Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2406: Thư Hàng kiếm thêm thu nhập

Chương 2406: Thư Hàng kiếm thêm thu nhập
“Sắp xếp thế nào?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tuy rằng gần đây hắn phải an phận, không được khiến các đại lão chú ý tới… nhưng đây là buổi họp thường niên của Thiên Hà Tô thị, không có người ngoài, thế nên xuất hiện hoành tráng một lần cũng không sao.
“Đừng vội, cho ta chút thời gian để nghĩ thật kỹ xem phải làm sao để để đưa ngươi xen vào hoạt động mở đầu của buổi họp cái đã.”
Tô thị A Thất đáp.
Vừa nãy hắn đang nghĩ có nên làm một sân khấu xoắn ốc thăng thiên hay không, trong tiết mục mở màn cuối cùng của buổi họp thường niên Thiên Hà Tô thị, nâng Tống Thư Hàng bay lên để bắt đầu hoạt động Tán Tài Vương Tọa?
Nhưng ngẫm lại thì kiểu này hơi quê mùa, không được chấn động cho lắm.
Thế nên vẫn nên về bàn bạc lại với ban tổ chức tiệc của Thiên Hà Tô thị về cách xuất hiện của Bá Tống. Đông người nhiều ý, nói không chừng lại nghĩ ra được kế hay đấy.
Tống Thư Hàng cười lớn:
“Đến lúc đó ta sẽ phối hợp với sắp xếp của A Thất tiền bối.”
“Bây giờ ta dẫn ngươi tới chỗ nghỉ trước đã, đúng rồi, các ngươi đeo yêu bài này vào.”
Tô thị A Thất lấy ra hai tấm yêu bài, đưa cho Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử, nói:
“Lát nữa các ngươi dạo chơi trong Thiên Hà Tô thị, nếu là những khu vực mà yêu bài hiển thị bình thường thì các ngươi có thể tha hồ khám phá. Nếu như gặp phải khu vực lệnh bài phát ra ánh sáng cảnh báo màu đỏ thì hãy hãy tránh đi. Thường thì những khu vực đó đều là nơi các thành viên trong tộc bế quan, không thể quấy rầy.”
“Yên tâm đi A Thất tiền bối. Bọn ta sẽ chú ý tránh đi.”
Vũ Nhu Tử gật đầu đáp.
Không được đi vào quấy rầy khu vực tu sĩ bế quan tu luyện, đây là thường thức cơ bản trong tu chân giới, điều quan trọng nhất với tu sĩ khi đang bế quan là yên tĩnh. Trên đời này rất hiếm tu sĩ giống như Tống Thư Hàng, lúc bế quan còn để nguyên thần còn ra ngoài quậy.
Tống Thư Hàng gật đầu, có lệnh bài này rồi, hắn đi dạo để nghiên cứu địa hình cũng tiện hơn.


Tô thị A Thất đưa Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử đến nơi nghỉ ngơi đã được sắp xếp trước, chỗ này là Tô thị A Thất cố tình để lại, chuẩn bị cho các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1.
Trước khi buổi họp mặt bắt đầu, hắn định tụ họp với các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 trước.
Tô thị A Thất:
“Vậy bây giờ hai người ở đây nghỉ ngơi một lát hoặc là đi dạo xung quanh Thiên Hà Tô thị xem. Lát nữa ta sẽ tới tìm các ngươi, cho các ngươi nếm thử tài nấu nướng của các tiên trù trong Tô thị.”
Hắn là một trong những thành viên quan trọng của ban tổ chức buổi họp thường niên, hiện giờ bận đến mức không thể phân thân được.
“A Thất tiền bối cứ đi làm việc của mình đi.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
Khi đi dạo, không có Tô thị A Thất tiền bối ở bên cạnh thì bọn họ sẽ càng thoải mái.
“Có việc gì thì liên lạc với ta.”
Tô thị A Thất khoát tay với Tống Thư Hàng rồi yên tâm rời đi.
Trên một số phương diện nào đó, Tống Thư Hàng vẫn khiến các tiền bối rất an tâm.


Sau khi Tô thị A Thất đi, Tống Thư Hàng lập tức đưa theo trang sức trên người và Vũ Nhu Tử đi dạo trong tộc địa Thiên Hà Tô thị rộng lớn này.
Bởi vì không có dẫn đường, Tống Thư Hàng chọn bừa một hướng rồi bắt đầu thả bước dọc theo con đường đó.
Linh khí ở đây rất dồi dào, chắc là có liên quan đến linh mạch của tộc địa Thiên Hà Tô thị.
Khoảng nửa tiếng sau…
Khi đi ngang qua một chân núi nhỏ, yêu bài trên người Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử cùng hiện lên ánh sáng màu đỏ, còn rung nhẹ để nhắc nhở.
“Chắc trong này có đạo hữu Thiên Hà Tô thị đang bế quan, chúng ta tránh đi thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử gật đầu.
Hai người xoay người định bỏ đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đầy nghi hoặc truyền ra từ một động phủ ở chân núi.
[Ơ?]
Đây là một tiếng kêu thấp giọng của con gái.
Sau khi Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử đi được mấy mét, giọng nữ kia lại vang lên”
[Ơ?]
Ngay sau đó, cô gái đó nhanh chóng truyền âm cho Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử:
“Hai vị đạo hữu, hai người có thể quay lại một chút không?”
Tống Thư Hàng: “???”
“Xin hai vị đạo hữu đấy, có thể mời hai vị trở lại một lát được không?”
Trong giọng nói của cô gái đó tràn ngập vẻ mong đợi.
Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử liếc nhau một cái, trở lại động phủ ở chân núi kia. Nhưng hai người đều không đi vào phạm vi động phủ, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“A, chính là cảm giác này.”
Giọng nữ kia càng trở nên mềm nhẹ hơn.
Tống Thư Hàng: “…”
“Hai vị đạo hữu, hai người có thể ở lại đây một lúc được không, không lâu lắm đâu, khoảng năm phút là được.”
Trong giọng nói của cô gái kia vẫn đầy chờ mong.
Tống Thư Hàng đang định trả lời, Tạo Hóa Tiên Tử trên người hắn đột nhiên chui ra:
“Để làm gì?”
“Ta biết yêu cầu này rất đường đột, cũng biết làm thế sẽ lãng phí thời gian của đạo hữu… Nếu được thì ta cũng có thể dùng linh thạch để bồi thường cho đạo hữu. Nhưng hiện giờ trên người ta không có nhiều linh thạch, chỉ còn một rương hơn ba mươi viên linh thạch lục phẩm và thất phẩm thôi.”
Giọng nữ kia càng nói càng có vẻ chột dạ, cảm thấy linh thạch của mình quá ít.
“Chỉ cần đứng yên ở đây thôi sao?”
Tống Thư Hàng lên tiếng.
“Năm phút à?”
Vũ Nhu Tử chớp mắt.
“Đúng thế, nếu như có thể… linh thạch của ta quá ít, nếu như thật sự không được thì ba phút, ba phút thôi cũng đủ rồi!”
Giọng nữ càng ngày càng nhỏ.
“Không thành vấn đề, ta sẽ đứng năm phút.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
“Tống tiền bối thiếu linh thạch lắm à?”
Vũ Nhu Tử lấy làm thắc mắc.
“Nói như thế nào nhỉ, trong tay đàn ông có nhiều linh thạch một chút vẫn tốt hơn.”
Tống Thư Hàng nói.
“Vậy ta ở lại đây với Tống tiền bối một lúc.”
Vũ Nhu Tử nói.
“Cảm ơn hai vị đạo hữu.”
Giọng nữ kia tràn ngập sự hưng phấn.
Nói xong, cô trở lại trạng thái bế quan, tranh thủ thời gian bắt đầu tu luyện.
Bên ngoài động phủ.
Tống Thư Hàng vươn tay chạm vào Sở tóc ngố rồi hỏi:
“Sở các chủ, cô nói xem tại sao vị tiên tử trong động phủ này lại muốn ta và Vũ Nhu Tử đứng ở đây thế?”
“Có lẽ công pháp mà ngươi hoặc Vũ Nhu Tử tu luyện có ảnh hưởng tốt với cô ấy. Lửa mượn thế gió, cây mượn lực đất, có lúc công pháp tương thích sẽ sinh ra cộng hưởng. Mà cô ấy lại đang bế quan, đúng lúc đang đột phá bình cảnh, trùng hợp có thể mượn sức mạnh của các ngươi.”
Sở các chủ suy đoán.
Khoảng bốn phút sau.
Trong động phủ vang lên giọng nói đầy hưng phấn của vị tiên tử đó, vui vẻ đến mức như sắp hóa thành nước.
“Cảm ơn hai vị đạo hữu, xin hai vị nhận lấy phần linh thạch này của ta!”
Một chiếc hộp bay ra khỏi động phủ của vị tiên tử đó, nhẹ nhàng đáp xuống tay Tống Thư Hàng:
“Tuy rằng rất muốn gặp mặt cảm ơn hai vị đạo hữu nhưng ta đang trong giai đoạn quan trọng, mong hai vị đạo hữu lượng thứ.”
“Không cần khách khí.”
Tống Thư Hàng mở chiếc hộp ra, phát hiện bên trong có mười viên linh thạch thất phẩm, hai mươi viên linh thạch lục phẩm.
Số linh thạch này có thể chia đều cho hắn và Vũ Nhu Tử.
“Khoản thu nhập thêm này dễ kiếm quá.”
Sau khi chia đều, Tống Thư Hàng cầm lấy linh thạch, không cầm nổi những giọt nước mắt vui mừng.
Hắn không ngờ linh thạch lại dễ kiếm đến thế.
À mà… đây cũng là lần đầu tiên hắn kiếm được linh thạch một cách chính quy, có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận