Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2807: Người đàn ông gần Thiên Đạo nhất

Chương 2807: Người đàn ông gần Thiên Đạo nhất
Ở phía đối diện, hình chiếu nguyên thần B hóa thân thành Bá Thi chậm rãi đứng lên và sờ lên ngực mình.
Tuy lúc này hắn vẫn là hình chiếu nhưng trong thể nội lại có thêm một hệ mạch giống như mạch máu, và dòng kim loại lỏng màu trắng bạc đang chảy xuôi trong hệ mạch này chẳng khác gì dòng máu.
Trong chất kim loại lỏng màu trắng bạc này ẩn chứa khí tức của quả cầu di vật Thiên Đạo, nhưng nó không phải là thân thể của quả cầu di vật Thiên Đạo.
Đây là tác phẩm của Bạch tiền bối two, là một loại chất lỏng dược tề mà hắn chế tạo ra sau khi nghiên cứu quả cầu di vật Thiên Đạo.
Ở điểm cuối cùng của hệ mạch trong cơ thể Bá Thi ngưng tụ ra một hạch tâm giống như trái tim. Toàn bộ lực lượng virus, pháp tắc hủy diệt và linh lực cuồng bạo trong thế giới Thiên Đế bị lỗ đen cắn nuốt và hấp thu đều bị ép thành một cụm và lưu trữ trong hạch tâm này.
“Nói cách khác, bây giờ ta cũng giống với một di vật Thiên Đạo sao?” Bá Thi ngẩng đầu hỏi.
“Đúng vậy, di vật Thiên Đạo Tống!” Số hamster gật đầu. Nhìn thấy “di vật Thiên Đạo Tống”, nó như thấy được cái xác tàn của Bá Tống, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
“Nhìn trời.” Bá Thi ngẩng đầu lên nói.
“Nhìn trời.” Tống Thư Hàng cũng ngẩng đầu lên than thở.
Hắn, Tống Thư Hàng, thánh hiệu Bá Tống, còn cách chứng đạo bất hủ tận mấy đại cảnh giới.
Nhưng dù chưa chứng đạo bất hủ, hắn đã nếm trải mùi vị làm chúa tể Cửu U và có được cả phúc lợi di vật Thiên Đạo chỉ thuộc về Thiên Đạo.
Thậm chí đến thuộc tính bất hủ của Thiên Đạo, hắn còn có bản mô phỏng là hình thức ngụy bất hủ nữa là.
Từ hôm nay trở đi, hắn có thể xưng là Bá Tống – người đàn ông gần với Thiên Đạo nhất!
Hiện giờ hắn đã hoàn toàn xứng đáng với danh xưng này.
Trong Chư Thiên Vạn Giới, chẳng ai gần gũi với Thiên Đạo hơn hắn cả.
Người mạnh hơn hắn thì không hiểu rõ “bất hủ” như hắn.
Người thấu tỏ “bất hủ” hơn hắn thì không hiểu rõ chúa tể Cửu U và di vật Thiên Đạo bằng hắn.
Kim Quái áo trắng lặng lẽ nhìn chằm chằm Bá Tống. Thế mà tên này trở thành di vật Thiên Đạo rồi.
Mãi đến tận bây giờ, trong thâm tâm hắn vẫn từ chối chấp nhận sự thật rằng mới nửa năm trước thôi, “Tống tiền bối” trước mặt hắn đây chỉ là một tên ma mới gà mờ khốn khổ trên đảo của hắn.
Thời gian là pháp thuật thần kì nhất vì nó sẽ lặng lẽ thay đổi một con người. Nhưng pháp thuật thời gian tác dụng trên người Tống Thư Hàng thật sự có hiệu quả quá siêu nhiên!
Kim Quái áo trắng cảm thấy một khi nội tâm chấp nhận sự thật “Bá Tống” chính là “Tống Thư Hàng” thì hắn sẽ thua rất thảm.
Cho nên tiềm thức của hắn kháng cự đến cùng với sự thật này.
Ở phía đối diện.
Cái chân dài của Bạch tiền bối two đá một cái, bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú dung hợp khí tức của hắn chia tách ra, hóa thành ba mươi ba món pháp khí, trở về nhục thân của Tống Thư Hàng.
Sau đó, chân của Bạch tiền bối two lại đá một cú vào hư không, cửa vào thế giới Tà Liên mở rộng.
“Bá Thi ~ chủ nhân ta bảo ngươi lại đây một chút, ngài ấy cần làm một vài điều chỉnh với ngươi.” Số hamster gọi Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “Điều chỉnh?”
“Đúng vậy, chủ nhân ta nói dược tề di vật Thiên Đạo ban nãy chỉ là vật thí nghiệm, rất có thể sẽ để lại một vài di chứng. Tóm lại, nguyên thần Bá Thi của ngươi phải tới đây. Nhân lúc di chứng chưa bộc phát, chủ nhân ta sẽ điều chỉnh cho một chút… tiện thể kiểm tra hiệu quả thí nghiệm luôn.” Số hamster nói.
“Được, để ta tới ~” Bá Thi đáp.
Đúng lúc hắn đang không biết phải đi đâu về đâu.
Bạch tiền bối two chủ động mời hắn đến thế giới Tà Liên làm khách, hắn cầu còn không được nữa là.
Thế là tối nay Tiểu Hàng có nhà để về rồi.

Sau khi Bá Thi đi theo Bạch tiền bối two đến thế giới Tà Liên, hình chiếu nguyên thần của Tống Thư Hàng cũng dùng tư thế ngầu lòi để trở về nhục thân của mình, tiện thể lấy cái đầu bản thể trong thế giới hạch tâm ra lắp lên. Dù sao thì móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ cũng đã đoán ra thân phận của hắn rồi. Hắn có giấu cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa.
“Các vị, ta đi trước một bước đây.” Đông Phương Đại Đế nhanh chóng thu hồi Thiên Hỏa lô, cẩn thận sờ soạng một hồi, xác định nó không có gì khác thường thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Đông Phương tiền bối xin chờ đã!” Tống Thư Hàng gọi với theo.
Dứt lời, hắn cởi áo tháo dây lưng, lột áo xuống, để lộ hình xăm kim đan mã QR mà Bạch tiền bối tự tay xăm lên lưng mình.
“Các tiền bối, xin hãy quét tinh thần lực lên mã QR này để ta thêm vào danh sách bạn bè.” Tống Thư Hàng nói.
Nếu như nói người sử dụng phần mềm chat Tu Chân trong Chư Thiên Vạn Giới là tài nguyên, là linh thạch của Tống Thư Hàng trong tương lai.
Thì những đại tiền bối mà hắn tự tay kết bạn này chính là tool hack ngầu lòi của hắn.
Những đại lão Trường Sinh Giả này có thể giúp Tống Thư Hàng một tay trong lúc nước sôi lửa bỏng. Chỉ cần số lượng đại lão trong danh sách bạn tốt đủ nhiều, thì trong thiên hạ chẳng có khó khăn nào mà Bá Tống hắn không thể vượt qua.
Đây là kinh nghiệm mà Tống Thư Hàng tích lũy ra trong quá trình tu luyện từ nhất phẩm đến bây giờ.
Đông Phương Đại Đế vô thức muốn từ chối, nhưng nhìn thấy Kim Quái áo trắng, Phượng Nghi Cầm Chủ đều quét mã QR, hắn cũng thở dài rồi cố gắng dùng tinh thần lực quét một cái cho xong.
Đông Phương Đại Đế không biết rằng sau cú quét này, trên người hắn đã in cái dấu “hack siêu mạnh của Bá Tống”.
[Ting ~ Ngài đã kết bạn với Bá Tống và được xếp vào nhóm “Đại lão VIP”, biệt danh: Thiên Hạ Đệ Nhất Búa. Chúc ngài vui vẻ.]
Danh sách đại lão VIP của Tống Thư Hàng cũng giống như sổ đen của hắn, không phải đại lão Trường Sinh Giả thì không được vào.
Ngay sau đó, [Phượng Trảo Tiên Tử] Phượng Nghi Cầm Chủ và [Thiên Đế Cô Đơn] Kim Quái áo trắng lần lượt gia nhập danh sách này.
“Tiền bối, trong danh sách bạn tốt của ta còn có mấy thành viên của Thiên Đình Viễn Cổ nữa, sau này ta sẽ lập cho các vị một nhóm riêng gọi là “Thiên Đình Viễn Cổ”, được không?” Tống Thư Hàng đề nghị.
“Gọi là Thiên Đình Đã Chết đi, để kỉ niệm quá khứ đã mất của bọn ta.” Bạch Cốt Tiên Cơ bỗng nảy tình thơ, mắt đầy thương cảm.
“Phượng Trảo Tiên Tử?” Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ đột nhiên túm lấy bả vai của Tống Thư Hàng, đầu ngón tay ghim chặt vào cơ thịt trên vai hắn.
“Tiên tử nhìn nhầm rồi, là Phượng Nghi Tiên Tử chứ nào có Phượng Trảo đâu?” Tống Thư Hàng vội vàng kêu lên, đồng thời ngấm ngầm sửa đổi “Phượng Trảo” thành “Phượng Nghi”.
Theo sự thay đổi quyền hạn của hắn, bây giờ mỗi khi đổi tên sẽ không còn xuất hiện tình trạng [Ngực nõn nà (gạch bỏ) tần thủ] nữa. Tên đã đổi xong thì sẽ đổi mới hoàn toàn.
Chữ “trảo” bị xoay chuyển, đổi thành chữ “nghi”.
Song khiếm khuyết thì vẫn tồn tại… ví dụ như con chữ đã thay đổi này thi thoảng gặp chấn động sẽ chuyển về chữ cũ.
Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ nhìn biệt danh của mình, thấy nó biến thành [Phượng Nghi Tiên Tử] mới chịu thỏa mãn.
Nhưng ngay sau khi cô dời sự chú ý đi chưa lâu, chữ “nghi” trong biệt danh của cô đã hoạt bát xoay thành chữ “trảo”.
Song Phượng Nghi Cầm Chủ không để ý đến.
Sau khi xác định biệt danh của mình không còn vấn đề gì, Phượng Nghi Tiên Tử lại nhìn sang Kim Quái áo trắng: “Thiên Đế Cô Đơn?”
“Thiên Đế” là một biệt danh cực kì nhạy cảm đối với các thành viên của Thiên Đình Viễn Cổ.
“Đúng hình tượng ra phết đó chứ.” Kim Quái áo trắng cười tự giễu. Tuy hắn kế thừa Thiên Đế chi đạo, song hắn lại chỉ có mỗi một thân một mình, không có lấy một mống thuộc hạ, chẳng phải Thiên Đế cô đơn hay sao?
“Kim Quái kế thừa Thiên Đế chi đạo.” Đông Phương Đại Đế chậm rãi nói. Hắn là một trong tứ phương đại đế, vừa liếc mắt đã thấy điểm này ngay.
“Kế thừa Thiên Đế chi đạo? Thế Thiên Đế đâu?” Phượng Trảo Tiên Tử hoang mang hỏi.
“Hỏi hay lắm!” Đông Phương Đại Đế chỉ vào Tống Thư Hàng: “Thiên Đế bị hắn chém chết rồi.”
Phượng Trảo Tiên Tử: “!!!”
Tống Thư Hàng: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận