Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1907: Lực lượng tương đương với con bài tẩy

Chương 1907: Lực lượng tương đương với con bài tẩy
“Lần này ta có chuyện thật, chuyện lớn, thậm chí còn liên quan đến tương lai của ta luôn đấy. Bạch tiền bối, ngài đáp một tiếng đi mà!” Tống Thư Hàng điên cuồng réo gọi Bạch tiền bối two từ tận đáy lòng, muốn trò chuyện với hắn từ xa.
Lần này hắn quyết tâm muốn gọi cho bằng được Bạch tiền bối two nên cứ réo tên người ta hết lần này đến lần khác, đứng trên mỏm đá Hàng thề, không gặp tiền bối không về quê hương.
Sau một hồi lâu, thế giới Tà Liên của Bạch tiền bối two được mở ra, một đồ vật bị ném sang, rơi tọt vào thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, sau đó bay viu ra khỏi cửa của thế giới hạch tâm, đập vào người hắn.
Tống Thư Hàng nhanh tay đón lấy.
Hắn đón được… một con Husky con.
Đó là một con Husky con bình thường, không phải yêu thú, không phải tà thú, chỉ là một con ngáo có mặt khắp nơi trên Trái Đất.
“Gâu ~” Ngáo đần sủa lên một tiếng, sau đó túm quần áo của Tống Thư Hàng mà cắn, chẳng sợ người lạ chút nào.
Tống Thư Hàng: “???”
Bạch tiền bối two có ý gì đây?
Sao lại ném con ngáo này cho hắn?
Tuy nó rất nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng nó có thể giải quyết vấn đề cho hắn được đâu?
Khi Tống Thư Hàng đang chìm vào suy tư thì một giọng nói xa xăm truyền vào tai hắn, là giọng trầm men lì của mặt trời nhỏ Ngươi Bận Không T233: “Trả lời cho số Bá Tống: ý của chủ nhân ta là ngài không muốn nói chuyện, ném một con chó cho ngươi.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Nếu số Bá Tống có gì muốn nói thì cứ nói với ta, ta sẽ thuật lại cho chủ nhân.” Mặt trời nhỏ nói với vẻ chất phác.
“Là thế này, ban nãy ta vừa tịnh hóa mấy nhóm người bệnh của Thú giới, cho nên muốn nhờ Bạch tiền bối quét thân thể của ta một chút.” Tống Thư Hàng trả lời.
Lần trước ở Thú giới, vì tịnh hóa quá nhiều người nhiễm bệnh mà Tống Thư Hàng bất giác bị dính nguyền rủa cường lực của đại lão quả cầu béo. Đại lão quả cầu béo không hổ là chúa tể Cửu U, thủ đoạn của nó cao thâm khó dò, khó lòng phòng bị, lúc nó hạ nguyền rủa, cả thế giới hạch tâm, mỹ nhân rắn công đức và Quy tiền bối trên người Tống Thư Hàng đều không phát hiện ra.
Cho nên lần này không thể không phòng.
Mặt trời nhỏ hỏi tiếp rất thật thà: “Có còn chuyện gì muốn chuyển lời nữa không?”
“Ừm, chuyển lời cho Bạch tiền bối là ta cũng đóng góp một phần trong việc phá hỏng kế hoạch của đại lão quả cầu béo nhé.” Tống Thư Hàng cười ha hả đáp.
“Được thôi, số Bá Tống, có còn lời gì muốn chuyển nữa không?”
Tống Thư Hàng nghĩ mãi mà không thấy còn gì muốn nói, bèn đáp: “Có thế thôi.”
Mặt trời nhỏ hơi dừng một lát rồi bảo: “Ừm.”
Sau đó, nó cắt đứt cuộc trò chuyện với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng gãi đầu gãi tai, sao hắn thây trong câu nói của mặt trời nhỏ T233 đầy tính ám chỉ thế nhỉ? Có phải ta đã bỏ qua mất thứ gì rồi không?
“Chắc là không bỏ qua cái gì đâu.” Tống Thư Hàng tiện tay ném con ngáo con vào thế giới hạch tâm.
Sau đó hắn lấy công thức nấu thiên kiếp thịnh yến của Hà Chỉ Ma Đế trong trí nhớ ra.
Chủng loại đồ ăn trong thiên kiếp thịnh yến cực kì phong phú.
Trừ lôi kiếp thông thường và thiên kiếp ngũ hành, còn có đan kiếp, khí kiếp, tâm ma kiếp và một số kiếp nguyền rủa ít gặp.
Thủ đoạn nguyền rủa cũng là một loại thiên kiếp.
Nếu trên người mình có trớ trú nguyền rủa thì nó chính là nguyền rủa cấp bậc chúa tể Cửu U, không biết có thể dùng công thức của Hà Chỉ Ma Đế để xử lý hay không.
Có lẽ nguyền rủa cũng không khác tâm ma cho lắm, vì đều mang tính trung lập mà, chắc là Bạch tiền bối two không phản cảm với nó đâu nhỉ?
Khi Tống Thư Hàng đang suy tư thì giọng nói của Bạch tiền bối two vang lên trong đầu hắn: “Lần này không có nguyền rủa. Khi ngươi hút tà năng Cửu U đã dùng thế giới hạch tâm cách ly bản thân, cho nên nguyền rủa của quả cầu béo không tác dụng lên người ngươi.”
“Không tác dụng lên người ta thì tác dụng vào đâu?” Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại thấy mình hơi bị thiệt.
“Nguyền rủa tác dụng trực tiếp lên thế giới hạch tâm của ngươi, sau đó biến mất.” Bạch tiền bối two bình thản nói.
Trớ trú nguyền rủa của đại lão quả cầu béo vô hiệu với thế giới hạch tâm.
Dù sao nó cũng là tác phẩm của thiên đạo rồng đốm, có một vài thuộc tính đặc biệt của mình.
“Tiếc quá.” Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối two: “Ngươi còn chuyện gì khác không?”
Tống Thư Hàng: “?”
Từ từ đã, trước đó mặt trời nhỏ T233 đã nhắc nhở hắn hết lần này đến lần khác, ám chỉ hắn có “chuyện gì đó” cần nói cho Bạch tiền bối.
Bây giờ khi Bạch tiền bối two hiện thân cũng lại hỏi vấn đề này.
Chẳng lẽ ta đã bỏ qua chuyện quan trọng gì, mà chuyện ấy còn là chuyện Bạch tiền bối two cực kì để ý hay sao?
Đại não của Tống Thư Hàng điên cuồng vận chuyển.
Dục vọng cầu sinh mãnh liệt kích thích hắn… nhớ lại nhanh lên, rốt cuộc là ta đã bỏ qua chuyện gì?
Đúng rồi, có phải là chuyện sashimi tâm ma kiếp không?
“Bạch tiền bối, một thời gian nữa ta định đi bắt mấy cái tâm ma kiếp, ngài có phản cảm với tâm ma kiếp không?” Tống Thư Hàng dùng năng lực giao lưu từ xa, vội vàng hỏi.
“Không ghét, cảm giác của ta với nó ở trạng thái trung lập.” Bạch tiền bối two lại nói: “Ngươi có còn chuyện gì không?”
Còn nữa à?
Ta vẫn chưa nói đúng vấn đề sao?
Rốt cuộc là ta đã xem nhẹ chuyện gì vậy?
Với tính cách của Bạch tiền bối, chuyện mà ngài ấy chú ý hẳn là đồ ăn ngon, trò chơi vui, đồ vật mang tính sáng tạo cao và cà khịa quả cầu béo.
Về phương diện này, hai vị Bạch tiền bối rất giống nhau.
Nếu không phải là đồ ăn ngon, thì chắc hẳn là trò chơi mới hoặc đồ vật có tính sáng tạo cao gì đó rồi.
Gần đây ta có tiếp xúc với cái gì tương tự như vậy không?
“Không có chuyện gì khác sao?” Bạch tiền bối two lại từ tốn hỏi.
Tống Thư Hàng không nhớ ra bất cứ một manh mối nào.
“Bạch tiền bối, gợi ý cho ta một chút đi.” Tống Thư Hàng đành nói bất chấp.
“Gợi ý? Gợi ý gì?” Bạch tiền bối two cười ha hả: “Nếu không có chuyện gì thì ta đi đây.”
Sau một lát.
Tống Thư Hàng cười khổ mà nói: “Bạch tiền bối, ta không nhớ ra chuyện gì khác cả.”
“Ừ, không có thì thôi, ta đi giám thị quả cầu béo tiếp đây.” Bạch tiền bối two nói, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, cạn lời hồi lâu.
Hắn vẫn còn đang xoắn.
Rốt cuộc thì ta đã xem nhẹ chi tiết nào? Hắn tự cho mình là người cẩn thận, đặc biệt là trong trạng thái tỉnh táo, trước khi làm việc hay tự tìm đường chết, hắn đều chuẩn bị đối phó với hậu quả từ trước.
“Nhìn trời.” Tống Thư Hàng thở dài não ruột.
Thanh Loan Tiên Tử ở bên cạnh không quấy rầy hắn.
Cô có thể cảm nhận được khi Bá Tống Huyền Thánh ngẩn người thì có hai ý chí vô cùng cường đại lần lượt giao lưu qua thần niệm với hắn từ xa.
Ý chí thứ nhất mang lại cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, hẳn là vị tiền bối Trường Sinh Giả đã viết hướng dẫn ngăn cản sự lây nhiễm của tà năng Cửu U.
Ý chí thứ hai thì khủng bố hơn nhiều, Thanh Loan Tiên Tử chỉ cảm thấy một áp lực mênh mông vô biên vô hạn. Cô thậm chí còn không dám xâm nhập cảm ứng để tránh cho ý chí ấy bất mãn.
Bá Tống Huyền Thánh không hổ là ngàn năm đệ nhất thánh, bối cảnh của hắn thâm sâu đến mức không sao lường được.
Lúc này, thấy cuộc giao lưu giữa Tống Thư Hàng và ý chí cường đại kia đã kết thúc, Thanh Loan Tiên Tử mới lên tiếng: “Bá Tống đạo hữu, sau này gặp lại. Bao giờ thánh sơn mở ra, ta sẽ liên hệ với Bá Tống đạo hữu, đến lúc đó hoan nghênh đạo hữu đến Thú giới làm khách.”
“Vậy xin làm phiền Thanh Loan Tiên Tử.” Tống Thư Hàng mỉm cười đáp lại.
Thanh Loan Tiên Tử vẫy tay với Tống Thư Hàng, sau đó bước vào thông đạo nối đến Thú giới rồi biến mất.
Bá Tống Huyền Thánh đúng là một người bạn không tồi.

Sau khi Thanh Loan Tiên Tử trở về, Tống Thư Hàng nghĩ ngợi một lát rồi bắt đầu thi triển niệm lực, sửa sang mảnh đất mình đang ở.
Cái hố sâu được tạo ra sau trận chiến giữa Tô Thị A Thập Lục và Tô Thị A Thập Lục two được hắn dùng niệm lực thôi động mặt đất, từ từ lấp đầy.
Sau khi trả mảnh đất về nguyên dạng của nó, Tống Thư Hàng gật đầu với vẻ hài lòng.
Mặc dù không thể thi triển một phát Bình Thổ chú để lấp hố một cách hoàn chỉnh như Bạch tiền bối nhưng hắn cũng đã cố hết sức rồi.
Sau đó hắn vẫy tay một cái, Hà Long Thần Hành chiến xa đáp xuống từ không trung, đậu trước mặt hắn.
Tống Thư Hàng leo lên chiến xa, nhìn ra đằng sau.
Tô Thị A Thập Lục vẫn đang ngồi trên chiến xa, nhắm mắt minh tưởng.
Gió nhẹ thổi qua lan tỏa mùi hương dịu nhẹ ngọt ngào trên người Tô Thị A Thập Lục, không biết có phải ảo giác hay không, Tống Thư Hàng cảm thấy da thịt của Tô Thị A Thập Lục càng thêm mềm mịn, như thể gió thổi nhẹ thôi cũng làm xước nó rồi.
Không khác mấy so với Tô Thị A Thập Lục two sau khi bị phá áo giáp.
“Chẳng lẽ sau mỗi lần thí luyện thành công, A Thập Lục lại hấp thu ưu điểm từ A Thập Lục two hay sao?” Tống Thư Hàng xoa cằm suy tư.
Liệu trong chư thiên vạn giới có một Tô Thị A Thập Lục two trưởng thành, để A Thập Lục hấp thu một cái bèn biến thành A Thập Lục trưởng thành luôn không nhỉ?
Tưởng tượng ra hình ảnh A Thập Lục ngưng căng mông mẩy, Tống Thư Hàng lập tức lắc đầu quầy quậy. A Thập Lục cứ trưởng thành từ từ vẫn thú vị hơn.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì bạch long tỷ tỷ đột nhiên ló ra sau lưng A Thập Lục. Cô chìa móng vuốt ra với hắn, trong móng cầm một chiếc điện thoại.
Tống Thư Hàng: “?”
“Hết pin rồi.” bạch long tỷ tỷ nói như đúng rồi.
Tống Thư Hàng nhận điện thoại, thi triển một phát Sung Điện thuật, nạp đầy pin cho nó.
“Cảm ơn.” bạch long tỷ tỷ lấy điện thoại về, thân hình lại ẩn vào thể nội của A Thập Lục, chỉ thò ra mỗi đôi mắt và móng vuốt nhỏ sau lưng cô nàng để chơi trò chơi.
Tống Thư Hàng: “…”
Nhìn đi, chỉ cần có Sung Điện thuật thì có thể dễ dàng nghe thấy tiếng cảm ơn của đại lão cấp bậc Trường Sinh Giả như vậy đó.
Chiến xa Hà Long Thần Hành từ từ bay lên không, đón gió bay về tòa nhà của Dược Sư tiền bối.
“Bạch long tỷ tỷ ơi, có cách nào để bắt được một tâm ma kiếp thật nhanh không?” Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi.
“Có, Vũ Nhu Tử da đen trong bóng của ngươi hay Xích Tiêu Kiếm đạo hữu đang treo trên thắt lưng ngươi đều có sẵn tâm ma đấy.” bạch long tỷ tỷ trả lời.
“Hai vị này không thể thái lát được. Ta hỏi là có thể bắt được tâm ma kiếp bình thường hay không kia.” Tống Thư Hàng nói.
Trừ việc muốn nấu món ăn tâm ma kiếp cho Bạch tiền bối two, Tống Thư Hàng còn nhớ đến m Ảnh Lãnh Chúa có thân thể chiếm hết một thế giới kia.
m Ảnh Lãnh Chúa từng cho Tống Thư Hàng một cái chén nhỏ, nói rằng chỉ cần nấu ra tâm ma kiếp xông khói thì có thể gọi hắn tới.
Nói cách khác, chỉ cần Tống Thư Hàng nấu được ra tiệc tâm ma kiếp thì chẳng khác nào triệu hồi được một tay chân cực mạnh.
Đến lúc đó hắn sẽ có đủ sức để cà khịa bất cứ ai.
Qua một thời gian nữa, có lẽ hắn phải giúp Vân Tước Tử tiền bối cướp lại khúc xương bất hủ và chọc tức đại lão quả cầu béo cùng Bạch tiền bối two, cho nên chuẩn bị thêm con bài tẩy là điều cần thiết.
“Vậy thì tìm một đạo hữu đang phải đối phó với tâm ma kiếp, rồi tìm cách lấy tâm ma kiếp trên người hắn ra. Nhưng ta không biết phải làm thế nào đâu nhé.” bạch long tỷ tỷ trả lời.
Tâm ma kiếp là mối họa lớn đối với tuyệt đại đa số tu sĩ, khi độ kiếp mà có cách tách nó ra thì các tu sĩ đã hành động từ lâu rồi.
“Còn một cách khác là phát triển phương pháp của Vũ Nhu Tử, xem có ai có thể ngưng tụ ra một tâm ma có thể thái lát được không.” bạch long tỷ tỷ nói tiếp.
Tống Thư Hàng thở dài.
Hai cách của bạch long tỷ tỷ có nói cũng như không.
Vậy… có cách nào lấy tâm ma kiếp từ trên người kẻ địch xuống không nhỉ? Tống Thư Hàng nhớ trong tay mình vẫn còn mấy tên tù binh.
Hắn bắt đầu suy xét đến độ khả thi của phương án này.

Chiến xa Hà Long Thần Hành bay với tốc độ chậm rãi vững vàng về biệt thự của Dược Sư.
Chiến xa lơ lửng trên mái nhà.
Tống Thư Hàng điều khiển chiến xa, đưa thẳng nó vào thế giới hạch tâm. Tô Thị A Thập Lục còn đang đả tọa minh tưởng, không nên quấy rầy cô ấy.
Đồng thời, hắn đưa ý thức của mình đến bên cạnh suối nguồn sự sống.
Sau khi cảm ứng được ý thức của hắn, tiểu trợ lý hạch tâm xuất hiện, cất tiếng nói: “Bá Tống tiên sinh, mẻ quả bảo thạch đầu tiên đã chín rồi!”
Được tưới bón bằng nước của suối nguồn sự sống và phân hóa học sản xuất từ nhà vệ sinh của Tam Thập Tam Thú Thần tông, lại có thêm lượng linh lực dồi dào ở thế giới hạch tâm sau khi Tống Thư Hàng hút tà năng Cửu U thông qua hình chiếu hoa sen… quả bảo thạch đã bị thúc chín rồi.
Tống Thư Hàng mỉm cười, đúng lúc lắm!
Trước khi hắn ra ngoài, Bạch tiền bối nhờ hắn bao giờ về thì mang cho một ít hoa quả ướp lạnh. Nhưng hắn vật nhau với đám người bệnh Thú giới với Thanh Loan Tiên Tử đến tận bây giờ, còn chưa kịp đi đến tiệm trái cây.
May mà Thanh Loan Tiên Tử cho hắn hạt giống của quả bảo thạch.
Thân thể của Tống Thư Hàng đi vào bên cạnh suối nguồn sự sống, nhìn tám mươi cây quả bảo thạch kia.
Cây bảo thạch không cao. So với những cây linh thực khác nhoằng một cái đã cao đến mấy chục mét, độ cao ba mét của nó được tính vào dạng nhỏ bé xinh xắn.
Nhưng trái cây của cây này lại không nhỏ, quả nào quả nấy to như quả bóng chuyền, tỏa ra mùi hương thơm ngát, trông mọng nước và ngon miệng vô cùng.
Những đốm sáng ong mật nhảy nhót tung tăng trong bụi cây ăn quả, vây quanh một quả bảo thạch, vặn nhẹ một cái, hái nó xuống, mang đến bên cạnh Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhận lấy trái cây, mỉm cười.
Những quả bảo thạch này nhất định có thể khiến cho Bạch tiền bối hài lòng. Biết đâu đến khi đó lại có thể ăn ké may mắn của Bạch tiền bối, bắt được một tâm ma kiếp cũng nên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận