Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 640: Kim Cương Phục Ma Quyền… lại nữa?

Chương 640: Kim Cương Phục Ma Quyền… lại nữa?
“Vậy thì Bá Đao Tống Nhất đạo hữu, ngươi tới gần Bích Thủy các của chúng ta có việc gì không?
“Xin hãy gọi ta là Tống Nhất!”
Linh quỷ thở dài. Vốn dĩ nó tìm vị trí của Bích Thủy các là để lấy địa chỉ “thành phố Văn Châu, Hoa Hạ” từ chỗ Sở các chủ hoặc Diệp sư tỷ, sau đó về nhà bản thể liên hệ với hắn.
Thế nhưng bây giờ thì linh quỷ đã mơ hồ hiểu ra rằng, cho dù nó có thể tìm thấy “Hoa Hạ” thì cũng chẳng có hy vọng tìm được bản thể ở Văn Châu!
Từ Sở các chủ trẻ tuổi ở trước mặt đến linh khí dồi dào trong thiên địa, từ việc nó bị cuốn vào thông đạo không gian và tiếp xúc với lực lượng vượt qua không gian, kết hợp với các loại tri thức cộng hưởng được từ đầu óc của bản thể trước kia, khiến cho linh quỷ nghĩ đến một motif quen thuộc… đừng nói là nó xuyên không rồi nhé?
Linh quỷ nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:
“Thực ra ta tiếp cận Bích Thủy các là để tìm Sở các chủ người.”
“Tìm ta?”
Sở các chủ nói với vẻ nghi hoặc.
Linh quỷ lại hỏi:
“Sở các chủ, ta có thể mượn Thời Quang thành của Bích Thủy các để dùng một chút không?”
“Thời Quang thành là cái gì? Trong Bích Thủy các làm gì có Thời Quang thành?”
Sở các chủ nhìn linh quỷ một cách đầy tò mò và nghi hoặc.
Linh quỷ nghe xong thì vẻ mặt thay đổi chớp nhoáng trông đa dạng cực kì.
Không phải nó thực sự muốn vào Thời Quang thành, nó chỉ muốn xác nhận một việc mà thôi. Theo những gì linh quỷ nhớ thì Thời Quang thành là do Sở các chủ trong tương lai thành lập nên nhờ một pháp bảo liên quan tới thời gian.
Mà Sở các chủ ở trước mắt nó lúc này đây lại không hề biết đến Thời Quang thành. Sở các chủ này không phải là Sở các chủ toát ra vẻ biếng lười trong tương lai nọ.
Nó xuyên không thật rồi sao?
Linh quỷ ngẩng đầu nhìn trời, chẳng lẽ bây giờ nó phải nỗ lực sống sót, sống đến tận lúc bản thể sinh ra rồi hoàn thiện khế ước à?
Không đúng, bản thể trong tương lai hoàn toàn không cảm ứng được khế ước với “mình”.
Chẳng lẽ là… nó sẽ chết mất xác trong dòng thời gian đằng đẵng?
Đậu xanh, ta sẽ bị ngăn cách ở một thời không khác với bản thể rồi cuối cùng còn chết trước khi hắn sinh ra á?
Tự nhiên linh quỷ thấy mệt tim quá.
Vốn dĩ làm một linh quỷ thì nó chỉ cần không ngừng thăng cấp và thăng cấp với chủ nhân mà thôi, không cần phải suy nghĩ đến cái gì khác cả.
Sau đó, hoặc là nó sẽ chết cùng chủ nhân dưới thiên kiếp, thân tử đạo tiêu; hoặc là nó sẽ dũng mãnh tiến bước cùng chủ nhân, tấn cấp lên Kiếp Tiên, rồi có lẽ còn có thể bước vào cảnh giới Trường Sinh, thậm chí là tranh đoạt Thiên Đạo và trở thành bất hủ.
Làm một linh quỷ, nó căn bản không bao giờ cần nghĩ đến chuyện “Ta phải làm sao? Ta phải làm gì? Mục tiêu của ta là gì?”, bởi vì đây đều là chuyện mà bản thể phải lo phải nghĩ.
Thế nhưng bây giờ nó bị thời không dằng dặc ngăn cách với chủ nhân, bao nhiêu lo nghĩ ấy đều đè lên người nó.
“Mệt tim quá, hay là mình lại tìm người khác để kí khế ước nhỉ?
Linh quỷ thầm nghĩ trong lòng, sau đó nhìn vào khế ước “khiếm khuyết” giữa mình và bản thể ở trong người.
Khế ước linh quỷ vĩnh viễn không tan biến… nó xuất hiện “khiếm khuyết” là bởi vì ở thời điểm này Tống Thư Hàng còn chưa được sinh ra!
Đừng nói đến Tống Thư Hàng, có khi tổ tông của tổ tông của Tống Thư Hàng cũng mới chỉ là nòng nọc thôi ấy chứ. Vì không có đối tượng khế ước, cho nên “khế ước” vĩnh viễn không phá không diệt cũng xuất hiện “khiếm khuyết” rồi.
Một khi đã vậy thì nó có thể tìm người khác để kí khế ước, sống hết một đời đã rồi tính sau không?
Sở các chủ nhìn thấy vẻ mặt của linh quỷ thay đổi xoành xoạch thì thấy thú vị lắm. Cô cũng không quấy rầy linh quỷ mà chỉ đứng bên cạnh đánh giá nó thật kỹ mà thôi.
Sở các chủ cảm thấy rất tò mò với linh quỷ này, bởi vì trên người nó còn sót lại một chút khí tức pháp thuật khiến cho cô thấy rất quen thuộc… đó là khí tức của chính cô.
Loại khí tức tàn dư này là khí tức pháp thuật còn sót lại do linh quỷ thường xuyên nhận pháp thuật phụ trợ của cô.
Nói cụ thể ra thì, nếu cô thường xuyên dùng Trì Dũ thuật với một đệ tử nào đó, thì một thời gian sau trên người đệ tử đó sẽ vương khí tức pháp thuật tàn dư của cô.
Tình trạng của linh quỷ lúc này chính là như thế.
Thế nhưng Sở các chủ có thể khẳng định rằng mình chưa từng thấy con linh quỷ này, cũng chưa từng thi triển pháp thuật phụ trợ gì với nó cả.
Cho nên Sở các chủ rất ngạc nhiên.
Đây cũng là lí do vì sao linh quỷ này lén lút tiếp cận Bích Thủy các mà Sở các chủ không bắt nó ngay, còn đi tới nói chuyện cùng với nó. Cô muốn biết vì sao trên người linh quỷ này lại có khí tức của mình.
Đúng lúc này thì linh quỷ thoát khỏi trạng thái trầm tư buồn rầu. Nó nhìn Sở các chủ một lúc rồi hỏi:
“Sở các chủ, người có bằng lòng tạm thời thu nhận kẻ không nhà để về là ta đây không?”
“Rất bằng lòng là đằng khác.”
Sở các chủ híp mắt cười nói, cô cũng đang có ý này.
Thế là Sở các chủ vui vẻ đưa linh quỷ Tống Nhất đi Bích Thủy các.
Linh quỷ thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước khi kịp nghĩ ra bây giờ mình phải làm gì thì cứ ở Bích Thủy các một thời gian đã vậy!

Lúc này, trong Kim Cương động phủ.
Giếng cổ đang trong trạng thái “suối phun” tự nhiên lại lắng xuống.
Sau đó mặt nước trong giếng hạ xuống rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã rút đi một nửa.
Tất cả các tu sĩ đang “luyện tâm” đều dừng lại. Đây là kinh nghiệm mà tiền nhân để lại.
Mực nước trong giếng cổ có quan hệ trực tiếp đến quá trình luyện tâm, nước trong giếng càng nhiều thì hiệu quả luyện tâm càng tốt.
Nếu nước trong giếng không đủ, thì dục vọng và dã tâm trong lòng tu sĩ luyện tâm sẽ bành trướng quá mức, không khắc chế được. Đến lúc đó thì chẳng những không thể luyện tâm mà còn sinh ra tâm chướng.
Trên thực tế, chỉ có thành viên của Thiên Nhai Vân Du tự mới biết đáy sâu của giếng cổ luyện tâm này nối tiếp với một nơi đáng sợ: thế giới Cửu U!
Tuy rằng thông đạo nối với Thế giới Cửu U vô cùng nhỏ, chỉ bằng cái móng tay mà thôi.
Nhưng lực lượng của Thế giới Cửu U, khí tức đến từ thế giới hỗn loạn tà ác và dơ bẩn truyền qua vẫn dễ dàng khơi lên dục vọng và dã tâm từ sâu tận đáy lòng các tu sĩ.
“Nước giếng” trong giếng cổ chính là một pháp bảo dạng phong ấn, do một cường giả của Kim Cương tự năm xưa dẫn một linh mạch nhỏ kết hợp với thủ pháp đặc thù của Kim Cương tự tạo thành.
Phong ấn này không những có thể trấn áp được cái khe nhỏ bé thông với Thế giới Cửu U, mà còn vận dụng lực lượng của phong ấn sản sinh ra hiệu quả luyện tâm.
Hơn nữa khi các tu sĩ dựa vào giếng cổ để luyện tâm thì cũng là không ngừng gia cố phong ấn trên giếng cổ.
Đúng là một công được đôi ba việc.
...

Thực ra nguyên nhân giếng cổ đột nhiên phun trào là do vị thư sinh thủy tinh kia khống chế linh quỷ của Tống Thư Hàng, giao chiến với một tà ma cấp bậc Kiếp Tiên trong Thế giới Cửu U.
Mà trùng hợp là con đường nhỏ như móng tay kia cách chiến trường đại chiến của hai vị Kiếp Tiên không xa.
Hai vị Kiếp Tiên chiến đấu mới làm xuất hiện hiện tượng “suối phun” trong giếng cổ.
Cho nên khi Tống Thư Hàng đang luyện tâm thì không nhìn thấy dã tâm trong lòng mình, mà lại nhìn thấy trận đại chiến giữa thư sinh như thủy tinh nọ và tà ma Cửu U.
Giờ đây mực nước trong giếng không ngừng hạ xuống cũng liên quan đến tà ma cấp bậc Kiếp Tiên nọ. Tà ma làm nổ tung mặt trời đen, khiến cho cả Thế giới Cửu U đều rung chuyển. Thông đạo nhỏ bằng cái móng tay kia cũng chịu ảnh hưởng theo.
Bị vụ nổ lan tới, một lượng lớn lực lượng ô uế từ Thế giới Cửu U tràn ra khỏi thông đạo nhỏ bằng móng tay ấy.
Thậm chí thông đạo này còn bị lực lượng Cửu U chen rộng ra một chút.
“Xem ra thời kì suối phun của cái giếng này kết thúc rồi.” Tam Nhật sư huynh nói đầy tiếc nuối, đồng thời có hơn mười đệ tử của Thiên Nhai Vân Du tự bước lên vây quanh một vòng bên giếng cổ.
Đây không phải là lần đầu tiên mực nước trong giếng cổ hạ thấp, những năm vừa qua mực nước cũng thường xuyên hạ xuống.
Nước giếng hạ thấp nghĩa là phong ấn bắt đầu yếu bớt, lúc này phải tăng mạnh phong ấn trong một thời gian ngắn.
Đệ tử của Thiên Nhai Vân Du tự bắt đầu lập phong ấn. Tuy rằng phòng ấn của họ không có năng lực luyện tâm như của Kim Cương tự, thế nhưng dù sao Thiên Nhai Vân Du tự cũng là Phật tông có danh tiếng, thế nên hiệu quả phong ấn của họ cũng không hề yếu.
...

Thế nhưng lần này thì nguyên nhân biến hóa của giếng cổ không giống những lần trước!
Hơn mười đệ tử Thiên Nhai Vân Du tự vừa lập phong ấn xong thì đã có một luồng lực lượng như bùn đen phun ra từ miệng giếng, va chạm với phong ấn.
“Không ổn rồi! Mọi người rút khỏi Kim Cương động phủ mau!” Một đệ tử lớn tuổi trong Thiên Nhai Vân Du tự kêu lên: “Tam Nhật sư dệ, mau liên hệ với sư thúc, giếng cổ có biến rồi!”
Thực tế thì không cần đệ tử lớn tuổi này nhắc nhở, các tu sĩ trong động phủ đã sớm rút khỏi Kim Cương động phủ từ lâu. Mỗi một tu sĩ đều có trực giác cảm ứng nguy hiểm cực kì nhạy bén, thứ vừa phun trào từ giếng cổ làm cho bọn họ có cảm giác nguy cơ.
Ngư Kiều Kiều, Tô Thị A Thập Lục và Thiên Nhai Tử đạo trưởng cũng nhanh chóng rút khỏi động phủ này. Tống Thư Hàng cũng đã khôi phục thể lực và theo sát sau lưng họ.
Thế nhưng khi lùi đến cửa của Kim Cương động phủ thì hắn hơi khựng lại.
Sau đó hắn quay đầu lại nhìn vào mấy bức bích họa trong động phủ.
Không biết có phải do ảo giác hay không, mà khi năng lượng bùn lầy phun ra khỏi giếng cổ thì những bức bích họa này cũng tản mác ra ánh hào quang thuần khiết. Ánh hào quang kia cộng minh với một loại lực lượng trên người Tống Thư Hàng.
Là ánh sáng công đức!
Siêu độ vong hồn ngàn người mới có thể gọi là công đức.
Siêu độ vong hồn vạn người mới có ánh sáng công đức hộ thể.
Lúc này, ánh sáng công đức hộ thể trên người Tống Thư Hàng cộng minh với hào quang trên bích họa, thông qua loại cộng minh này, Tống Thư Hàng bắt đầu hiểu ra công pháp “trừu tượng” được che giấu trong bích họa.
Đồng thời, trong túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng, Ngộ Đạo thạch bắt đầu vận chuyển lực lượng tăng cường ngộ tính cho hắn.
Mấy hơi thở sau, Tống Thư Hàng ngộ ra.
Hắn ngộ ra thức thứ nhất và thức thứ hai của Kim Cương Phục Ma Quyền thuộc về riêng hắn, đó là chiêu thức mà cảnh giới nhị phẩm và tam phẩm có thể tu luyện được.
Đúng vậy, Kim Cương Phục Ma Quyền rất đặc biệt, người tu luyện có tính cách khác nhau thì sẽ lĩnh ngộ ra quyền pháp khác nhau, giống như kiếm quyết thần bí dưới tầng hầm của Sở gia vậy.
Quyền pháp mà Tống Thư Hàng ngộ ra có tên là...
Kim Cương Phục Ma Quyền một!
Kim Cương Phục Ma Quyền hai!
Tiên sư nó, đúng là cách đặt tên mang đậm phong cách Kim Cương tự mà, tên chiêu thức y hệt như Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp, lấy số một hai ba làm tên luôn.
Chắc chắn là người sáng lập ra quyền pháp của Kim Cương tự mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hoặc là phải lười đặt tên ghê lắm.


Lúc này thì tiếng thốt của Tô Thị A Thập Lục vang lên ngay bên tai Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng, cẩn thận!”
Sau đó, một đạo đao khí hiên ngang lẫm liệt từ tay Tô Thị A Thập Lục chém ra, ánh đao chói sáng lóe lên trước mặt Tống Thư Hàng,chém chết một thứ tà vật dơ bẩn đang tấn công về phía hắn.
Phong ấn giếng cổ bị phá vỡ, lực lượng Cửu U không ngừng chui ra đông nghịt từ giếng cổ.
Không hiểu sao có một phần tà vật dơ bẩn cứ dán mắt vào Tống Thư Hàng… Rõ ràng trong động phủ còn vài vị đệ tử của Thiên Nhai Vân Du tự nhưng đám nước bùn ấy tránh họ rất xa, chỉ nhằm vào Tống Thư Hàng mà đánh.
Tô Thị A Thập Lục chém bay một vốc bùn thì lại có mấy vốc khác lao vào Tống Thư Hàng.
“Thư Hàng mau lùi lại!” Tô Thị A Thập Lục kêu lên.
Tống Thư Hàng cười ha ha rồi lùi về phía sau một bước, sau đó hắn diễn thức mở đầu của quyền pháp.
Hắn không sợ năng lượng từ đám nước bùn dơ bẩn kia, bởi vì trên người hắn có ánh sáng công đức hộ thể, vạn tà bất xâm. Ánh sáng công đức trên người hắn có thể ngăn cản thứ ô uế này một cách dễ dàng.
Mà bây giờ thì hắn đang nóng lòng muốn thử quyền pháp vừa mới lĩnh ngộ được.
Hắn có một nỗi xúc động và trực giác mạnh mẽ rằng, bây giờ chỉ cần mình vung quyền là có thể thi triển ngay ra quyền pháp mới lĩnh ngộ được.
Xúc động này mãnh liệt vô cùng, trực giác này cường liệt vô cùng!
“Kim Cương Phục Ma Quyền!” Tống Thư Hàng quát lên một tiếng, rồi chêm thêm số một trong đáy lòng.
Trong nháy mắt ra quyền, ánh sáng công đức hộ thể của Tống Thư Hàng sáng ngời lên, biến hắn thành một vầng mặt trời nho nhỏ.
Trong cơ thể hắn, dòng sông chân khí tạo thành từ tám đan điền điên cuồng vận chuyển, tam thập tam thú tiên thiên chân khí hình thái hóa lỏng bùng nổ theo lộ tuyến vận chuyển của Kim Cương Phục Ma Quyền.
Ngay sau đó, ánh sáng công đức trên người Tống Thư Hàng tỏa rộng ra, hóa thành một người khổng lồ cao tới ba mét bao quanh hắn.
Người khổng lồ kia bọc kín Tống Thư Hàng, từ dung mạo đến lông mi trụi lủi, từ tóc dài đến eo đến quần áo trên người nó đều giống Tống Thư Hàng y như đúc.
Tống Thư Hàng đánh ra một quyền, thì người khổng lồ vàng kim cũng đánh ra một quyền.
Một quyền chém ra, trong hư không mơ hồ vang lên tiếng Phạn... hòa cùng cả tiếng cự kình kêu to.
Ánh sáng công đức, quyền pháp của phật môn, loại nào cũng là khắc tinh của tà vật.
Quyền phong đảo qua, bùn lầy dơ bẩn đánh về phía Tống Thư Hàng đều tan thành mây khói. Không chỉ như thế, quyền phong phá vỡ năng lượng của những vốc bùn nhỏ rồi khuếch tán ra, quét sạch hơn nửa Kim Cương động phủ.
Phàm là nơi mà quyền phong của Tống Thư Hàng quét qua, thì bùn lầy dơ bẩn từ Thế giới Cửu U đều tiêu tán.
Thành công rồi ư?!
Tống Thư Hàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngờ hắn lại thực sự có thể sử dụng được Kim Cương Phục Ma Quyền.
Hắn hướng ánh mắt về phía một vị trí khác của Kim Cương động phủ, chỗ đó vẫn còn năng lượng ô uế tồn tại. Tống Thư Hàng nắm chặt quyền, muốn tẩy rửa sạch sẽ thứ lực lượng dơ bẩn ấy.
Lúc này, từ trong giếng cổ truyền ra âm thanh khiến cho người ta ghê răng.
Sau đó, một dáng chui ra khỏi giếng.
“Ta ngửi thấy khí tức khiến cho người ta ghét cay ghét đắng.” Thân ảnh đó cất lên tiếng nói tục tằng.
Mặt kẻ ấy toàn râu xồm xoàm, người mặc quần áo đỏ chóe, và thắt đai đỏ quanh eo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận