Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2531: Ngươi không sợ đối phương giảm thọ à

Chương 2531: Ngươi không sợ đối phương giảm thọ à
Tốc độ của chiến xa Hà Long Thần Hành vô cùng nhanh.
Đây là món pháp khí phi hành mà hắn thích nhất, nó có rào chắn bảo hộ, lúc bay lên thì cho cảm giác an toàn mười phần.
Sau khi ngồi lên chiến xa Hà Long Thần Hành, Thương Hải Thư Sinh có hơi khẩn trương sờ rào chắn bảo hộ: “Bá Tống tiền bối, đây chính là một món pháp khí trong bộ pháp khí bản mệnh kia của ngài à?”
“Không sai.” Tống Thư Hàng trả lời.
[Quả nhiên đây là thần binh Trường Sinh Giả!] Thương Hải Thư Sinh kích động thầm nghĩ.
Dường như bên trong chiến xa Hà Long Thần Hành này ẩn chứa một hạch tâm trái tim cường đại, hạch tâm này có thể cung cấp năng lượng liên tục không ngừng cho chiến xa!
Lấy thực lực của Thương Hải Thư Sinh, hiển nhiên đoán không ra đẳng cấp cụ thể của hạch tâm này… suy xét thân phận của Bá Tống tiền bối, chiến xa này rất có thể là ‘thần binh Trường Sinh Giả’ trong truyền thuyết!
Đời này của ta, đáng giá!
Cuộc đời có thể ngồi trên thần binh Trường Sinh Giả một lần, đã không còn gì tiếc nuối.
‘Oong ~~’ Bởi vì bị Thương Hải Thư Sinh sờ qua sờ lại ăn đậu hủ, chiến xa Hà Long Thần Hành phát ra ý hơi kháng cự.
“Khí linh?” Diệp Thanh Đạo Cô thốt lên. Trên người Bá Tống tiền bối còn một thần binh có khí linh ư?
Vũ Nhu Tử chớp mắt, đáp: “Còn chưa phải, đây vẫn chỉ là ý thức thần binh yếu ớt, cách lúc chân chính ngưng tụ khí linh còn cần một khoảng thời gian. Phần lớn pháp khí trong bộ pháp khí bản mệnh của Tống tiền bối đều đang nằm ở giai đoạn này.”
“Ta nhớ trong lời đồn, pháp khí bản mệnh của Bá Tống tiền bối là tổ hợp ba mươi kiện thần binh đúng không?” Thương Hải Thư Sinh nói nhanh.
Tổ hợp ba mươi ba kiện thần binh, toàn bộ đều sinh ra ý thức thần binh yếu ớt à? Không hổ là Bá Tống tiền bối vang danh thiên hạ!
“Một bộ quả thật có ba mươi ba kiện.” Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
Nhưng bây giờ trên người hắn có hai bộ đa ~
Sau khi Bạch tiền bối two ném cho hắn bộ kia thì vẫn không thu hồi.
Hiện tại bộ thứ hai là vật sở hữu trên danh nghĩa của Bạch tiền bối two, nhưng trên thực tế vẫn là Tống Thư Hàng đùa nghịch.
Đạo Cô và Thư Sinh hít vào một hơi khí lạnh.
Hình tượng của Bá Tống tiền bối trong suy nghĩ lại tăng lên lần nữa. Chờ trở về, những thứ này đều là đề tài tám chuyện để bọn họ khoác lác với các đạo hữu khác.
Diệp Thanh Đạo Cô lại nhịn không được lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm selfie cho mình và Thương Hải Thư Sinh.
[Hiện tại bọn ta đang phi hành trên thần binh Trường Sinh Giả ‘chiến xa Hà Long Thần Hành’ của Bá Tống tiền bối, high đến quá xá.]


Hang ổ tà vọng trong sơn thôn xa xôi cũng có nhân viên cảnh bị từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp canh gác, tránh cho thôn dân hoặc người đi du lịch bụi không rõ chân tướng đi nhầm vào nơi này.
Chiến xa Hà Long Thần Hành của Tống Thư Hàng lặng lẽ đáp xuống bên ngoài cách hang ổ tà vọng hơn hai trăm mét, sau đó lựa chọn xuống xe đi bộ tới gần động phủ tà vọng.
Bên trong chiến xa Hà Long Thần Hành có lắp ‘trái tim của đại lão ngụy tinh cầu mọc mắt’, nếu như trực tiếp hạ xuống trước mặt người bình thường thì sẽ tạo ra áp bách nhất định đối với thân thể người bình thường.
“Tống tiền bối, lát nữa sau khi tiến vào hang ổ tà vọng, có thể để chính bản thân bọn ta đi đối phó tà vọng hay không? Nếu thật sự không làm được lại để Tống tiền bối ngươi xuất thủ?” Vũ Nhu Tử duỗi tay, giao Lý m Trúc trong ngực cho Tống Thư Hàng.
Dù sao, niềm vui thú của xoát tà vọng nằm ở chỗ hưởng thụ quá trình.
Tống Thư Hàng cười nói: “Được mà, vậy đến lúc đó sau khi tiến vào sào huyệt, trước tiên ta sẽ nói đặc trưng của tà vọng cho các cô, để chính các cô xuất thủ đối phó trước, ta ở phía sau trấn trận cho các cô.”
Hắn nhận lấy Lý m Trúc đang ngủ say, cõng cô bé trên lưng mình. Đồng thời, mái tóc hắn hóa thành bàn tay, nâng Lý m Trúc lên.
Sợi tóc ngố Sở các chủ: “Ngươi thật lợi hại.”
‘Biện Đao Cửu Trảm’ mà cô dạy Tống Thư Hàng khi vào tay hắn lại thể hiện ra đủ loại thao tác hay ho.
Suy nghĩ kỹ thì… bất kể là pháp thuật gì, lúc rơi vào tay Tống Thư Hàng đều sẽ trở nên quỷ dị.
“Sở tiền bối quá khen.” Tống Thư Hàng nói.
Trong lúc nói chuyện, đám người đi đến vị trí hang ổ tà vọng.
Nhân viên cảnh bị phụ trách trông coi xa xa nhìn thấy đám người Tống Thư Hàng tới gần, hai người trong đó bèn vội ra nghênh đón.
“Dừng lại, nơi này là khu vực nguy hiểm, xin đừng đến gần.” Thành viên cảnh bị xua tay với bọn người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn về phía Thương Hải Thư Sinh.
“Bá Tống tiền bối, bởi vì chúng ta đi khá vội, cho nên ta còn chưa báo cho nhân viên canh gác phụ trách trông coi nơi này.” Thương Hải Thư Sinh trả lời.
Chuyện Bá Tống tiền bối xoát tà vọng là ý định lâm thời.
Thương Hải Thư Sinh chỉ mới kịp báo lên trên chuyện Bá Tống tiền bối muốn xoát tà vọng, nhưng cũng không nhắc đến việc Bá Tống tiền bối muốn xoát những tà vọng nào.
Diệp Thanh Đạo Cô nói bổ sung: “Có điều không sao cả, chỉ cần lộ ra thân phận của chúng ta với bọn họ là được.”
Tống Thư Hàng gật đầu.
Đúng lúc này, trong hai thành viên cảnh bị tiến lên nghênh đón, có một người đàn ông đeo kính đột nhiên lên tiếng nói: “Tống Thư Hàng?”
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Hắn nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông đeo kính kia.
Đối phương trông chừng hơn bốn mươi tuổi.
Có thể gọi ra tên hắn, hẳn là người quen biết hắn?
Nhưng trong ký ức của Tống Thư Hàng cũng không nhận ra ông chú này.
“Con là con trai Thư Hàng của lão Tống đúng không, chú là bạn của ba con… Từ sau khi con diễn bộ phim ‘trận chiến mạt pháp’ lần trước, lão Tổng cả ngày giới thiệu con bên tai bọn chú, nghe đến lỗ tai mọc kén luôn rồi.” Người đàn ông đeo kính cười nói, bằng không hắn thật sự không nhất định có thể nhận ra Tống Thư Hàng.
Là bạn bè của ba Tống?
“Chào chú ạ.” Tống Thư Hàng nở một nụ cười thiện lương vô hại.
Thương Hải Thư Sinh sau lưng: “! ! !”
Diệp Thanh Đạo Cô: “! ! !”
Bá Tống tiền bối, tiết tháo đâu rồi?
Ngài gọi ra miệng một tiếng ‘chú’ này, không sợ đối phương giảm thọ à?
Trong mắt của Đạo Cô và Thư Sinh, Bá Tống tiền bối là một đại lão sống ngàn ngàn vạn vạn năm.
Cự đầu vạn cổ mở miệng gọi một tên nhóc hơn bốn mươi tuổi là ‘chú’, quả thực quá giảm thọ.
“Lại nói, nhà con quả thực ở đường Bạch Kình phụ cận. Đáng tiếc bây giờ chú không ra được, bằng không thật đúng là muốn đi gặp lão Tống uống hai chén.” Ông chú mắt kính cười ha ha nói.
Cười xong, hắn lại nghiêm túc nói với Tống Thư Hàng: “Thư Hàng, hiện giờ nơi này rất nguy hiểm, nếu các con muốn đi du lịch thì tốt nhất nên chuyển sang nơi khác đi.”
Hắn nhìn đám người Tống Thư Hàng, có nam có nữ, trông giống như đang lên núi du ngoạn vậy.
“Yên tâm đi, chú, tụi con phụ trách tới xử lý tà vọng trong sào huyệt này.” Tống Thư Hàng mỉm cười trả lời.
Ông chú mắt kính: “? ? ?”
“Không cần lo lắng, chẳng mấy chốc tụi con sẽ xử lý thỏa đáng tà vọng trong đó. Đến lúc đó, nếu như có rảnh, chú có thể tìm ba con uống hai chén.” Tống Thư Hàng vươn tay vung nhẹ.
Sợi tóc ngố Sở các chủ khẽ lắc lư.
Ngay sau đó, hơi nước trong không gian ngưng tụ, hóa thành bốn cột nước, từ trên trời giáng xuống, phong tỏa toàn bộ sào huyệt tà vọng.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng bước vào sào huyệt tà vọng.
Ông chú mắt kính: “! ! !”
Thương Hải Thư Sinh và Diệp Thanh Đạo Cô tiến lên, bắt đầu giới thiệu thân phận của mình với ông chú mắt kính.
Tô Thị A Thập Lục mỉm cười với ông chú mắt kính rồi duỗi tay tế ra ô đao của mình, theo sát Tống Thư Hàng tiến vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận