Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2128: Tự Mình Truy Điệu Cho Chính Mình

Chương 2128: Tự Mình Truy Điệu Cho Chính Mình
“Nhất định là do ngươi lại vô tình đắc tội chủ nhân của ta nên chủ nhân mới tức giận.” Bia đá nghiêm giọng trách cứ.
“Đừng đổ lỗi cho ra, nếu Bạch tiền bối giận thật, vậy chắc chắn hai chúng ta đều có lỗi, không ai được trốn tránh trách nhiệm. Hơn nữa, tốt nhất là chúng ta không nên bàn tiếp về đề tài trách nhiệm này. Nếu không, chắc chắn chúng ta sẽ rơi vào kết cục cả hai đều chịu thiệt.” Tống Thư Hàng đáp
Bia đá đạo hữu thở dài: “Tống tiểu hữu ngươi nói đúng.”
Nếu nói tiếp về đề tài này, nó và Tống Thư Hàng sẽ tiến vào quá trình đấu đá lẫn nhau. Trước khi hắc... dạ đến, trong khi chủ nhân Bạch Cửu U còn có thể thông qua thế giới hạch tâm theo dõi tình hình của Tống Thư Hàng và nó, đấu đá lẫn nhau chỉ khiến cả hai chịu thiệt thôi.
“Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Bia đá lại hỏi.
Chẳng lẽ cứ tiếp tục nằm trong quan tài?
“Trước hết ra khỏi mộ lại nói tiếp, sau đó nghĩ cách tìm ra Bạch tiền bối rồi rời khỏi thế giới này.” Tống Thư Hàng trả lời.
Bia đá đạo hữu rung thân bia, tỏ vẻ đồng ý: “Được, sau khi trở về bí địa thí luyện thánh sơn Gars, theo như ước định, bản thể của ta sẽ đi theo ngươi cùng xông pha giang hồ. Chúng ta hợp tác đi đánh đại lão khắp chư thiên vạn giới!”
“Một lời đã định.” Tống Thư Hàng cười to.
Hắn cầm chặt khí linh thu nhỏ của bia đá, thân hình chui lên trên giống như đang bơi lội.
Phần mộ không hề sinh ra cấm chế hay phòng ngự.
Tống Thư Hàng và bia đá chui từ trong mộ ra rất thuận lợi.
Sau khi hai người chui ra khỏi nấm mộ, vừa lúc thấy vành chắn trên chuôi kiếm của Xích Tiêu kiếm tâm ma tiền bối hóa thành hai cánh tay, đang tế bái rất nghiêm túc.
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, ngài đang làm gì vậy?” Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu kiếm tâm ma trả lời với giọng trầm thấp, đầy thương cảm: “Ta đang truy điệu cho một người bạn của ta.”
Dứt lời, cánh tay của nó chỉ vào bia mộ.
Tống Thư Hàng: “???”
Hắn quay đầu nhìn mộ huyệt.
Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào chữ trên bia mộ lại biến thành “Tống Thư Hàng chi mộ”.
Tống Thư Hàng: “...”
Bia đá đạo hữu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta đoán chắc là lúc ta và mộ huyệt sinh ra cộng hưởng, tấm bia này cũng biến hóa.”
Lại do trên người nó bị chủ nhân Bạch Cửu U khắc lên dòng chữ “Tống Thư Hàng chi mộ” nên mấy chữ này mới bị đồng bộ hóa lên bia đá ở bên ngoài.
“Thật ra như vầy cũng tốt mà.” Xích Tiêu kiếm tâm ma cười nói: “Có sẵn một mộ huyệt thế này, Thư Hàng ngươi tiết kiệm được tiền mua mộ huyệt. Hơn nữa ta có ý kiến là sau này mỗi lần chết, ngươi hãy lập một ngôi mộ để truy điệu cho chính ngươi.”
Tống Thư Hàng: “...”
“Muốn thấy nén hương hay, dâng một bó hoa không? Từ mình truy điệu cho chính mình, chắc có cảm giác mới lạ lắm đúng không?” Xích Tiêu kiếm tâm ma lại nhân cơ hội đâm tim.
“Cũng được.” Tống Thư Hàng đáp.
Câu trả lời của hắn làm Xích Tiêu kiếm tâm ma hơi sững sờ.
Tố chất tâm lý của Tống Thư Hàng lại mạnh hơn rồi à? Đâm tim như vậy mà hắn vẫn thờ ơ?
Trong lúc nó đang suy nghĩ, Tống Thư Hàng đặt bàn tay lên thân kiếm của Xích Tiêu kiếm tâm ma.
Dưỡng Đao thuật ×10!
Mười phát Dưỡng Đao thuật vừa ra, Xích Tiêu kiếm tâm ma tiền bối thoải mái rơi xuống đất giống như vừa được massage một trận.
Bia đá đạo hữu ở bên cạnh lặng lẽ lui về sau một bước.
Nó không nhìn ra lai lịch, không nhìn ra nguyên lý của pháp thuật này, tà môn vô cùng!
Tống Thư Hàng nhặt Xích Tiêu kiếm tâm ma lên, cắm nó trước mộ.
Cơ thể bằng gỗ không có ở đây, không thể dùng cành cây thay nhang đèn nên cắm Xích Tiêu kiếm tâm ma thay vậy.
Quan trọng là tấm lòng và không khí nghi thức thôi.
Sau khi suy nghĩ trong giây lát, Tống Thư Hàng lại há miệng phun hoa. Từng đóa sen trắng thánh khiết hiện ra trong hư không, kết thành đám đậu lên trên mộ phần.
Hắn chỉ có thể lấy ra hoa sen thôi... mặc dù thả hoa sen trong lễ truy điệu hơi kỳ lạ nhưng bây giờ điều kiện có hạn, không để ý được nhiều như vậy.
“Người ra đi hãy yên nghỉ, người còn sống phải kiên cường sống tiếp.” Tống Thư Hàng chắp hai tay trước ngực nói: “Tống mỗ ta phải kiên cường sống tiếp, sống đến khi thế giới không còn tồn tại nữa!”
Sau khi lễ truy điệu kết thúc, hắn vung tay lên: “Đi thôi!”
Bia đá đạo hữu bay lên không, hút Xích Tiêu kiếm tâm ma lên giống như nam châm, đi theo sau lưng Tống Thư Hàng.
“Tiếp theo phải đi tìm vị Bạch hiện thế kia đúng không? Làm sao tìm được hắn đây?” Bia đá hỏi.
“Nếu Bạch tiền bối two không chịu hỗ trợ, chỉ có thể dựa vào trực giác thôi.” Tống Thư Hàng trả lời.
“Im miệng ngay, không được gọi chủ nhân như vậy.” Bia đá vội kêu lên.
Tống Thư Hàng lập tức che miệng lại: “Lỡ miệng... may mà ta không gọi ra một cái tên cấm kỵ khác.”
Một người, một bia, một kiếm vừa nói vừa biến mất dần trong sa mạc mênh mông.
Ở sau lưng.
Đám hoa sen quanh mộ huyệt đong đưa theo gió, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Bàn về mùi thơm, bàn về hương vị, sen trắng do Thiệt Xán Liên Hoa ngưng tụ ra có thể đạt đến cấp bậc Thực Tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Cát vàng trong sa mạc như bị hấp dẫn.
Một bãi cát nhỏ bị gió cuốn lên, lan đến bên cạnh đám sen trắng kia.
Ngay sau đó cát ngưng tụ thành hình dáng một người thấp bé.
Nhìn thoáng qua có thể thấy được đây là hình dáng của Tiểu Bạch trong thực tại ảo.
Tiểu Bạch do cát biến thành ngồi xổm cạnh đám sen trắng, hai tay nâng một đóa sen trắng lên, há miệng thật to, cắn nguyện cả nụ hoa.
Nhai, nuốt xuống.
Sau đó Tiểu Bạch do cát biến thành lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Hắn lại hái một đóa sen trắng khác, há miệng nhét luôn cả hoa và lá vào.
Vẻ mặt lại càng thỏa mãn.
Không lâu sau, cả đám lớn Thiệt Xán Liên Hoa do Tống Thư Hàng để lại đã bị quét sạch.
Tiểu Bạch do cát biến thành lại phân tán, hóa thành một bãi cát vàng nhỏ.
Gió thổi qua, cuốn lên bãi cát vàng này, đưa nó về lại trong sa mạc.
...
Trong sa mạc.
Một người, một bia, một kiếm cứ tràn tiến về trước không mục đích.
“Trực giác của ngươi có phản ứng gì không? Có cảm ứng được vị trí của Bạch đạo hữu không?”
Xích Tiêu kiếm tâm ma hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu, hắn ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên sa mạc nói: “Thật ra có thể cả vùng sa mạc này đều là Bạch tiền bối, ngài ấy đang tồn tại ở một góc nào đó trong sa mạc này.”
“Vậy chúng ta đang tìm cái gì?” Bia đá hiếu kỳ hỏi.
“Ta đang thử xem có thể tìm được một ốc đảo hay không, nếu như tìm được, ở đó tỷ lệ dẫn Bạch tiền bối đi ra là cao nhất.” Tống Thư Hàng trả lời.
Ốc đảo mà hắn nói chính là nới thiếu niên áo xanh dắt bạch mã và Tiểu Bạch thường xuyên tập võ trong thế giới thức tại ảo.
Nơi đó hẳn là nơi có ấn tượng sâu sắc nhất đối với Bạch tiền bối, tỷ lệ có thể dẫn Bạch tiền bối ra cũng sẽ lớn hơn một chút.
“Sau khi tìm được nơi đó, ngươi định dùng cách gì dẫn Bạch đạo hữu ra?” Xích Tiêu kiếm tâm ma lại hỏi.
“Với tình hình bây giờ, cũng chỉ có thể dựa vào mỹ thực thôi.” Tống Thư Hàng đáp.
Bản thân hắn có thể ngưng tụ ra Thiệt Xán Liên Hoa.
Chỉ cần phối hợp với bia đá đạo hữu mở ra thế giới hạch tâm, hắn còn có thể lấy ra nước suối mới mẽ từ suối nguồn sự sống.
Trong thế giới hạch tâm còn tồn trữ một số hạt sen Đao Ý Thông Huyền, một số linh thực thực dụng chắc cũng đã chín...
Bạn cần đăng nhập để bình luận