Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3032: Bá ngốc ngốc

Chương 3032: Bá ngốc ngốc
Người đàn ông khiến Chư Thiên Vạn Giới vừa mừng vừa sợ hiện đang treo trên tầng mây, hắn đang cười!
Dù lúc này trong lòng người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới có trăm câu ngàn lời nhưng lại không tìm được câu từ thích hợp để phọt ý nghĩ trong lòng mình ra!
Cảm thấy muốn ngạt thở.
Hồi lâu sau.
“Đậu má, vẫn là Bá Tống.” Câu nói tương tự vang lên khắp các ngõ ngách trong Chư Thiên Vạn Giới bằng đủ loại ngôn ngữ khác nhau.
Cho dù là nhân vật tài tử học phú năm xe thì vào thời khắc này cũng chỉ có thể dùng lời văn của riêng mình để biểu đạt ý “đệch” hoặc là “đậu má”.
Một giây trước, mọi người còn đang nghĩ vị “đại lão kình thánh” này rất trâu, trong lĩnh vực “Huyền Thánh giảng pháp” chuyên môn của đại lão Bá Tống này, nó lại có thể vượt qua kỷ lục và tầng thứ của đại lão Bá Tống. Vì thế đạo hữu Chư Thiên Vạn Giới đều dâng lên phần đánh giá tốt tặng công đức kia của mình cho đạo hữu kình thánh, từ sâu trong đáy lòng đều vì đại lão kình thánh hô 666.
Nhưng một giây sau, vị đại lão kình thánh rất trâu này… lại biến thành đại lão Bá Tống.
[Quả nhiên lại là người đàn ông này, lại là người đàn ông giảng pháp một lần cuối cùng này, hắn lại biến ra trò giảng pháp gian trá khác, hắn còn gạt ta ấn like và đánh giá tốt tặng công đức.]
Ngày hôm nay, nhóm người đang sống phát hiện, bất kể mình lag như thế nào, cuối cùng vẫn không lag hơn đại lão Bá Tống được.
Không thở nổi.
Ngực rầu rĩ.
Còn không nói nên lời.
Tâm tình phức tạp lại ấm ức.
Nếu như nhất định phải tổng kết tâm tình phức tạp này lại, vậy chính là… thật thơm!
(Ý chỉ một người quyết tâm làm hoặc không làm một việc gì đó, hành vi cuối cùng lại hoàn toàn tương phản với quyết tâm, mang ý vả mặt, trào phúng)
Giảng pháp của đại lão Bá Tống vẫn luôn thơm như vậy!
Vì “giảng pháp thật thơm” của đại lão Bá Tống, người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới đã sắp bị ép khô lại cố ép ra thêm chút đánh giá tốt tặng công đức giảng pháp còn sót lại cho đại lão.

[Về sau, phàm là thao tác Huyền Thánh giảng pháp xem không hiểu, đại lão Huyền Thánh mới tấn chức không nhận ra thân phận, chương trình Huyền Thánh giảng pháp dị thường thì cứ xem là đại lão Bá Tống mà đối đãi hết đi!]
Người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới nhìn gương mặt như biết nói chuyện của đại lão Bá Tống trên tầng mây kia, trong lòng nhất trí hạ quyết định.
“Suy nghĩ kỹ một chút… kỳ thực ngay từ đầu chúng ta hẳn không nên suy đoán cái gì mà “đại lão kình thánh”, vào thời khắc một loạt thao tác giảng pháp hay ho bắt đầu, chúng ta hẳn nên nghĩ là đại lão Bá Tống.”
“Trên phân đoạn “Huyền Thánh giảng pháp” này, có thể vượt qua đại lão Bá Tống… chỉ có bản thân hắn!”
Đã không ai có thể sánh vai với Bá Tống trên phân đoạn Huyền Thánh giảng pháp này.
Quá khứ không có, hiện tại không có, tương lai cũng rất khó lại xuất hiện nhân vật như vậy.
Chẳng mấy chốc, tâm tình chấn kinh của người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới đã ổn định lại.
Sau đó, bọn họ rốt cuộc chú ý đến một vài chi tiết.
“Chờ một chút… chỗ hốc mắt trên hình chiếu gương mặt đại lão Bá Tống chính là hai viên cầu kia? Hai viên cầu màu vàng này là thứ gì? Cảm thấy chân có hơi nhũn.”
Vị trí hốc mắt trên khuôn mặt biết nói chuyện của đại lão nơi tầng mây vừa lúc khớp với hai viên cầu nhỏ màu vàng kia, trước đó bọn họ còn tưởng đó là pháp khí của đại lão kình thánh… hiện tại xem ra, hình như đây là thứ khác.
Hơn nữa rất có thể là thứ bọn hắn không quá muốn nhìn thấy!
“Mắt, tròng mắt?” Có người run rẩy phát ra tiếng.
[Đến rồi… các ngươi rốt cuộc cũng chú ý tới điều này.] Cuối cùng đại lão Thiên Đạo Đạo Tử phía sau màn cũng chờ được đến thời khắc này.
Hắn đã trợ uy đủ cho Bá Tống, cũng đã hoàn mỹ kết thúc phân đoạn giảng pháp.
Như vậy kế tiếp, lúc lần giảng pháp hiển thánh này sắp kết thúc… cũng là lúc để nhãn cầu của thầy lên sàn.
Dù sao, tương lai nhãn cầu của thầy sẽ hoàn toàn trở thành kim đan của Bá Tống.
Nếu không khẳng định cảm giác tồn tại, tương lai sẽ không còn cơ hội.
Bây giờ tròng mắt Thánh Nhân đã biến thành kim đan, không có sự khống chế của Tống Thư Hàng thì không cách nào hoán đổi thành hình thái tròng mắt.
Đạo Tử thân là Thiên Đạo, hắn có thể cưỡng ép khống chế kim đan tiến hành hoán đổi hình thái tròng mắt… nhưng làm như thế thì không lễ phép.
Hơn nữa, trực tiếp lộ hai mắt Thánh Nhân ra là phương pháp phô bày cảm giác tồn tại kém cỏi.
Đạo Tử thân là Thiên Đạo, đương nhiên có lựa chọn càng đỉnh hơn.
Lúc này, toàn bộ lực lượng công đức hội tụ từ Chư Thiên Vạn Giới đã dung nhập vào trong thánh ấn mới.
Sau đó bắt đầu ngưng tụ đạo hiệu mới.
Lần này kim đan độ kiếp, ý thức chủ của Bá Tống bản thể vẫn chưa tới.
Cho nên chưa lựa chọn “thánh hiệu mới” cho mình trước.
Kể từ đó, bèn cho Đạo Tử cơ hội thao tác phía sau màn.
Hắn một mạch nghĩ ra rất nhiều “thánh hiệu dự tuyển”, rồi để chúng hiện lên trên thánh ấn.
Bao gồm cả “Bá Nho” đã được Bá Tống sử dụng, “Bá Thánh” phù hợp với tâm ý Tống Thư Hàng, cùng với các loại thánh hiệu “Bá Nhân”, “Bá Rất”, “Bá Trâu” mà Đạo Tử bổ sung.
Thánh hiệu hiện lên hết cái này tới cái khác.
Đây cũng không phải ám chỉ, mà là đang chỉ thẳng mặt.
Thân là Thiên Đạo, “thánh hiệu” Đạo Tử bổ sung chỉ là cho Tống Thư Hàng cơ hội lựa chọn, sau khi sàng lọc, một vài thánh hiệu kỳ quái sẽ bị bỏ qua, không ảnh hưởng đến Tống Thư Hàng.
Một chuỗi thánh hiệu này, mỗi lần hiện một cái, trong lòng người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới bèn lạnh đi một mảng.
Những thánh hiệu này, dường như mỗi một cái đều có liên quan đến “Thánh Nhân Nho Gia”.
Mà thứ có quan hệ mật thiết nhất với Thánh Nhân Nho Gia trên người đại lão Bá Tống chính là… hiển nhiên là đôi mắt Thánh Nhân kia.
Chẳng lẽ đôi pháp khí hình cầu màu vàng này chính là mắt Thánh Nhân?
Dù mặt đại lão Đạo Tử phía sau màn vẫn không chút cảm xúc, nhưng trong lòng lại đang mỉm cười.
Hắn duỗi tay điểm một cái.
Tăng thêm thánh hiệu “Bá Mâu” tỏa sáng lấp lánh.
“A a a… đừng mà…” Lúc này, người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới đã muốn quỳ rồi.
“Là mắt Thánh Nhân Nho Gia! Tuyệt đối là mắt Thánh Nhân Nho Gia!”
“Rời khỏi khâu quan sát giảng pháp, rời khỏi!”
“Nhắm mắt lại, mau nhắm mắt lại, đừng nhìn thẳng đại lão Bá Tống.”
Những lời như thế tràn ngập khắp Chư Thiên Vạn Giới.
Nhưng mà, khâu Huyền Thánh giảng pháp nào có lựa chọn rời khỏi?
Huống chi đây là Thiên Đạo đang khoe “cảm giác tồn tại cuối cùng” của tròng mắt thầy nhà mình, hắn làm sao cho người ta khả năng rời khỏi khâu quan sát giảng pháp?
“Cuối cùng lại bổ sung thêm một thánh hiệu đi.” Đạo Tử quyết định trong lòng.
Những “thánh hiệu” hắn bổ sung này, sau đài sẽ bị sàng chọn bỏ qua, chúng chỉ đơn thuần hiện ra cho khán giả Chư Thiên Vạn Giới xem.
Cho nên, phá hư đội hình thánh hiệu của Bá Tống cũng không sao.
“Nếu không thì dùng Bá Gia Thánh Nhân nhỉ?” Đạo Tử suy tư.
Hắn vừa dứt lời…
Một thánh hiệu mới lặng lẽ hiện lên.
Bá Mai!
Đạo Tử sửng sốt: “Ta không có làm… Đây không phải ta tạo ra mà?”
Thánh hiệu này xuất hiện thế nào vậy?
Bá Mai, Bá ngốc ngốc?
Đây không phải là phương thức bí ngữ của tiểu sư muội ư?
Chẳng lẽ đây là đạo hiệu mới do tiềm thức Bá Tống tiểu hữu tạo ra, hắn muốn lựa chọn cái này làm thánh hiệu mới à?
Lúc Đạo Tử đang nghĩ vậy, khâu ngưng tụ thánh hiệu bèn tiến vào hồi cuối.
Quả nhiên trong tiềm thức Bá Tống đã xác định cái này làm thánh hiệu cuối cùng.
Thánh ấn phóng ra hào quang rực rỡ.
Ấn thứ chín của Bá Tống… thánh ấn Bá Mai!
“Chờ chút, đừng quấy. Lấy cái thánh hiệu này, cuối cùng Thư Hàng có thể sẽ hối hận mất.” Đạo Tử vội duỗi tay điểm một cái, cưỡng ép triệu hoán một sợi ý thức của Bá Tống bản thể tới.
“Thừa dịp thánh ấn còn chưa triệt để hoàn thành, bây giờ ngươi đổi thánh danh còn kịp.” Đạo Tử nói thật nhanh: “Ta có thể đổi tên cho ngươi ở sau đài, nhưng phải nhanh chút, đừng do dự!”
Do dự sẽ bại trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận