Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2970: Ảnh hưởng của Thiên Đạo

Chương 2970: Ảnh hưởng của Thiên Đạo
Dù đã được trui rèn qua nhóm Cửu Châu số 1, Tống Thư Hàng vẫn ngu mặt ra.
Song hắn chỉ sửng sốt chưa đến một tích tắc.
Mấy câu chém gió này nghe cho vui thôi, nghiêm túc là ngươi thua rồi.
Có điều…
Chuyện như xuyên qua thời gian thực sự có thể làm được sao?
Khi Tống Thư Hàng nhập mộng thì có thể mơ thấy chuyện đã qua, nhưng nhập mộng dù sao cũng chỉ là hư ảo, giống như đọc được một đoạn ký ức và tự mình trải nghiệm đoạn ký ức này.
Sở dĩ nhập mộng có thể ảnh hưởng đến quá khứ là vì có liên quan đến thực lực của đối tượng nhập mộng.
Chỉ khi thực lực đạt tới tầm cỡ Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng trở lên mới có thể cảm ứng được Tống Thư Hàng trong trạng thái nhập mộng. Cảm ứng này căn cứ vào trực giác cường đại của các đại lão và thủ đoạn bói toán của họ đối với tương lai.
Nếu đối tượng nhập mộng không cảm ứng được Tống Thư Hàng thì Tống Thư Hàng không thể tạo ra một chút ảnh hưởng nào cho quá khứ của họ.
[Chuyện như xuyên qua thời gian thực sự có thể làm được sao?] Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi.
Đối diện, Tiểu Tống Tống không nhà để về: “…”
Vô chiêu phá hữu chiêu, Tống Thư Hàng chẳng thèm để ý đến mấy câu chém gió gây rối của hắn, vậy thì dù kĩ năng chém gió của hắn có thành thần cũng không phát huy được hiệu quả. Không thể nói chuyện phiếm tử tế được rồi, cứ thế này thì chủ đề sẽ bị lái vào ngõ cụt mất thôi.
[Trong tình huống bình thường là không làm được. Vật chất có thực thể muốn xuyên qua thời gian… pháp tắc Thiên Đạo sẽ không cho phép khả năng đó phát sinh.] Suy nghĩ một lát, Tiểu Tống Tống không nhà để về lại nói: [Trừ khi đi vào trạng thái nhập mộng giống A Tống ba ba vậy.]
Tống Thư Hàng có điều suy nghĩ.
Trừ trạng thái nhập mộng của mình ra, hắn còn nhớ tới hình thái Tương Lai Tử của Vũ Nhu Tử.
Hắn đã tiếp xúc với trạng thái đặc biệt kia của Vũ Nhu Tử.
[Vậy chuyện của ngươi là thế nào?] Tống Thư Hàng hỏi.
Tiểu Tống Tống không nhà để về: [A Tống ba ba, câu hỏi này của ngươi hay lắm… câu trả lời của ta là… ta không biết.]
Câu này là thật. Chính hắn cũng không có đáp án.
Tống Thư Hàng: “…”
Tên kia diễn sâu quá hóa nghiện luôn à? A Tống ba ba nghe cứ như đang gọi ba mình vậy.
[Ta biết A Tống ba ba có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta. Một thời gian nữa… không lâu lắm đâu, ta sẽ trở về. Đến lúc đó ta sẽ mang tất cả về. Những câu hỏi của ngươi đều sẽ có đáp án.] Đối diện, Tiểu Tống Tống không nhà để về nói tiếp.
Với câu nói này, hắn đã xác định thân phận của mình.
Linh quỷ đã biến mất không lâu nữa sẽ trở về, có thể mang theo cả ký ức và… lực lượng?
Tống Thư Hàng nhìn câu trả lời này, hơi nhíu mày.
Hắn vốn cho rằng khi có được đáp án thì trong lòng sẽ rất ngổn ngang.
Nhưng khi chính miệng đối phương trả lời mình thì Tống Thư Hàng lại nhận ra hắn chẳng rung động chút nào!
Hắn có trái tim đôn hậu tổ truyền, đạo tâm tương đối kiên định và đầy mình kinh nghiệm.
Nhưng nội tâm bình tĩnh thế này thì rõ ràng là không bình thường!
Hắn cảm thấy dường như trên thế gian này chẳng có gì khiến cho mình khiếp sợ cả.
[Trạng thái này có gì đó sai sai.] Tống Thư Hàng nhíu mày.
Suy nghĩ một chút, hắn liền đoán ra một khả năng.
Lẽ nào là thị giác của Thiên Đạo đang tác động hắn?
Thiên Đạo, tin tức bất hủ, cộng thêm tầm nhìn Thiên Đạo mà Đạo Tử chia sẻ cho hắn. Có lẽ những thứ này đang liên tục tác động hắn.
Khi giá trị tác động lên đến một con số nhất định, nội tâm của Tống Thư Hàng sẽ “không còn chút rung động nào nữa”.
Dù đối mặt với tin tức gì trong Chư Thiên Vạn Giới, hắn cũng sẽ không còn cảm xúc.
[Thiên Đạo nào cũng chịu ảnh hưởng này? Hay chỉ có Thiên Đạo không hoàn chỉnh mới bị pháp tắc Thiên Đạo quấy nhiễu?]
Nghĩ lại thì ở giai đoạn cuối, Thiên Đạo quả cầu béo dường như đã tiến vào trạng thái người máy, chỉ thi hành quy tắc Thiên Đạo một cách máy móc như được lập trình.
Có phải con đường của mỗi Thiên Đạo đều liên quan đến chuyện này hay không?
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Tống Thư Hàng ghi luôn chuyện này vào ghi chú, chờ trạng thái nhập mộng kết thúc sẽ thảo luận cùng Bạch tiền bối, Bạch tiền bối two, cha Cẩu Đản và thiếu niên ba mắt tiền bối.
Sau đó, Tống Thư Hàng trả lời: [Ngươi còn việc gì cần làm? Vì sao phải một thời gian nữa mới quay lại được? Trạng thái bây giờ của ta vẫn chưa thừa nhận được sao?]
Phải biết hiện tại Tống Thư Hàng đã bước ra Trường Sinh đạo tìm đường sống trong chỗ chết, trở thành một Trường Sinh Giả thật hơn vàng mười.
Nếu Trường Sinh Giả cũng không gánh nổi, chẳng lẽ cần chứng đạo bất hủ?
[Hiện tại ta đã mượn tay Đạo Tử để hoàn thành chấp niệm của Thiên Đình Viễn Cổ. Nhưng còn một vài chuyện ta cần chấm dứt.] Tiểu Tống Tống không nhà để về trả lời. Hơn nữa, nếu Đạo Tử hoàn thành sứ mệnh của Thiên Đạo 8.5 và chính thức trở thành Thiên Đạo thứ 9, thì hắn còn phải mượn trận pháp nghi thức để lấy phần tồn tại mà Đạo Tử bảo tồn trước đó ra, hồi sinh luôn thể.
Tống Thư Hàng: [Được.]
Nói thật…
Với thực lực hiện tại, Tống Thư Hàng đã không quan tâm mình có thêm một vật trang sức hay thiếu đi một vật trang sức.
Vật trang sức trên người hắn đều vô cùng mạnh, tất cả đều là Trường Sinh Giả hoặc thần binh của Trường Sinh Giả trở lên. Thêm một không nhiều, thiếu một cũng chẳng ít.
Cho nên Tống Thư Hàng không cần linh quỷ số 1 trở về vội, hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.
So ra thì, đến lúc đó phải xử lý nhân quả của đối phương thế nào mới là vấn đề lớn.
[Còn chuyện này nữa… khi A Tống ba ba dùng tầm nhìn Thiên Đạo để quan sát Chư Thiên Vạn Giới, cũng đã thấy cảnh tượng kia rồi phải không?] Tiểu Tống Tống không nhà để về bỗng nói.
[Virus hủy diệt hằng tinh?] Tống Thư Hàng hỏi.
Tiểu Tống Tống không nhà để về: [Đúng đó.]
[Ý thức của Đạo Tử sư huynh trở về rồi… Hẳn là hắn muốn ra tay với đám virus hủy diệt hằng tinh đó.] Tống Thư Hàng nói.
Khi bọn họ đang nói chuyện, ý chí của Đạo Tử một lần nữa hiển hiện, uy áp Chư Thiên Vạn Giới.
“Xin lỗi vì để ngươi chờ lâu, Bá Tống đạo hữu.” Đạo Tử nói.
Hắn vừa nghỉ ngơi một chút để khôi phục trạng thái và làm quen với pháp tắc Thiên Đạo.
“Không có gì mà ~ Ta mượn thị giác Thiên Đạo quan sát Chư Thiên Vạn Giới, trong lòng có rất nhiều lĩnh ngộ. Ta cảm ơn sư huynh còn không kịp nữa là.” Tống Thư Hàng trả lời.
“Thế thì tốt.” Đạo Tử bật cười không chút tình cảm.
Tuy là đang cười, nhưng tiếng cười chẳng có cảm xúc gì.
Dường như hắn cũng bị tin tức bất hủ tác động.
“Bá Tống đạo hữu chuẩn bị đi, hãy thể nghiệm cẩn thận hành động của ta, biết đâu lại giúp ích cho việc ngưng tụ Trường Sinh đạo thứ hai của ngươi đấy.” Đạo Tử nói.
Hắn bị ảnh hưởng, nhưng lý trí và suy nghĩ thì không vấn đề gì.
Tống Thư Hàng gật đầu, không nói gì nữa, chuyên tâm duy trì liên hệ với Đạo Tử thông qua nhập mộng.
Sau đó là thời gian Đạo Tử thi pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận