Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1007: Mất đi đùi vàng rồi ta chỉ có thể bán đùi cá sấu để sống

Chương 1007: Mất đi đùi vàng rồi ta chỉ có thể bán đùi cá sấu để sống
Vốn Bạch tiền bối có nói sẽ đưa hắn đi tìm truyền công cuồng Thiên Nhai Tử đạo trưởng, nào ngờ Bạch tiền bối lại đột nhiên bế quan như thế.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi tiếp: “Ngươi không có số liên lạc của Thiên Nhai Tử à?”
“Ta không có lưu số của Thiên Nhai Tử đạo trưởng. Đúng rồi, có thể Ngư Kiều Kiều có lưu.”
Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra tìm số của Ngư Kiều Kiều.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng từng sống trong biệt thự của Ngư Kiều Kiều một thời gian ngắn, nên chắc là Ngư Kiều Kiều có lưu số của hắn.
Sau khi bấm gọi cho Ngư Kiều Kiều xong thì trong điện thoại lại vang lên một giọng nói tràn đầy từ tính: Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được.
Tống Thư Hàng: ...
“Ngươi muốn tìm Ngư Kiều Kiều à? Hôm trước cô ấy đã vào Long Vương Điện để tiến tu rồi. Trong đó có kết giới ngăn cản, không có sóng đâu.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
“Nhìn trời.” Tống Thư Hàng thở dài, sau đó lại bắt đầu kéo danh bạ, nếu như không gọi được cho Ngư Kiều Kiều thì chỉ còn nước tìm Biệt Tuyết Tiên Cơ mà thôi.
Biệt Tuyết Tiên Cơ và Thiên Nhai Tử đạo trưởng là bạn tốt, chắc hẳn cô ấy có số của Thiên Nhai Tử đạo trưởng.
Bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Alo, Tống đạo hữu tìm ta có việc gì à?” Biệt Tuyết Tiên Cơ hỏi.
Tống Thư Hàng hỏi dò: “Biệt Tuyết Tiên Cơ, cô có số liên lạc của Thiên Nhai Tử đạo trưởng không thế?”
“Ngươi tìm hắn có việc gì à? Không phải là tìm hắn truyền công đấy chứ?” Biệt Tuyết Tiên Cơ cười hỏi.
“Đương nhiên là không phải rồi, ta rất hài lòng với tốc độ tấn cấp của mình, không cần nhờ Thiên Nhai Tử đạo trưởng truyền công đâu. Chuyện là thế này, ban nãy một vị... ừm, xem như đạo hữu của ta đi. Vị đạo hữu đó của ta vì bắn một quả tên lửa nên đã bị Thiên Nhai Tử đạo trưởng đưa đi. Bây giờ ta đang đi tìm Thiên Nhai Tử đạo trưởng để nộp tiền bảo lãnh vị đạo hữu kia ra.” Tống Thư Hàng thở dài nói.
“Ha ha, ra là thế. Bây giờ ngươi đang ở khu đại học Giang Nam à?” Biệt Tuyết Tiên Cơ hỏi tiếp.
“Đúng thế.” Tống Thư Hàng đáp ngay.
“Bạch đạo hữu đang ở cùng với ngươi à?” Biệt Tuyết Tiên Cơ lại hỏi.
“Đúng thế.” Tống Thư Hàng lại tiếp tục đáp.
“Ừm... ngươi có gấp nộp tiền bảo lãnh vị đạo hữu kia ra không? Nếu như không gấp ngay thì chờ ta chừng hai giờ, ta sẽ đến cổng phía Đông của đại học Giang Nam đón ngươi.” Biệt Tuyết Tiên Cơ lại nói thêm:
“Đúng lúc ta đang định đến Giang Nam lấy một số nguyên liệu nấu ăn ở chỗ vài vị đạo hữu. Tiện đường đưa ngươi đi tìm Thiên Nhai Tử luôn.”
Tống Thư Hàng nhìn đồng hồ, hai giờ nữa là xong tiết ba. Sáng hôm nay bọn họ chỉ có ba tiết, vừa đúng giờ.
“Ok, không thành vấn đề. Biệt Tuyết Tiên Cơ, khi nào cô sắp đến tường thì gọi điện cho ta nhé.” Tống Thư Hàng nói.
“Được rồi, thế đi nhé, ta cúp trước đây.” Biệt Tuyết Tiên Cơ nói xong thì lập tức cúp máy.
Tống Thư Hàng thở phào một hơi.
Xong rồi!
Thất Sinh Phù Phủ Chủ sờ cằm nhìn Tống Thư Hàng: “Vừa rồi là Biệt Tuyết Tiên Cơ đấy à?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ tò mò hỏi.
“Đúng thế.” Tống Thư Hàng khẽ gật đầu.
“Ngươi quen Biệt Tuyết Tiên Cơ ư?” Thất Sinh Phù Phủ Chủ tò mò hỏi tiếp.
“Bởi vì liên quan đến Bạch tiền bối nên ta có và Biệt Tuyết Tiên Cơ có lưu số của nhau.” Tống Thư Hàng giải thích.
“Ra là thế. Biệt Tuyết Tiên Cơ vẫn còn chưa từ bỏ sao?” Thất Sinh Phù Phủ Chủ lại nói.
“Chưa đâu, nghe nói cô ấy muốn quyết phân cao thấp với Bạch Tôn Giả trong buổi thực tiên yến này, thề phải chinh phục dạ dày của Bạch Tôn Giả.” Tống Thư Hàng đáp.
Biệt Tuyết Tiên Cơ định tổ chức tiệc ở đầu tháng 10, khi nãy Bạch Tôn Giả đột nhiên bế quan 27 ngày, tức là phải đến ngày 6 tháng 10 Bạch Tôn Giả mới xuất quan.
Mong rằng Bạch Tôn Giả sẽ không bỏ lỡ thực tiên yến lần này.
Lát nữa gặp Biệt Tuyết Tiên Cơ thì phải nói chuyện Bạch Tôn Giả bế quan cho cô ấy nghe mới được, mắc công cô ấy sắp xếp thực tiên yến diễn ra trước ngày 6, bỏ lỡ Bạch Tôn Giả.
...
Sau khi tạm biệt Thất Sinh Phù Phủ Chủ xong thì Tống Thư Hàng mới quay lại lớp học.
Đúng lúc tiếng chuông báo tiết hai vang lên.
“Thư Hàng sư huynh, sao lúc nãy ngươi đi lâu thế?” Bé Thi thấp giọng hỏi.
Lúc này cô bé đang cẩn thận nhằn hạt dưa, lấy nhân đút cho tước yêu Tiểu Thải trong ngăn bàn.
Tống Thư Hàng nói: “Khi nãy Thất Sinh Phù tiền bối đột nhiên gọi điện thoại bảo ta đến chỗ hắn, nên hơi lâu một chút.”
“Ồ.” Bé Thi gật đầu nói: “Sau khi ngươi đi thì giáo viên tiếng anh có đến tìm ngươi. Hắn hỏi ngươi đã đi đâu, sau đó nói là muốn hỏi ngươi đi đâu mới mua được con kinh ba lợi hại một chút. Cỡ như con kinh ba của Thư Hàng sư huynh ngươi ấy.”
Tống Thư Hàng: ...
“Thư Hàng sư huynh ngươi nuôi chó khi nào thế?” Bé Thi lại hỏi.
“Không phải của ta nuôi, là Đậu Đậu nhà Hoàng Sơn tiền bối đấy. Là cái con sắp kết hôn ấy.” Tống Thư Hàng nghiến răng.
...
Giáo sư Smith thích dắt chó đi dạo và du lịch, nhưng từ học kỳ trước đến nay ông đã đổi bốn chú chó rồi.
Sau khi chú chó đầu tiên lên thiên đường thì giáo sư đã đổi sang một con Becgie... kết quả con Becgie kia bị Đậu Đậu vật ngã, ngay ngày hôm đó giáo sư đã trả con Becgie kia về cửa hàng.
Sau này giáo sư lại đổi một con Pit Bull lai đặc biệt uy mãnh. Kết quả lúc đi dạo ở núi Ngưu Đỉnh gần nhà Tống Thư Hàng thì gặp được Tống Thư Hàng đang dắt Lý m Trúc và tiểu hòa thượng Quả Quả.
Con Pit Bull thoạt nhìn vô cùng uy mãnh đó bị tiểu hòa thượng dùng thiên phú nhãn khiếu trừng một phát thì đã sợ sun vòi. Giáo sư về đến nhà lập tức trả con Pit Bull kia.
Sau khi trả con Pit Bull kia xong thì giáo sư lại nhớ đến con kinh ba đã vật ngã Becgie của Tống Thư Hàng. Vậy nên ông cũng muốn mua một con kinh ba.
Nhưng ông lại phát hiện có thể con kinh ba mà mình mua là kinh ba rởm, đi cắn lộn không nên thân gì hết trơn, lại còn có thói quen ngửi mông dở hơi y như mấy con Poodle.
Giáo sư Smith cảm thấy mệt tim hết sức, vậy nên ông muốn tìm Tống Thư Hàng hỏi xem hắn mua được con kinh ba ngầu lòi kia ở đâu.
...
“À, ra là Đậu Đậu, chẳng trách.” Bé Thi gật đầu nói.
“Lát nữa tan học ta sẽ giải thích với giáo sư Smith một phen.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn chỉ có thể nói cho giáo sư biết là con kinh ba đó không phải của hắn nuôi, nên hắn cũng không biết kiếm đâu ra một con kinh ba hổ báo như thế.
Chính thức vào học.
Bé Thi lùa hết vỏ hạt dưa vào trong một cái túi giấy, lại cất kỹ mớ hạt dưa chưa cắn kia.
“Sư phụ, trưa nay ta phải đi một chuyến.” Lúc này tước yêu Tiểu Thải lại nhỏ giọng nói.
Tống Thư Hàng: “Lại đi siêu độ à?”
“Đúng rồi, Đông Phương trưởng lão nói cô ấy đã tìm được một đám vong hồn trong bệnh viện nào đó. Cách đây hơi xa nên cô ấy sẽ lái xe đến đón ta. Có thể sẽ về muộn một chút.” Tiểu Thải đáp.
Tống Thư Hàng: “Lái xe? Đông Phương Lục Tiên Tử đã làm lại được bằng lái rồi ư?”
“Vẫn chưa, Đông Phương trưởng lão chạy xe điện qua đón ta.” Tiểu Thải cười nói.
“Đi đường cẩn thận nhé.”
Tống Thư Hàng thấp giọng dặn dò. Có Đông Phương Lục Tiên Tử đi cùng thì không cần sợ Tiểu Thải đột nhiên gặp phải người bắt yêu rồi bị bắt đi...
...
Vất vả lắm mới giải quyết vụ của giáo sư Smith và chờ tiết ba kết thúc. Tống Thư Hàng dẫn theo bé Thi và tước yêu Tiểu Thải đi về phía cổng đông với mấy đứa bạn cùng phòng.
“Chưa đến giờ ăn cơm trưa, có muốn đi đâu chơi không?” Thổ Ba hỏi.
“Chờ tao viết xong chương mới cái đã, hôm nay tao hết bản thảo để dành rồi.” Cao Mỗ Mỗ thở dài nói.
Từ sau khi quay xong bộ Trận Chiến Mạt Pháp kia xong thì chuyện cậu ta lén viết tiểu thuyết đã bị mấy thằng bạn cùng phòng biết, thế nên Cao Mỗ Mỗ cũng không cần phải lén lút viết truyện nữa.
“Được rồi, thế giờ đến nhà Dương Đức trước, bọn tao chơi game một lát chờ mày viết tiểu thuyết xong. Thư Hàng mày thì sao?”
Thổ Ba nhìn về phía Tống Thư Hàng, hôm nay cảm giác tồn tại của Tống Thư Hàng rất thấp, cậu ta cảm thấy lỡ sơ ý một cái là sẽ quên hắn luôn.
“Tao đi tìm đồ ngon cho bọn mày ăn.” Tống Thư Hàng cười nói.
“Mày đi một mình à? Có cần ai đi cùng không?” Cao Mỗ Mỗ hỏi.
Trong lúc nói chuyện thì phía trước có một chiếc tay ga lao đến với tốc độ cực nhanh, sau đó cua xe cực kỳ điêu luyện, dừng lại trước mặt đám người Tống Thư Hàng.
Người đẹp chân dài trên xe chống chân xuống, đôi chân thon dài khiến người ta nhìn muốn lọt tròng.
“Hello Thư Hàng.”
Đông Phương Lục Tiên Tử cười hì hì vẫy tay với Tống Thư Hàng.
Thổ Ba: ...
Không phải chứ, khi nãy cậu ta còn cho rằng Tống Thư Hàng định đi mua đồ ăn một mình, hóa ra là có hẹn với người đẹp.
“Ta đến đón Tiểu Thải.” Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng gật đầu với cô một cái.
Tiểu Thải vỗ cánh bay đến trên vai của Đông Phương Lục Tiên Tử.
“Bye bye.”
Đông Phương Lục Tiên Tử vẫy tay, chân dài hất một cái, chiếc xe điện tay ga kia lại chạy vèo vèo.
Chắc chắn chiếc xe điện kia đã bị cải tạo tăng tốc rồi!
Mong rằng đừng xảy ra tai nạn giao thông. Trong lòng Tống Thư Hàng thầm cầu nguyện.
“Ơ, không phải cô ấy đến đón mày à?” Thổ Ba nghi hoặc hỏi.
“Ừ, không phải.” Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
Thổ Ba gật đầu rồi lại hỏi: “Thư Hàng, có cần ai đi cùng với mày không?”
Trong lúc nói chuyện thì nhóm người đã đi đến cổng phía Đông của đại học Giang Nam.
Sau đó một chiếc xe hơi con bọ đậu lại bên cạnh họ.
“Thư Hàng, lên xe đi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ hạ cửa sổ xuống, mỉm cười ngoắc tay với Tống Thư Hàng.
“Ơ?”
Tống Thư Hàng nhìn chiếc xe con bọ của Biệt Tuyết Tiên Cơ, hắn còn tưởng là Biệt Tuyết Tiên Cơ sẽ ngự kiếm phi hành tới chứ, nào ngờ lại là lái xe.
“À này, Thổ Ba, bọn mày đến chỗ Dương Đức trước đi. Lát nữa đến giờ ăn tao sẽ mang cơm về. Thi, em muốn đi chung với anh hay đi cùng bọn Cao Mỗ Mỗ?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ừm, em đi với anh Thư Hàng.” Thi nheo mắt cười nói.
Chiếc xe bọ đỏ chót kia lại nổ máy chạy đi xa.
Thổ Ba xoa cằm:
“Đậu xanh, nào ngờ vẫn chạy đi với người đẹp. Uổng công tao còn thấy mình nên đi mua cơm với nó, vãi thật.”
“Ha ha ha ha, đi thôi, tao với mày đến nhà Dương Đức trước, trưa nay có lộc ăn rồi.” Cao Mỗ Mỗ cười ha hả nói.
Cao Mỗ Mỗ đã thấy rõ Biệt Tuyết Tiên Cơ lúc cô hạ kính xe xuống.
Cậu ta nhận ra Biệt Tuyết Tiên Cơ, lần trước khi đến biệt thự của Ngư Kiều Kiều làm khách thì cô ấy đã làm một bàn tiệc ngon ơi là ngon cho bọn họ, bây giờ Cao Mỗ Mỗ nhớ lại thôi đã rỏ dãi.
Nếu như trưa nay cô đầu bếp Biệt Tuyết này mà đích thân xuống bếp thì bọn họ có lộc ăn rồi.
...
Trên xe hơi, Biệt Tuyết Tiên Cơ vừa lái xe vừa ngân nga hát, dường như tâm trạng không tệ chút nào.
“Đúng rồi, Bạch đạo hữu đâu?” Biệt Tuyết Tiên Cơ chợt hỏi.
“Bế quan rồi.” Tống Thư Hàng đáp ngay.
“Hả?” Biệt Tuyết Tiên Cơ quay đầu sang: “Không phải ngươi nói hắn ở cùng với ngươi à?”
“Ừ, ban sáng còn đi với nhau. Kết quả đột nhiên ngài ấy lại bế quan.” Tống Thư Hàng đáp.
Khóe miệng của Biệt Tuyết Tiên Cơ co giật: “Lần này hắn định bế quan bao lâu? Không phải là đang trốn ta đấy chứ?”
“27 ngày rưỡi, chừng ngày 6 tháng 10 sẽ xuất quan.” Tống Thư Hàng trả lười.
“Được rồi, chừng đó ta sẽ tổ chức thực tiên yến vào ngày 7 tháng 10, nhớ bảo hắn đừng có để lỡ đấy. Nếu bỏ lỡ Thực Tên Yến lần này thì cả đời này hắn đừng hòng ăn đồ ta nấu nữa!” Biệt Tuyết Tiên Cơ cắn răng nói.
“Được.” Tống Thư Hàng cười đáp.
“Đúng rồi, ngươi còn mầm hành nữa không?” Biệt Tuyết Tiên Cơ chợt hỏi.
Thông Nương trong túi thu nhỏ một tấc nghe thế thì lập tức thấy đầu hành của mình nhoi nhói.
“Còn một chút, tiên cơ cần bao nhiêu thế?”
Tống Thư Hàng hỏi. Lần trước Thông Nương cuồng bạo xong thì liên tục dùng tuyệt chiêu hành ra khỏi vỏ, bây giờ trong tay Tống Thư Hàng còn khá nhiều mầm hành đây.
Đúng rồi, còn cả pháp thuật ba đầu sáu tay của Thông Nương nữa, sau khi dùng xong thì lại rớt được hai mầm hành, lời to luôn. Tiếc rằng Thông Nương chỉ dùng có một lần là không dùng tiếp nữa.
“Có bao nhiêu thì ta lấy hết bấy nhiêu, đến lúc đó sẽ tính tiền với ngươi sau.” Biệt Tuyết Tiên Cơ yếu ớt đáp, lộ rõ tâm trạng mất mát của mình.
Vô còn cho rằng đến khu Giang Nam thì có thể gặp mặt Bạch Tôn Giả. Nào ngờ đối phương lại bế quan, tâm trạng của cô thoáng cái đã rớt xuống đáy cốc.
“Đúng rồi, Biệt Tuyết tiền bối. Cô có nhận mấy nguyên liệu nấu ăn đặc biệt không?” Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi.
“Lấy chứ.” Biệt Tuyết Tiên Cơ miễn cưỡng nói:
“Nhưng ta khó tính lắm đấy nhé. Mấy nguyên liệu nấu ăn mà các tu sĩ bình thường cho là đặc thù chưa chắc có thể lọt vào mắt ta đâu.”
“Ta có một cái chân cá sấu, là loại đặc biệt lắm. Thực lực của nó lúc còn sống chừng lục phẩm gì đó, cô có muốn không?”
Tống Thư Hàng hỏi lại.
Cá chân mà Tống Thư Hàng nói là của con cá sấu đầm lầy xúi quẩy vì quá xấu xí nên đã bị Bạch tiền bối two bắn một pháo chết tươi. Thân thể của nó đã bị bắn nát bấy, chỉ có một cái chân rớt xuống ngay trước mặt Tống Thư Hàng nên bị hắn tiện tay nhặt về.
“Cho ta xem thử đi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ cảm thấy khá hứng thú, cá sấu cấp bậc lục phẩm rất khó đối phó.
“Nó hơi to, trong xe không chứa nổi đâu.” Tống Thư Hàng nói.
Biệt Tuyết Tiên Cơ nhìn quanh, sau đó cô giẫm chân ga rẽ vào một hẻm nhỏ.
Sau đó tiên cơ giơ tay ấn một cái lên bảng điều khiển của chiếc xe.
Chiến xe bọ nho nhỏ chợt biến thành một con thuyền tiên.
Thuyền tiên bay lên trời, biến to ra giữa không trung như khí cầu được bơm hơi.
“Lấy ra cho ta xem thử đi.” Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
Tống Thư Hàng lấy cái chân cá sấu kia ra khỏi vòng tay.
Bạch tiền bối two từng nói thứ này không có độc, ăn được. Nhưng lúc đó Bạch tiền bối two chê nó xấu nên không thèm.
Biệt Tuyết Tiên Cơ đặt tay lên cái chân này sờ một cái.
“Tiếc là chỉ có một cái chân thôi.” Biệt Tuyết Tiên Cơ hỏi Tống Thư Hàng: “Thứ này ta lấy, ngươi muốn thù lao thế nào đây?”
“Ta muốn nếm thử mùi vị của nó.” Tống Thư Hàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận