi rụt rụt người lại.
“Hừ, lại đến à?” Kinh ba Đậu Đậu mở mắt, sau đó há mồm, nuốt cái linh thể đen sì ấy một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Xem cái dáng vẻ và giọng điệu thuần thục thế hẳn, hẳn đây chẳng phải lần đầu nó nuốt linh thể này nhỉ?
Ngày hôm sau, 19 tháng 6, dự báo thời tiết nói: trời âm u, có lúc có mưa.
Hôm nay, giáo viên sắp xếp lịch học lái cho Tống Thư Hàng và Thổ Ba, tiếp đấy là phải đi vòng vòng quanh sân mấy bận cho quen địa điểm, tập trước để sau này khỏi có vấn đề.
Sớm hôm đó, Tống Thư Hàng luyện tập quyền pháp căn bản mấy lần, đợi đến khi tới giờ hẹn mới chậm rãi đi ra cửa đông của trường.
Lâm Thổ Ba đã đứng đợi ở cửa đông từ lâu.
“Giáo viên vẫn chưa tới à?” Tống Thư Hàng vẫy vẫy tay, hỏi.
“Nghe giáo viên bảo, có một cô nàng cũng tập cho quen sân với chúng ta, vậy nên cho người ta đi trước một vòng rồi mới lại đây.”Thổ Ba đáp.
Trong lúc cả hai đang trò chuyện, một chiếc xe tập từ từ lái tới.
Giáo viên là một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, cắt đầu đinh. Bên cạnh hắn là một cô nàng cột tóc đuôi ngựa, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Tống Thư Hàng thính tai, nên từ xa xa đã nghe thấy cuộc trò chuyện của thầy giáo và cô gái này.
Thầy giáo đầu đinh chỉ vào một người qua đường ở phía xa xa rồi nói:
“Thấy cái người ở đằng trước không? Xông lên đi, nghiến chết người ta đi!”
“A a a? Sao lại phải nghiến chết người ta?” Cô nàng cột tóc đuôi ngựa ngạc nhiên vô cùng, khẽ thì thào, “Tôi không dám giết người.”
“Không dám hả? Vậy sao cô còn không mau nhả ga đi?” Thầy giáo đầu đinh gầm nhẹ.
Cô nàng cột tóc đuôi ngựa liền cuống hết cả lên.
“Được rồi, dừng xe đi. Nhớ kỹ thao tác dùng xe chưa? Xi nhan, sau đó thì quan sát người đi đường, tiếp đến là chậm rãi ngoặt sang, rồi dừng lại ở bên cạnh hai nam sinh kia.”Thầy giáo hướng dẫn cho từng bước, từng bước.
Gần đây, có hai đứa học sinh vừa dạy đã biết như Tống Thư Hàng và Thổ Ba làm chuẩn, thành thử, khi hắn đi dạy những học sinh khác thì lúc nào cũng chỉ muốn gầm rú.
Sau khi xe tập dừng lại, Thổ Ba mở cửa đi vào.
“Nào, Thư Hàng, đổi người lái sang em, đi một đoạn đi.” Thầy giáo đầu đinh hô.
Cô nàng cột tóc đuôi ngựa như được giải thoát, cô vội vàng chuồn xuống ghế sau.
“Được.” Tống Thư Hàng bình tĩnh cột dây an toàn, chỉnh ghế cho phù hợp, chỉnh kính chiếu hậu cho cân đối.
Xe tiến lên vững vàng, vào số một cách thuần thục, rồi nâng tốc độ rất ổn định.
Nếu không biết đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng lái xe, ông thầy đầu đinh này chắc còn tưởng cậu chàng này là một tay lái nhà nghề.
Đây mới là một người học sinh lý tưởng chứ. Vẻ mặt của thầy vô cùng thỏa mãn, nếu học sinh nào cũng giỏi thế này thì cái thân người người dạy lái ô tô như hắn chẳng cần phải gầm gào suốt ngày.
“Tốt lắm, Thư Hàng, đổi số đi, rồi lái về để Thổ Ba tập một đoạn. Với trình độ của em thì một tuần sau là có thể đăng ký thi được rồi!” Thầy đầu đinh cười bảo.
“Còn em thì sao?” Cô nàng cột tóc đuôi ngựa ghé qua hỏi.
“Ừm, em thì... đợi đến cái ngày khi em lên xe mà không muốn kéo thầy chết cùng thì thầy sẽ cho em đăng ký thi!” Thầy đầu đinh nói với điệu nghiêm túc.
“...” Cô nàng cột tóc đuôi ngựa cười gượng hai tiếng rồi rụt về.
Sau khi đổi người lái sang Thổ Ba, Tống Thư Hàng ngồi ra sau, tựa vào cửa xe rồi mới mở nhóm Cửu Châu số 1 ra, để tránh việc cô nàng ngồi bên ghé qua nhìn màn hình điện thoại của hắn.
Lúc này, trong nhóm đang nhộn nhịp lắm.
“Phát hiện cái đảo thần bí đó rồi, chỗ này thú vị lắm. Giống y như tình báo của Dược Sư, sau khi tiếp cận, có thể cảm nhận được sức mạnh của trận pháp cấm không. Nhưng cách màn sương mù dày đặc quanh đảo thôi mà ta đã ngửi được hương thơm của dược thảo rồi.”Cuồng Đao Tam Lãng nhắn một tin qua.
Cổ Hồ Quan Chân Quân nói:
“Tam Lãng gửi tọa độ qua mau, ta và Bắc Hà qua liền đây.”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Đến lúc ấy, các ngươi nhớ cầm theo mấy món pháp khí mà ta đã chuẩn bị, cài cả mấy cái camera lỗ kim nữa, mỗi người một cái. Đề phòng trường hợp chúng ta mất trí nhớ, thì chỉ cần pháp bảo và camera không hỏng thì chúng ta vẫn có cơ hội để thoát khỏi trạng thái đó.”
Dược Sư:
“Làm việc phải cẩn thận, trên đảo có yêu thú hung dữ, đến cả hai vị kim đan linh hoàng cũng không ngăn nổi. Đừng tham lam, phải đặt sự cẩn thận lên đầu.”
Hoàng Sơn Chân Quân cũng nhắc nhớ:
“Nhớ dùng pháp thuật bảo vệ tinh thần lực, đừng bị quấy nhiễu.”
Chừng năm phút sau, Cuồng Đao Tam Lãng, Bắc Hà Tán Nhân cùng với Cổ Hồ Quan Chân Quân hội hợp, ba người cùng nhau đi vào đảo thần bí.
Thực lực của Cổ Hồ Quan Chân Quân vô cùng cao cường, Tam Lãng và Bắc Hà Tán Nhân đều là những cường giả mà nhóm Cửu Châu số 1 đều biết.
Cuồng Đao Tam Lãng sở hữu đao pháp vô song, Bắc Hà Tán Nhân thì lại là vị cường giả có thực lực gần sát với cảnh giới Chân Quân lục phẩm. Nếu ba người này đều thất bại, thì đảo thần bí phải được ghi vào danh sách những bí cảnh có độ nguy hiểm cao.
Hôm nay, Tô Thị A Thất và A Thập Lục vẫn không xuất hiện.
Cô nàng Vũ Nhu Tử thì vẫn đang trong quá trình vật vã để dung hợp với linh quỷ.
“Mong rằng các tiến bối đi vào bí cảnh sẽ bình an vô sự, cũng mong rằng A Thập Lục có thể vượt qua kiếp nạn này.” Tống Thư Hàng thầm cầu nguyện.
*************
Tám ngày sau, 27 tháng 6, thứ năm.
Tống Thư Hàng và Lâm Thổ Ba vượt qua phần thi thực hành và kiểm tra thị lực, lấy được bằng lái, cả hai mời bạn cùng phòng một bữa no nê.
Đã tám ngày trôi qua kể từ khi Tam Lãng, Bắc Hà Tán Nhân và Cổ Hồ Quan Chân Quân đi vào đảo thần bí. Ba vị tiền bối vẫn chưa rời khỏi đó, không biết họ đã gặt hái được những gì rồi.
29 tháng 6, thứ bảy, mưa to.
Tại tòa nhà năm tầng của Dược Sư.
Tống Thư Hàng đang điều chế thối thể dịch.
Hắn nhấc vung nồi lẩu lên, mở máy hút mùi, bật nút tối da. Mùi tanh hôi nồng nặc được hút đi gần hết, nhưng trong phòng vẫn còn vương lại cái vị thối kinh hoàng đó.
Dược liệu thối thể dịch mà Vũ Nhu Tử cho, Tống Thư Hàng đã dọn dần hết qua bên Dược Sư.
Khí huyết đan đã dùng hết từ lâu, thối thể dịch bản đơn giản vẫn có thể sử dụng liên tục.
Khi thể chất của Tống Thư Hàng ngày càng tăng lên, lượng thối thể dịch cần dùng cũng tăng lên. Giờ, lượng thối thế dịch điều chế trong một lần, cũng chỉ đủ cho hắn dùng trong một lần.
Hơn nữa, khả năng cường hóa thân thể của thối thể dịch cũng càng lúc càng giảm. Đợi đến khi nó không còn hiệu quả nữa là có thể dừng sử dụng.
Bên cạnh hắn, đại yêu khuyển Đậu Đậu đang lăn lộn khắp sàn với vẻ nhàm chán:
“Chẳng phải nói Dược Sư sẽ về sớm lắm à, sao mãi mà chưa thấy về thế?”
“Bên Dược Sư tiền bối có vụ mất trí nhớ rất khó gỉai quyết, nên thời gian về đây cũng bị kéo dài.” Tống Thư Hàng bịt mũi, đợi để khi thối thể dịch nguội rồi mới uống cạn một hơi.
“Mỗi lần thấy ngươi uống thối thể dịch, ta lại thương cho cái dạ dày của nhà ngươi, thứ thối như vậy mà cũng uống cho nổi.” Yêu khuyển Đậu Đậu bò dậy từ sàn.
“Thực ra, ngoại trừ việc hơi thối một chút thì vị cũng không tệ, ngươi muốn dùng chút không?” Tống Thư Hàng cười hỏi.
“Cho không ta cũng chẳng thèm, ta vẫn thích mấy viên thuốc con con của Dược Sư hơn, thức ăn cho chó vị thịt bò còn ngon hơn thứ này. Chán chết mất, thế này thì sống sao cho nổi, tìm việc gì vui vui tí mà chơi đi.” Nó lại nằm xuống đất mà lăn lộn.
“Ngươi không về chỗ Hoàng Sơn Chân Quân được à?” Tống Thư Hàng hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Ta đợi hắn qua tìm. Gâu! Chứ tự mình về thì chẳng phải mất mặt lắm à?” Đậu Đậu Bắc Kinh nói với vẻ vô cùng lạnh lùng, sau đó, như nhớ ra điều gì, nó chạy sang bên để mở máy tính của Tống Thư Hàng. Để tiện cho việc yêu khuyển Đậu Đậu có thể chơi game, Tống Thư Hàng đành dọn máy tính của mình qua nhà của Dược Sư.
“Thư Hàng, mau qua đây, đăng nhập vào tài khoản nói chuyện đi!” Đậu Đậu nhảy nhót.
Hôm nay còn chưa trêu Hoàng Sơn Chân Quân mà, việc mỗi ngày trêu hắn vào câu, rồi lại bị Hoàng Sơn Chân Quân cấm ngôn. Ấy đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Đậu Đậu.
Tống Thư Hàng tùy tay đăng nhập.
Nhóm Cửu Châu số 1.
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“@ Hoàng Sơn Chân Quân, Hoàng Sơn, ta lại tới nè! Bao giờ mới đến bắt ta về chứ? Ta chán quá!”
“Không rảnh, tự đi mà về.” Hoàng Sơn Chân Quân trả lời.
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“Lão Hoàng Sơn ngu ngốc, tự về thì mất mặt đến độ nào chứ? Ngươi phải tới bắt ta về, mau tới bắt ta về!”
“Không rảnh.” Hoàng Sơn Chân Quân vẫn cứ đáp lại bằng hai chữ ngắn gọn, sau đó còn tiện tay cấm nói tài khoản của Tống Thư Hàng.
“A a a, nói chuyện với ta thêm vài câu thì chết chắc!” Đậu Đậu lại lăn lộn trên sàn.
Chừng ba phút sau, Hoàng Sơn Chân Quân lên tiếng:
“Tiểu Đậu Đậu, gọi Thư Hàng tiểu hữu qua, ta có việc tìm hắn!”
“Thư Hàng, lão Hoàng Sơn ngốc gọi ngươi qua có việc.” Đậu Đậu hô lên.
“Bạch Chân Quân sắp xuất quan à?” Tống Thư Hàng vội vàng đi tới bên máy tính, mở phần chat mật của Hoàng Sơn Chân Quân, rồi gửi qua một dấu chấm hỏi.
Tính ra thì cũng đến sắp đến ngày Bạch Chân Quân xuất quan rồi.
Đậu Đậu đứng bên nhìn, hai mắt sáng rỡ:
“Sao ta lại quên mất cái chức năng nói chuyện riêng nhì! Gâu gâu, để xem, lúc này Hoàng Sơn có cấm ngôn ta được không?”
“Thư Hàng tiểu hữu, ta vừa nhận dược lời thiên lý truyền âm của Bạch Chân Quân. Đêm mai hắn sẽ xuất quan, lát ta sẽ gửi địa chỉ cho ngươi, ngươi qua đón hắn.” Hoàng Sơn Chân Quân nói.
Quả nhiên là Bạch Chân Quân, Tống Thư Hàng cười bảo:
“Được, mong chân quân gửi địa chỉ cho ta, đêm mai ta sẽ qua đón hắn.”
“Địa chỉ tầm ở thôn Lâm Diêu ở thị trấn Nam Hoa Hồ. Hôm tay ta sẽ chuyển phát nhanh cho ngươi một pháp khí thiên lý truyền âm, đêm mai ngươi tới chỗ đó, có thể dùng pháp khí này để liên lạc với Bạch Chân Quân, tìm được địa điểm bế quan của hắn.
“Được!” Tống Thư Hàng đáp.
Lòng hắn có chút hồi hộp, mai là có thể thấy chỗ bế quan của Bạch Chân Quân rồi.
Không biết chỗ bế quan của Bạch Chân Quân sẽ thế nào nhỉ? Chắc là một chỗ bí ẩn lắm, xong bên trên chắc phải có những mấy trăm trận pháp phòng ngự ấy chứ?
Bởi cái vị Hiến Công Cư Sĩ trong nhóm, cái vị mà đến vũ khí hạt nhân cũng không nổ chết được ấy, từng dựng hơn trăm trận pháp phòng ngự ở chỗ mình bế quan mà.
Thật mong chờ quá đi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận