Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1873: Đáp án rõ ràng

Chương 1873: Đáp án rõ ràng
“Ta từng nghe qua tên của ca khúc này, đây là ca khúc mới từ mười mấy năm trước đúng không, ký ức hãy còn mới lắm.” Một vị tu sĩ trên Điền Thiên đảo nhớ lại: “Ta nhớ đây là một bài tình ca rất dịu dàng, nghe vào tai còn có chút xúc động, là ca khúc có linh hồn.”
Đối với tuổi thọ dài đằng đẵng của tu sĩ mà nói, bài hát mười mấy năm trước có khác nào mới hôm qua đâu. Đặc biệt là đối với tu sĩ không hay đi ra ngoài, thời gian bế quan khá lâu mà nói thì đây quả thật là bài hát mới.
“Nhưng Tạo Hóa tiền bối nói đây là ca khúc mới hắn viết mà, có lẽ ca khúc trùng tên thôi.” Lại có người trả lời.
“Tuy rằng chưa từng nghe tiếng ca của Tạo Hóa tiền bối, nhưng ta có chút chờ mong. Linh Điệp Thánh Quân và Hằng Hỏa tiền bối khi nãy đều hát rất hay.”
Người nói những lời như thế này đều là tu sĩ của Điền Thiên đảo… Hơn nữa là gần nửa năm qua đều không lên mạng, không biết về siêu sao Tạo Hóa Pháp Vương trong thế giới nhạc heavy metal.
Ở lì trong nhà không phải là vấn đề gì, vấn đề là lúc ở lì trong nhà lại còn không tiếp xúc với tin tức bên ngoài.
“Lại nói… ánh trăng này là sao đây?” Điểm chú ý của Tống Thư Hàng khác với đám người, đám người đều chú ý tới Tạo Hóa Pháp Vương lên sàn ngầu lòi thế nào, điểm chú ý của hắn lại nằm trên ánh trăng có thể đột phá được đám sương mù màu đen kia.
Chùm ánh trăng kia xuất hiện quá trùng hợp, vừa lúc chiếu rọi lên người Tạo Hóa Pháp Vương, dường như đang chế tạo khí thế cho hắn vậy. Một chùm ánh trăng đơn giản khiến Tạo Hóa Pháp Vương trở thành người đàng ông chói mắt nhất ở đây.
Đồng thời, Tống Thư Hàng bình tĩnh móc ra hai cặp tai nghe, một đôi nhét vào lỗ tai mình, một đôi đưa cho Tô Thị A Thập Lục. Vũ Nhu Tử thì không cần, cô thật lòng thích tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương.
Lúc này, Xích Tiêu Kiếm tâm ma đen kịt sau lưng Tống Thư Hàng đột nhiên lên tiếng: [Có lẽ ta đã hơi hiểu được vì sao Tạo Hóa Tiên Tử thân là Tiên Tử Nho gia lại phụ thân trên người đệ tử Phật gia như Tạo Hóa Pháp Vương rồi.]
Tống Thư Hàng: “? ?”
“One ~ two ~ three ~” Thân thể Tạo Hóa Pháp Vương hơi ngửa ra sau, bày ra tư thế đánh đàn ghi-ta, nhưng trong tay hắn không hề có ghi-ta.
“Lắng nghe nào, ca khúc mới của ta.” Tay Pháp Vương bắt đầu gảy đàn.
Ghi-ta không khí ư?
Theo sự chuyển động của ngón tay hắn, có một loại lực lượng mạnh mẽ to lớn từ trên người hắn phóng lên trời.
Không phải linh lực, cũng chẳng phải chính khí Nho gia hoặc lực lượng Phật môn, mà là lực lượng thiên phú của Tạo Hóa Pháp Vương. Loại lực lượng đặc thù này có hiệu quả khắc chế rất mạnh đối với sương mù màu đen trên không trung và đám đầu lâu ác quỷ kia.
Tạo Hóa Pháp Vương chỉ cần giữ vững tư thế ‘đứng thẳng’, lực lượng trên người hắn sẽ lập tức phóng lên cao, mở ra một cái lỗ lớn trong đám sương mù màu đen.
Đây chính là nguyên nhân ánh trăng bao phủ trên người hắn.
Tạo Hóa tiền bối tự mang theo hiệu quả đặc biệt để lên sân khấu.
Nếu là trong phim ảnh thì đây sẽ là cảnh tượng nhân vật chính lên sàn.
Cũng trong lúc đó, Tạo Hóa Pháp Vương cất tiếng hát: “Chết chết chết chết chết!” x30.
Tốc độ bắn chữ nhanh đến đáng sợ.
Trong thời gian không đến mười giây, Tạo Hóa Pháp Vương đã hát 150 chữ chết, từ đầu đến cuối đều không hề líu lưỡi.
Sau khi Tạo Hóa Pháp Vương bắt đầu hát, loại lực lượng đặc thù trên người hắn bắt đầu khuếch tán ra. Loại lực lượng này phối hợp với giọng hát của hắn tạo thành dấu hiệu tiêu biểu cho Tạo Hóa Pháp Vương, âm thanh từ linh hồn mang lực phá hoại cực mạnh, tiếng ca của hắn bành trướng tựa như lĩnh vực vậy.
Bài hát mới lần này có uy lực còn dữ dội hơn.
Hơn nữa, uy lực của bài hát mới tập trung bạo phát trong vòng mười giây.
Trước đây, lực phá hoại từ tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương thuộc loại hình khuếch tán. Lần này lại đem lực sát thương trong mấy phút đồng hồ tập trung phát nổ trong thời gian mười giây!
Tu sĩ Điền Thiên đảo không rõ chân tướng vốn đang mong đợi tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương. Kết quả bọn họ chỉ cảm thấy bên tai truyền đến một tràng tiếng ‘oong oong oong ~’ vô cùng đáng sợ.
Ngay sau đó, đôi mắt bọn họ trợn trắng đầy dứt khoát rồi ngã ầm xuống đất.
Trước đây… lúc nhóm tu sĩ nhị, tam, tứ phẩm tiếp xúc với tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương thì chí ít còn có một đoạn thời kỳ giảm xóc như ‘kêu la thảm thiết, tuyệt vọng, suy yếu, hai chân như nhũn ra’. Một bộ phận tu sĩ còn có thể gầm rú vài câu kêu thảm như ‘lỗ tai sắp mang thai rồi, mau ngừng lại chúng ta vẫn là đồng đội, cứu mạng, mẹ ơi cứu con, Tạo Hóa tía ơi’.
Mà lần này thì dứt khoát hơn nhiều.
Các tu sĩ tứ phẩm và tứ phẩm trở xuống đều trực tiếp trợn trắng mắt, miệng sùi bọt mép ngã xuống đất, ngay cả thời kỳ giảm xóc cũng không có.
Chỉ có tu sĩ ngũ phẩm trở lên còn đang đau khổ chống chọi.
“Thôn Vân Tăng đạo hữu, thiết bị điều âm và kỹ thuật điều âm mà ngươi học được đâu rồi?” Tô Thị A Thất hét lên.
Chúng đạo hữu nghe vậy bèn quay đầu lại thì phát hiện Thôn Vân Tăng đã ngã nhào từ lâu.
Trên đầu hắn mang một nút tai chuyên nghiệp, té nhào vào thiết bị điều âm của bản thân, miệng sùi bọt mép.
Rõ ràng có thực lực ngũ phẩm, nhưng lại té xỉu cùng với tu sĩ tam và tứ phẩm.
Thật là một người đàn ông hoàn toàn không đáng tin cậy.
Tống Thư Hàng nhìn sợi dây trong tay mình, sau khi suy nghĩ một chút, hắn vung tay vứt sợi dây sang một bên.
Không phải hắn không muốn cứu Thôn Vân Tăng tiền bối… mà là chỗ hắn đứng và vị trí của Thôn Vân Tăng tiền bối cách nhau không xa lắm, dù kéo tiền bối tới bên cạnh mình cũng không giúp ích được gì.
Hết cứu được rồi…
Theo tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương vang lên, Tạo Hóa Tiên Tử hắng giọng một cái, dùng phương thức phối âm để phối hợp với Tạo Hóa Pháp Vương. Tiếng hát của cô hóa thành âm thanh của tự nhiên ẩn giấu bên trong tiếng ca tử vong của Tạo Hóa Pháp Vương.
“Chết chết chết chết chết chết chết!” Ngón tay của Tạo Hóa Pháp Vương điên cuồng gảy đàn.
Chưa đủ, còn chưa đủ, bầu không khí còn chưa đủ sôi động.
Tạo Hóa Tiên Tử sau lưng lập tức đưa tỳ bà của mình cho Pháp Vương.
Tạo Hóa Pháp Vương nhận tỳ bà, thuần thục kéo một phát, ôm tỳ bà tựa như đang ôm ghi-ta vậy.
Sau đó, hắn bắt đầu màn biểu diễn hoa lệ của mình.
“Chết chết chết chết ~~” x40, Tạo Hóa Pháp Vương giơ tỳ bà lên đến trước miệng.
“Xuất hiện rồi, phương pháp gảy đàn ghi-ta bằng răng của Tạo Hóa tiền bối! Tuy rằng lần này là gảy tỳ bà.” Vũ Nhu Tử vui vẻ vung hai tay, ánh sáng pháp thuật chiếu rọi khiến hai tay cô lóe sáng, ngay cả lightstick của người hâm mộ cũng có thể tiết kiệm được luôn.
Trong các tu sĩ có mặt, chỉ có Vũ Nhu Tử là thật sự không bị tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương ảnh hưởng chút nào.
“Dùng răng gảy đàn ghi-ta có ý nghĩa đặc biệt gì à?” Tống Thư Hàng hỏi. Hắn phát hiện bây giờ mình cũng có sức miễn dịch nhất định đối với lực sát thương từ tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương.
Chỉ cần xem tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương như một loại ‘đau đớn’, thân thể hắn lập tức có thể nghĩ biện pháp để dần thích ứng với tổn thương từ tiếng ca.
Chịu đựng đau đớn, tiếp nhận đau đớn, đây là thiên phú đặc thù của hắn.
“Thì ngầu chứ sao, là động tác đặc thù của Tạo Hóa tiền bối trong buổi nhạc hội, bùng nổ bung nóc luôn.” Vũ Nhu Tử giới thiệu: “Ngoài ra còn có và phương thức cực ngầu khác như dùng gáy đánh ghi-ta, dùng chong chóng gảy đàn, quỳ xuống đất vừa trượt đi vừa gảy đàn.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Có ai còn dư nút bịt tai không, cho ta một cái… Ta sắp tèo rồi.” Khỉ lớn trong tay A Thất kêu la thảm thiết.
“Diệt Phượng Công Tử có bốn cái, có điều hắn có bốn lỗ tai.” Tô Thị A Thất bình tĩnh nói.
“Hóa thành tro tàn đi…” Tạo Hóa Pháp Vương quỳ xuống đất, thân thể trượt trên mặt đất, tỳ bà trong tay giơ cao khỏi đầu, điên cuồng gảy đàn.
Trong tiếng ca của hắn, sương mù bao phủ Điền Thiên đảo nhanh chóng tan đi.
Ngay cả mấy cái đầu lâu ác quỷ cũng trở nên mất ổn định, cứ như sẽ bị thổi tan bất cứ lúc nào.
Với chúng mà nói, tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương tựa như vi rút bất chấp phòng ngự vậy.
[Không hổ là Thánh Nhân Nho gia.] Lúc này, Xích Tiêu Kiếm đen kịt lên tiếng, giọng của nó có hơi run rẩy, thân là hóa thân tâm ma, nó cũng bị tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương công kích.
Tại sao Tiên Tử Nho gia lại phụ thân trên người Tạo Hóa Pháp Vương?
Hiện tại, đáp án đã rõ rang rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận