Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2870: Nếu Bạch tiên trưởng đã thỉnh cầu, đương nhiên là đồng ý rồi

Chương 2870: Nếu Bạch tiên trưởng đã thỉnh cầu, đương nhiên là đồng ý rồi
Tống Thư Hàng không ngờ việc mình nợ Bạch tiền bối cả đống tiền lại trở thành một trong những nhân quả níu giữ Bạch tiền bối lại nhân gian.
Lần đầu tiên trong đời, hắn phát hiện thì ra không có tiền trả nợ là một việc vô cùng may mắn.
[Rốt cuộc huyễn cảnh tiên giới kia là nơi nào? Ta chưa bao giờ nghe chuyện người tu luyện chứng đạo Kiếp Tiên xong sẽ đi vào thế giới khác! Dù đã chấp chưởng Thiên Đạo, chứng đạo bất hủ thì cũng chỉ mở ra một vị diện thuộc về mình trong Chư Thiên Vạn Giới mà thôi, bản thân vẫn tồn tại trong Chư Thiên Vạn Giới chứ.] Giọng nói của Sở các chủ vang lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Hình ảnh Bạch tiền bối chứng đạo Kiếp Tiên cũng được truyền đi nhờ màn hình livestream. Đám Sở các chủ, Bạch Cốt Tiên Cơ, bạch long tỷ tỷ ở trong Bá giới đều thấy cảnh tượng này.
Cho nên Tống Thư Hàng chưa kịp ra khỏi không gian thiên kiếp cửu phẩm, Sở các chủ đã không nhịn được mà đặt câu hỏi thông qua phần mềm chat Tu Chân.
Không chỉ Sở các chủ, tất cả những người có liên quan tới Bạch tiền bối đều rất tò mò khi thấy hình ảnh này.
“Đó là thế giới sau khi siêu thoát ư?” Bản thân thi mà Tống Thư Hàng không nhớ nổi tên đột nhiên cất tiếng nhỏ xíu.
Trong số các Thiên Đạo thì Bạch Thiên Đạo là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt. Hắn là Thiên Đạo duy nhất đã đặt nửa bước chân lên đường siêu thoát. Nếu không phải lúc trước chức trách Thiên Đạo kéo hắn lại như một sợi dây diều thì nói không chừng hắn đã siêu thoát thành công.
Mà rõ ràng giữa Bạch tiền bối và Bạch Thiên Đạo có mối liên hệ vô cùng mật thiết.
Cho nên… đây không phải là thời cơ mà Bạch Thiên Đạo để lại cho Bạch tiền bối, giúp Bạch tiền bối thăng cấp lên Kiếp Tiên cửu phẩm là tiến thẳng vào trạng thái sau siêu thoát đấy chứ?
“Nếu siêu thoát là chuyện dễ dàng như vậy thì Bạch Thiên Đạo đã chẳng để lại manh mối “hai cá thể khác biệt đồng thời chứng đạo”… Huống hồ, có ai biết trạng thái sau siêu thoát là thế nào đâu? Chỉ có Bạch Thiên Đạo biết một vài tin tức mà thôi. Nói không chừng sau khi siêu thoát thì đến chiều không gian cũng khác với chúng ta, có thế giới sau siêu thoát hay không khó mà nói được.” Tống Thư Hàng đáp.
Biết đâu sau khi siêu thoát rồi, bản thân sẽ biến thành một thế giới luôn ấy chứ? Với những kẻ chưa siêu thoát được, tầm mắt đương nhiên sẽ bị giới hạn trong thế giới và vị diện không gian mà mình đang tồn tại.
Mặt khác, thân là người phàm có số lần tiếp xúc với tin tức bất hủ thật nhiều nhất, Tống Thư Hàng mơ hồ cảm ứng ra huyễn cảnh tiên giới kia không có khí tức vượt trên hiện thế, cũng không mang khái niệm siêu thoát.
Huyễn cảnh tiên giới kia rất có thể chỉ liên quan đến bản thân Bạch tiền bối mà thôi.
Trong đầu Tống Thư Hàng hiện lên rất nhiều manh mối có liên quan tới Bạch tiền bối. Hắn cũng bắt đầu tính toán nhờ năng lực thôi diễn của Kiếp Tiên.
Trước kia, dưới sự cho phép của Bạch tiền bối và Bạch tiền bối two, hắn đã thi triển bí pháp Giám Định với Bạch tiền bối.
[Hắn từng sống thay bạn tốt hơn bảy mươi năm. Sau bảy mươi năm, hắn du lịch Chư Thiên Vạn Giới, vì một cơ hội tình cờ mà đến thế giới này.]
[Hắn là sự tồn tại có một không hai trong thế giới này. Căn nguyên sự tồn tại của hắn không giống lẽ thường.]
Hai manh mối này là câu trả lời mà bí pháp Giám Định dành cho hắn trước kia.
Ngay từ thuở ban sơ, Bạch tiền bối đã không thuộc về thế giới này.
Về sau, để tìm kiếm thêm các manh mối liên quan tới Bạch tiền bối và tạo dựng lại thân thể bị thiên phạt đánh tan của mình, Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đã cùng nhau tiến vào thánh sơn của Thú giới.
Trong di tích Thánh sơn có thế giới đặc biệt do Bạch Thiên Đạo để lại, được bia đá đạo hữu trấn áp.
Ở nơi đó, từ những manh mối mà Bạch Thiên Đạo để lại, Tống Thư Hàng tìm được thêm một vài thông tin liên quan đến Bạch tiền bối.
Đầu tiên, Bạch tiền bối không phải là cô em gái mà Bạch Thiên Đạo tạo ra cho Bạch tiền bối two.
Thứ hai, Bạch Thiên Đạo từng nhắn nhủ: [Tiểu Bạch vẫn là Tiểu Bạch, hắn chỉ có thể là hắn, một “Bạch” có quá khứ khác với chúng ta và cũng khác biệt với chúng ta. Hắn không liên quan gì đến thí nghiệm của ta, ta cũng không hề can thiệp vào cuộc đời hắn, nhưng cuối cùng hắn lại xuất hiện trước mắt ta.]
[Có lẽ… huyễn cảnh tiên giới ban nãy chính là thế giới ban đầu của Bạch tiền bối.] Tống Thư Hàng nói.
Đó là một thế giới không thuộc về Chư Thiên Vạn Giới hiện tại.
Thiên Đạo Bạch bước nửa bước trên con đường siêu thoát đã phát hiện ra Bạch tiền bối. Một “Bạch” hoàn toàn khác biệt với Thiên Đạo Bạch và Bạch Two, có quá khứ riêng biệt của chính mình.
Rốt cuộc thế giới trong mắt Thiên Đạo Bạch đã bước nửa bước siêu thoát có dáng vẻ thế nào? Bạch U U không biết, Tống Thư Hàng cũng không tưởng tượng ra, bởi vì hắn vẫn còn bị hạn chế trong Chư Thiên Vạn Giới hiện tại.
Nhưng từ những manh mối mà Thiên Đạo Bạch để lại, thì ở thế giới ấy, không gian và thời gian không phải là một khái niệm cố định bất biến. Cả quá khứ, hiện tại và tương lai đều có thể bị phá vỡ.
Nếu là như vậy, thì trong khoảnh khắc siêu thoát nửa bước kia, có thể Thiên Đạo Bạch sẽ muốn bù đắp lại những điều còn tiếc nuối.
Thiên Đạo Bạch từng nói, trong đời hắn có hai điều thất bại triệt để và to lớn.
Thứ nhất là lúc thiếu niên, trơ mắt nhìn Tiểu Bạch biến mất trước mặt mình.
Thứ hai là khi siêu thoát Thiên Đạo chỉ đi có nửa bước, lại bị quyền hạn Thiên Đạo trói buộc, thất bại đến mức không còn đường thối lui.
Nếu như Thiên Đạo Bạch từng muốn bù đắp lại tiếc nuối trong quá khứ… thì có thể đó chính là nguyên nhân mà Bạch hiện thế xuất hiện.
Dù Thiên Đạo Bạch không chủ động can thiệp.
Nếu suy đoán của Tống Thư Hàng là đúng, vậy thì huyễn cảnh tiên giới kia rất có thể là cơ hội mà Chư Thiên Vạn Giới trao cho Bạch tiền bối khi hắn đạt tới cảnh giới cực hạn của hiện thế là Kiếp Tiên, để hắn trở về… hoặc là sửa chữa thế giới ban đầu.
Ở phía đối diện.
Sau khi huyễn cảnh tiên giới và ánh hào quang dịu nhẹ tan biến, Bạch tiền bối áo trắng ngáp một cái, híp mắt cười, quay người lại, duỗi ngón tay chọc nhẹ lên kim đan cá voi mập bất hủ.
Tùng ~
Ngón tay của hắn tiếp xúc với kim đan cá voi mập bất hủ, làm vang lên tiếng trống êm tai.
Kim đan cá voi mập thuận thế rơi xuống tay Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối cầm kim đan cá voi mập, đạp bước hư không đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng mà nói: “Các ngươi xếp hàng ở đây là muốn chụp ảnh đúng không?”
“Vâng, dù sao đây cũng là lần độ kiếp cuối cùng, ta muốn chụp một kiểu ảnh lưu niệm.” Tống Thư Hàng nói: “Chỉ còn chờ Bạch tiền bối thôi đó!”
“Được.” Nói đoạn, Bạch tiền bối quay đầu nhìn Cật Qua Thánh Quân đang bị thiên kiếp nhét hành ở sát vách: “Cật Qua đạo hữu, tuy chỉ có thể cho ngươi một góc bối cảnh, nhưng ngươi có muốn chụp ảnh với bọn ta luôn không?”
Cật Qua Thánh Quân: “…”
Nếu người đưa ra đề nghị này là Bá Tống đạo hữu thì hắn phải phun cho tên đó đầy đầu nước bọt! Người ta còn đang độ kiếp đây này!
Nhưng người đưa ra đề nghị lại là Bạch Thánh… Bạch tiên trưởng.
Cật Qua Thánh Quân nhe răng cười một tiếng, cố gắng chịu đựng thiên kiếp mà đáp: “Không thành vấn đề, ta sẽ dốc sức phối hợp với mọi người.”
“Vậy chúng ta đổi góc độ đi.” Bạch tiền bối vươn tay bắt một cái, kéo cây cầu do pháp khí tổ hợp tam thập tam thú biến thành lại.
Thế là Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng đứng song song ở đầu cầu.
Ở hàng thứ hai, tam thi và Tống Thư Hàng phân thân chia ra đứng hai bên trái, phải, mỹ nhân rắn công đức đứng giữa tam thi và phân thân.
Bá Thần trụ xếp thành trận làm bối cảnh.
Hư ảnh thánh viên phù hiện trên đỉnh đầu làm linh vật.
Ở một góc ống kính, phía bên kia cầu, Cật Qua Thánh Quân đang bị sét đánh cũng được gom vào.
“Cười nào!” Bạch tiền bối vươn tay thi triển pháp thuật Thác Ấn, ghi lại khung cảnh ấy.
Sau khi chụp ảnh còn một chút thời gian.
Tống Thư Hàng hỏi: “Bạch tiền bối, không quay về thật sự không sao chứ?”
“Ừ.” Bạch tiền bối gật đầu nói.
“Nơi ấy là quê nhà của Bạch tiền bối sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Từ lâu ta đã không còn quê nhà.” Bạch tiền bối lưu trữ tấm ảnh vừa chụp lại vào mấy viên đá quý rồi đưa một viên cho Tống Thư Hàng, an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều. Với lại… trực giác mách bảo ta rằng, nếu như ta lựa chọn trở về, thì chỉ e khái niệm “tồn tại” của chính bản thân ta cũng sẽ hóa thành hư vô mất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận