Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1317: Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử Xông Loạn

Chương 1317: Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử Xông Loạn
Pha lê có đến mấy màu, mỗi thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 lại lấy được pha lê có màu sắc khác nhau.
Tống Thư Hàng cũng không ngoại lệ, trong tay hắn đang cầm một một viên pha lê màu đỏ do hạt mưa ngưng tụ thành.
“Viên pha lê này có tác dụng gì không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Mới vừa hỏi xong, trong tay hắn lại ngưng tụ ra viên pha lê thứ hai, lần này là màu xanh lục. Ngay sau đó là viên thứ ba, viên thứ tư... viên thứ sáu... viên thứ bảy!
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều dõi mắt nhìn về phía Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối phân thân.
Những người khác mỗi người đều chỉ có một viên pha lê, chỉ có hai người bọn họ là ngoại lệ.
Trong tay Bạch tiền bối phân thân có đến ba viên pha lê, nhưng so ra vẫn ít hơn Tống Thư Hàng.
“Tại sao Tống tiền bối và Bạch tiền bối lại được nhiều pha lê thế?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Hai mắt Cuồng Đao Tam Lãng sáng lên, hắn nói:
“Ta biết rồi, nghi thức Hoàng Sơn Tế này là do Hoàng Sơn Chân Quân cử hành, chắc chắn số lượng pha lê cũng có liên quan đến hắn. Xem ra trong tất cả đạo hữu có mặt ở đây, Hoàng Sơn Chân Quân thích Tống Thư Hàng nhất, tiếp theo là Bạch tiền bối. Nhưng chuyện này quá không khoa học, theo ta nghĩ nếu Thư Hàng có bảy viên pha lê thì với mị lực của Bạch tiền bối, phải bảy mươi viên mới đủ.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Bắc Hà Tán Nhân:
“...”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Hôm nay Tam Lãng lên cơn mấy lần rồi vậy?”
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“Không nhớ rõ nhưng chắc chắn đã quá ba lần rồi.”
Bạch tiền bối phân thân nhìn Tam Lãng, sau đó lấy ra một thanh phi kiếm công đức dùng một lần đưa cho Tam Lãng:
“Tặng ngươi này Tam Lãng.”
Cuồng Đao Tam Lãng vừa nhìn thấy thanh phi kiếm công đức kia, trong đầu lập tức nhớ lại nỗi kinh hoàng khi bị bí cảnh chậm chạp chi phối vào mấy tháng trước.
“Cám ơn Bạch tiền bối, nhưng ta không cần món quà này đâu.”
Cuồng Đao Tam Lãng lắc đầu nguầy nguậy, khách sáo từ chối.
Bạch tiền bối phân thân khẽ mỉm cười:
“Đừng khách sáo, loại phi kiếm dùng một lần này ta có nhiều lắm, tặng ngươi đấy!”
Dứt lời, Bạch tiền bối đưa tay ra bắn nhẹ một phát, phi kiếm công đức dùng một lần bay tới bên cạnh xoay tròn vòng quanh thân thể Cuồng Đao Tam Lãng, trông có vẻ thân mật vô cùng. Nhưng mọi người đều biết, điệu bộ thân mật này của phi kiếm công đức chỉ là tạm thời. Chờ đến khi Hoàng Sơn Tế vừa kết thúc, chắc chắn Tam Lãng sẽ bị phi kiếm công đức bắn vào trong bí cảnh chậm chạp.
Hốc mắt Cuồng Đao Tam Lãng đã ươn ướt.
Bắc Hà Tán Nhân đưa tay vỗ nhẹ Tam lãng:
“Hay là đổi lại về đạo hiệu Tam Lãng đi, Tứ Lãng nguy hiểm quá.”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Tốt nhất là đổi thành Nhị lãng đi, để Tam Lãng có lúc cũng quá nguy hiểm.”
Bạch tiền bối phân thân lại nhìn ba viên pha lê trong tay mình rồi nói:
“Màu xanh lục là bảo thạch chân thị, màu tím là bảo thạch thế kiếp, màu đỏ là bảo thạch hỏa diễm. Mỗi loại pha lê lại có thuộc tính khác nhau. Ngoài ra... nếu như pha lê được chia theo luật mỗi người một viên, vậy trong tay ta có ba viên chắc là vì bọn họ đấy.”
Bạch tiền bối phân thân gọi mấy người liễu thụ yêu Khinh Vũ và thần đèn Lư Sơn Lộ Ma Tôn ra ngoài.
“Có thể là vì hai người bọn họ cũng được xác nhận là ‘một người’ nên trong tay mới xuất hiện ba viên pha lê.”
Bạch tiền bối phân thân tiếp tục giải thích.
Tống Thư Hàng:
“Nếu là vậy, trên người ta có Thông Nương, Quy tiền bối, Lục Tu Tiên Tử... còn ai nữa nhỉ? À, còn có Diệp Tư nữa, mặc dù cô ấy coi như là linh quỷ của ta nhưng chắc cũng được tính là một cá thể hoàn chỉnh. Còn ai nữa?”
Tống Thư Hàng lại liếc nhìn vào thế giới hạch tâm của mình:
“Đúng rồi, còn có Sở các chủ nữa.”
Giao Bá Chân Quân:
“Tính hết cũng chỉ có năm người, thêm ngươi nữa cũng mới sáu người thôi.”
Tống Thư Hàng suy nghĩ kỹ lại:
“Có lẽ ánh sáng công đức của ta cũng tính là một người?”
“Tống tiền bối, ngươi gian lận! Linh quỷ của ngươi tính là một người thì thôi cũng được đi, thế nhưng nếu ánh sáng công đức cũng tính là một người, vậy một mình ngươi chiếm phần của ba người luôn rồi.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“Ta cũng chỉ suy đoán thôi mà, nói không chừng là con mắt kia cũng được tính thành một người thì sao?”
Mấy thứ lung ta lung tung trên người hắn quá nhiều.
Bắc Hà Tán Nhân:
“Nếu vậy thì pha lê này đúng là được chia theo luật mỗi người một viên rồi.”
“Vậy để ta đưa phần của Quy tiền bối, Lục Tu Tiên Tử và Sở các chủ vào cho bọn họ.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn liếc nhìn pha lê trong tay mình.
Một viên bảo thạch chân thị màu xanh lục, một viên pha lê màu vàng, năm viên còn lại đều là bảo thạch thế kiếp màu tím.
“Bạch tiền bối, pha lê màu vàng là bảo thạch gì?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Nó cũng là một loại bảo thạch mang thuộc tính nguyên tố giống pha lê màu đỏ, hẳn là bảo thạch lôi đình mang thuộc tính lôi.”
Bạch tiền bối đáp.
“Vậy bảo thạch thế kiếp có tác dụng gì? Trong tay ta đa số đều là bảo thạch thế kiếp.”
Tống Thư Hàng hỏi.
Trong tay Tô thị A Thập Lục cũng đang cầm một viên bảo thạch thế kiếp màu tím, bèn nói:
“Cái này ta biết, bảo thạch thế kiếp là bảo vật phòng ngự nguyền rủa. Nó có thể phòng ngự ít nhất mười lần nguyền rủa bình thường, hoặc chịu đựng được một lần đại nguyền rủa thuộc dạng tử kiếp.”
“Phòng ngự nguyền rủa à? Nếu vậy thì ta cầm cũng chả có tác dụng gì.”
Tống Thư Hàng nói.
Lần này Diệp Tư thức tỉnh thiên phú ‘ăn nguyền rủa’, nếu có người phóng nguyền rủa lên người Tống Thư Hàng thì chẳng khác gì đang đưa đồ ăn cho Diệp Tư...
“Nếu ngươi cảm thấy bảo thấy thế kiếp vô dụng với mình thì có thể cầm nó đi đổi thứ khác.”
Bạch tiền bối phân thân đề nghị:
“Nếu may mắn, không chừng có người chịu đổi tài liệu Huyền Thánh bát phẩm lấy loại bảo vật này người đấy.”
Nếu chỉ xét về giá trị thì chắc chắn bảo thách thế kiếp không quý bằng tài liệu Huyền Thánh bát phẩm. Nhưng nếu may mắn gặp được tu sĩ đang cần dùng nó, nói không chừng có thể đổi được tài liệu mình cần cũng nên.
Tống Thư Hàng cười nói:
“Vậy nếu trong tay còn dư bảo thạch thì ta sẽ mang đi đổi hết.”
Hắn cầm bảo thạch thế kiếp trong tay, trước hết chuyển hai viên đến chỗ Lục Tu Tiên Tử và rùa biển bự.
Trong thế giới hạch tâm.
Lục Tu Tiên Tử đã chế tạo xong hình thức ban đầu của thuẫn Vương Bá Chuyên Gia, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, có hai tiếng ‘ting, ting~~’ vang lên.
Lục Tu Tiên Tử bỗng rùng mình, ruột gan co thắt lại, ngay cả não cũng run rẩy.
“Lại có tài liệu được đưa vào ư?”
Trong đầu Lục Tu Tiên Tử lập tức hiện lên suy nghĩ này.
Việc này tương tự như trường hợp có người cài bài hát nào đó làm chuông báo thức trong điện thoại di động vào mỗi sáng, lần dần lại hình thành phản xạ có điều kiện đối với bài hát này. Sau đó mỗi khi nghe thấy bài hát này, người đó sẽ đột nhiên tỉnh hồn lại, não cũng run rẩy theo.
Cô quay đầu nhìn xuống đất, phát hiện thứ được đưa vào là hai viên pha lê màu tím rất đẹp.
“Đây là cái gì? Trong ba mươi ba loại tài liệu loài thú có thứ này à?”
Lục Tu Tiên Tử nghi hoặc.
Tống Thư Hàng:
“Lục Tu Tiên Tử đừng sợ, lần này không phải tài liệu. Đây là lễ vật mà Hoàng Sơn Chân Quân tặng cho mọi người, tên là bảo thạch thế kiếp, có thể ngăn cản một lần nguyền rủa cấp tử vong hoặc là mười lần nguyền rủa bình thường. Cô và Quy tiền bối mỗi người được một viên.”
“Lễ vật ư?”
Lục Tu Tiên Tử nhặt pha lê màu tím lên, trong lòng chợt cảm động.
Cảm động con khỉ á! Đây là do cô bị hành quá thảm, bây giờ Tống Thư Hàng chỉ tùy tiện ban cho một chút ân huệ nhỏ nhoi thôi đã khiến cô vui vẻ thế này đây.
Quy tiền bối cũng nhận lấy một viên pha lê màu tím:
“Ta cũng có phần à?”
“Ai cũng có phần cả.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Ừ, rất đẹp, nhưng ta không có hứng thú với pha lê. Có rượu ngon không? Ta dùng pha lê đổi lấy rượu.”
Quy tiền bối hỏi.
Lục Tu Tiên Tử:
“Ta có, đổi cho ta đi!”
Có hai viên pha lê màu tím xinh đẹp này, cô có thể chế tạo một đôi bông tai.
Tống Thư Hàng khẽ mỉm cười, vậy là trạng thái táo bạo của Lục Tu Tiên Tử đã được cải thiện, rất tốt.
Tiếp theo hắn lại đưa cho Thông Nương một viên.
“Ta cũng có phần ư?”
Thông Nương vui vẻ nói.
Tống Thư Hàng:
“Người gặp có phần, dù sao cô cũng là yêu sủng của ta, ta không thể bạc đãi cô được.”
Thông Nương ôm pha lê cười khúc khích.
Cửu Tu Phượng Hoàng Đao ở bên cạnh khẽ động đậy~
Ý thức của Tống Thư Hàng nhẹ nhàng lướt qua Cửu Tu Phượng Hoàng Đao, sau đó hắn lại chuyển ý thức đến chỗ Sở các chủ.
“Sở tiền bối, có khỏe không?”
Tống Thư Hàng hỏi thắm.
Sở các chủ:
“Nói sao nhỉ... nhìn chung thì cũng khá tốt.”
Sau khi thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng thăng cấp xong, công hiệu của suối nguồn sự sống lại tăng mạnh. Thân thể của Sở các chủ đã bắt đầu ‘trọng sinh’, phần cổ trắng nõn đã khôi phục không ít.
Mặc dù tốc độ trọng sinh rất chậm nhưng chỉ cần có đủ thời gian, một ngày nào đó cô ấy sẽ khôi phục lại.
“Lễ vật tặng cô này, ai cũng có phần.”
Tống Thư Hàng đặt một viên pha lê bên cạnh Sở các chủ.
Sở các chủ liếc nhìn pha lê rồi nói:
“Bảo thạch thế kiếp, vật này không có tác dụng gì với ta. Hơn nữa bây giờ ta chỉ còn lại cái đầu, chẳng lẽ muốn ta ngậm nó à?”
Tống Thư Hàng tưởng tượng ra cảnh đó... ặc, thôi không nghĩ lung tung nữa.
Sở các chủ:
“Viên pha lê này cho ngươi đấy.”
“Vậy thì ta không khách khí, có nhiều còn có thể mang đi đổi tài liệu Huyền Thánh bát phẩm.”
Tống Thư Hàng cười nói.
“Ngươi lấy tài liệu Huyền Thánh làm gì?”
Sở các chủ hỏi.
“Để chế tạo tổ hợp pháp khí tam thập tam thú, hì hì. Vậy ta rời đi đây.”
Tống Thư Hàng mỉm cười chào một tiếng rồi chuyển ý thức ra khỏi thế giới hạch tâm.
Sở các chủ ẩn nửa đầu trong nước suối, nhàm chán thổi bong bóng.
Tài liệu Huyền Thánh bát phẩm ư... Trong bảo khố của Bích Thủy Các có một ít tài liệu nhưng tiếc là Bích Thủy Các của cô đã không còn thuộc về cô nữa.
xxxxxxxxxxxxxxxxx
Ý thức của Tống Thư Hàng trở về hiện thế.
Nếu Sở các chủ không cần pha lê, vậy trừ bảo thạch chân thị và bảo thạch lôi đình ra thì hắn còn có hai viên bảo thạch thế kiếp có thể dùng để trao đổi.
Lúc này, rốt cuộc cơn mưa trên đỉnh đầu cũng dừng lại.
Trên đỉnh núi của hình chiếu Hoàng Sơn, kiếp vân vẫn còn tụ ở chỗ Hoàng Sơn Chân Quân đang đứng, nhưng do có sương mù bao phủ nên các đạo hữu ở bên dưới không thấy rõ được trạng thái của Hoàng Sơn Chân Quân.
“Đến rồi.”
Lúc này, Chu Ly nhẹ giọng nói.
Thân hình của Đậu Đậu và Phù Sinh Tiên Tử khẽ dừng lại, điệu múa của nhị yêu đã đến đoạn cuối.
Trên tầng kết giới tinh thể trong suốt bên trên đỉnh đầu đột nhiên bùng lên ánh lửa.
Hình như có thứ vô hình gì đó đang công kích kết giới trong suốt, ngăn cản tế điển Hoàng Sơn.
Cùng lúc đó trên kết giới tinh thể trong suốt lại có một hình ảnh được chiếu ra.
Đó là một trận đại chiến xảy ra trong vũ trụ.
Là trận đại chiến giữa thế lực Tam Thập Tam Thú Thần Tông và những tên được gọi là thần minh kia.
“Có người đang cử hành Hoàng Sơn Tế, chết tiệt!”
Trên chiến trường, trong một thần quốc bên phe thần minh bỗng phát ra tiếng rống giận.
Ngay sau đó, thế công của phe thần minh bỗng trở nên điên cuồng hơn.
Bên phe Tam Thập Tam Thú Thần Tông có vẻ bắt đầu yếu thế.
Tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt.
Mà lúc này Tống Thư Hàng đột nhiên phát hiện ở trong một góc trên hình chiếu cảnh chiến tranh, có một bóng người tự dưng xuất hiện.
Mái tóc dài màu lam như tấm áo choàng thả sau lưng, lông mi cũng màu lam vừa dài vừa dày.
Là Vân Tước Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận