Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1352: Chết rồi, chết rồi, lần này chết chắc rồi.

Chương 1352: Chết rồi, chết rồi, lần này chết chắc rồi.
Sau khi sống lại, cô cảm thấy “ý chí Cửu U” trong cơ thể mình đã biến mất hoàn toàn.
Cô tự do rồi.
“Cái cảm giác được nắm giữ thân thể của chính mình này thật sự quá tuyệt, thiếp thân rất thích.”
Vân Tước Tử cười hì hì nói.
Nhưng ngay khi cô đang nói chuyện, tà năng Cửu U khủng bố trong cơ thể bỗng nhiên trào lên, chỉ trong nháy mắt đã chi phối thân thể của cô.
Chỉ trong thời gian ngắn, làn da vốn đang trắng nõn của cô đã biến thành màu tím của dark elf, khiến toàn thân cô bị bao phủ ở bởi tà khí.
“Ấy? Ấy ấy ấy? Sao lại như vậy… Thân thể của mình đã tan nát hoàn toàn một lần rồi, không thể nào còn có chỗ để tà năng Cửu U lẩn trốn, tại sao vẫn còn tà năng chứ? Không tu chân chút nào!”
Vân Tước Tử không thể tin nổi.
“[Cười lạnh] Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Ta là chúa tể của Cửu U, là tồn tại mạnh nhất trong chư thiên vạn giới. Cảnh giới, pháp thuật và ý niệm của ta há là thứ mà ngươi có thể tượng tượng được?”
Giọng nói của chúa tể của Cửu U vang lên trong cơ thể của Vân Tước Tử.
Lúc nói chuyện, ý thức của nó cũng đang điên cuồng phản công, chi phối thân thể của Vân Tước Tử, áp chế ý thức của cô.
“Đợi đã, đợi một lát đã. Ít nhất cũng phải thoả mãn lòng hiếu kỳ của ta chứ, ý thức của ngươi trốn ở đâu vậy? Thân thể của ta đã hoá thành tro bụi trong thiên kiếp luôn rồi, đáng lẽ là đã không còn có chỗ nào để ngươi ẩn nấp nữa mới đúng chứ? Vì sao trong cơ thể của ta lại xuất hiện một lượng lớn tà năng Cửu U như vậy chứ?”
Vân Tước Tử hô to.
‘[Lại cười lạnh tiếp] ngươi nghĩ là ta sẽ giải thích cho ngươi biết về năng lực của mình sao?”
Quả cầu kim loại thể lỏng đáp.
Vân Tước Tử vội vàng nói:
“Ngươi đã làm một việc ngầu như vậy thì cũng nên giải thích với người ta một chút chứ? Nếu ngươi không giải thích thì làm sao người ta biết được là ngươi đã che giấu tà năng Cửu U của mình như thế nào? Nếu không có ai biết thì cũng như mặc áo gấm đi đêm vậy, có nghĩa lý gì đâu chứ?”
“[Cười đắc ý] đồ ngốc, ngươi nghĩ ta là ngươi chắc? Đừng hy vọng gì nữa, ta sẽ không giải thích năng lực của mình cho ngươi nghe đâu. Vì biết đâu sau này nó sẽ còn có tác dụng thì sao. Nếu nói cho ngươi biết rồi, ngươi sẽ đề phòng, ta sẽ thiếu đi một đường lui.”
Quả cầu kim loại thể lỏng nói.
Nhân vật phản diện mà không giải thích chiêu thức của mình với người khác không phải là một nhân vật phản diện đúng nghĩa đâu. Vân Tước Tử thở dài:
“Không ngờ là ta lại xuống đài bằng cách này.”
“[Cười đắc ý] thân thể của ngươi đã là của ta rồi! Bây giờ và cả về sau cũng sẽ vĩnh viễn là của ta!”
Quả cầu kim loại thể lỏng đã hoàn toàn áp chế, đoạt lại quyền khống chế của thân thể.
Vân Tước Tử: “Chuyện này vẫn chưa xong đâu, nếu một lần không được thì ta sẽ thử thêm vài lần. Ta sẽ đến thế giới thiên kiếp bát phẩm lần nữa. Cho dù phải chết bao nhiêu lần đi nữa thì ta cũng sẽ làm. Ta không tin lần nào ngươi cũng chịu được khi bị mất năng lượng như thế!”
Cô tận dụng cơ hội trong khoảnh khắc cuối cùng, điên cuồng bùng nổ lực lượng trong cơ thể mình, muốn xông vào trong thế giới thiên kiếp để chết lần nữa.
“Đồ ngốc, ngươi nghĩ là ta sẽ để cho ngươi năm lần bảy lượt có cơ hội làm việc này sao? Nên nhớ là, ta là chúa tể của Cửu U, là kẻ mạnh mẽ và trí tuệ nhất trên đời này!”
Trong giọng nói của quả cầu kim loại thể lỏng không ngờ còn có chút cưng chiều.
Sau đó, nó điên cuồng bùng nổ tất cả tà năng Cửu U của mình.
Nếu Vân Tước Tử có thể đột phá “phòng tối của Thiên Đạo” để đi độ bát phẩm Huyền Thánh kiếp, vậy nó cũng có thể bùng nổ tà năng Cửu U, đưa thân thể của Vân Tước Tử tới “thế giới ma kiếp” độ ma kiếp bát phẩm.
Thế giới ma kiếp chính là sân nhà của nó, đến lúc đó, nó có thể đẩy cảnh giới của Vân Tước Tử một hơi lên tới bát phẩm, làm cô không thể tiếp tục dùng Huyền Thánh kiếp bát phẩm kiếp và thế giới thiên kiếp để gây rắc rối nữa.
Diệt cỏ tận gốc!
Mặt Vân Tước Tử lệ rơi đầy mặt:
“A a a, thiếp thân không muốn đâu!”
“[Mỉm cười] đồ ngốc, chuyện này không phải do ngươi quyết định.”
Quả cầu kim loại thể lỏng nhẹ giọng nói.
Ngay sau đó, thân thể của Vân Tước Tử lại biến mất khỏi “phòng tối của Thiên Đạo”.
Nhưng lúc này, cô không tiến vào thế giới thiên kiếp mà là thế giới ma kiếp.
Trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
Lục Tu Tiên Tử là một vị tiên tử luôn giữ lời hứa, cho dù tim của mình bị đâm cho đầy là vết thương, cho dù có buồn bực đến không thể thở nổi, nhưng Tống Thư Hàng đã đưa đủ toàn bộ số nguyên liệu luyện chế pháp khí tổ hợp Tam Thập Tam Thú, cô cũng sẽ dùng toàn lực của mình để chế tạo cho xong hai bộ pháp khí này.
‘Chế tạo xong hai bộ pháp khí này để đổi lấy sự tự do cho Tứ Tu.’
Lục Tu Tiên Tử nghĩ thầm.
Tứ Tu đã bị trói buộc với Cửu Tu Phượng Hoàng Đao quá lâu rồi, đã tới lúc trả lại tự do cho nó.
Sau đó, cô sẽ giao sự tự do của mình cho hắn.
Lục Tu Tiên Tử nhìn Thất Tu Thánh Quân – người đang chế tạo “Áo choàng Ngọc Thố Tiên Tử” một cái.
Người đàn ông mà cô đã chấm sẽ không làm cô thất vọng.
Thất Tu cũng nhìn lại Lục Tu rồi mỉm cười.
Hắn sẽ dùng chính đôi tay của mình để giải cứu Lục Tu. Đây là điều mà hắn đã hứa với Lục Tu, cũng là lễ vật cầu hôn tốt nhất của hắn.
Bên kia.
Tống Thư Hàng đang giải thích với đệ tử của mình về nội dung của “Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công”.
Sở Sở và tước yêu Tiểu Thải đang ngồi ngay ngắn nghe sư phụ giảng bài.
Lý m Trúc phiên bản thu nhỏ thì ngồi ngủ gật trong lòng của Tống Thư Hàng.
Thông Nương cũng đang ngồi ở bên cạnh, cô hoá thành hình người, để Cửu Tu Phượng Hoàng Đao trên đùi, bắt đầu đao thiền, lắng nghe âm thanh của Cửu Tu Phượng Hoàng Đao.
Sau khi kết thúc bài giảng.
Tiểu Thải hỏi:
“À mà sư phụ, ta có thể bắt đầu chuẩn bị luyện chế pháp khí bản mệnh rồi đúng không?”
Giờ cô đã đạt cảnh giới tứ phẩm rồi, tốt hơn hết là nên đúc ra pháp khí bản mệnh của mình trước khi lên tới ngũ phẩm.
Tống Thư Hàng gật đầu, tự tay lấy ra một khúc ‘xương Kình Thánh’ đưa cho Tiểu Thải:
“Gần đây ngươi tu luyện rất chăm chỉ, qua vài hôm ngươi hãy cầm khúc xương Kình Thánh này đi đến Thời Quang thành tìm Lục Tu Tiên Tử, nhờ cô ấy luyện chế “găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ” giúp. Còn tiền công thì cứ để sư phụ trả trước cho ngươi vậy.”
Thuận tiện cũng có thể để Tiểu Thải trải nghiệm phương pháp tính tiền hai búa đâm tim của Lục Tu Tiên Tử.
Sở Sở trợn to mắt nhìn xương Kình Thánh, cô từng nghe nói khúc xương này là nguyên liệu bát phẩm! Sư phụ Thư Hàng thưởng nó cho đồ đệ dễ dàng như thế ư?
Tiểu Thải cầm lấy xương Kình Thánh, hưng phấn gật đầu:
“Cảm ơn sư phụ, ta chắc chắc sẽ cố gắng tu luyện gấp bội.”
Tống Thư Hàng xoa mày nói:
“Tiểu Thải, trong tu hành không những phải chăm chỉ tu luyện mà còn phải chú ý nghỉ ngơi nữa, phải vừa học vừa nghỉ một cách điều độ mới được.”
Tiểu Thải mở to hai mắt nhìn:
“Nghỉ ngơi? Sao lại phải nghỉ ngơi? Chỉ có người chết mới nghỉ ngơi. Sư phụ, ta yêu tu luyện, tu luyện làm ta thấy hạnh phúc!”
“Không tu luyện thì chết còn hơn!”
“Một giây không tu luyện ta sẽ cảm thấy bứt rứt khó chịu!”
“Ta không cần tình yêu, trong lòng ta giờ chỉ có một việc, đó chính là tu luyện!”
“Cho nên tình yêu là thứ dư thừa, ta thích tu luyện hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này!”
Tiểu Thải dùng cánh vỗ, lớn tiếng tuyên bố.
Tống Thư Hàng buồn rầu xoa ấn đường của mình, đứa đại đệ tử khai sơn này của hắn có vẻ đã hết thuốc chữa rồi.
Lúc này, Sở Sở đang ở bên cạnh giơ tay hỏi: “Sư phụ, vậy trong ba mươi ba loại công pháp của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công thì ta thích hợp với loại nào?”
Cô đang chuẩn bị đổi sang gia nhập vào môn phái của Tống Thư Hàng, chuyển qua tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, thậm chí còn định bỏ kiếm học đao nữa.
Tống Thư Hàng mỉm cười, nói:
“Cô qua đây, ta có một một pháp môn có thể xác định được công pháp thích hợp nhất để cô tu luyện.”
Tống Thư Hàng vừa nói xong thì gỡ chúc phúc của Tổ Vu trên tay trái của mình, chuẩn bị dùng thuật giám định để kiểm tra thử xem công pháp nào phù hợp nhất với Sở Sở.
Khi hắn vừa gỡ chúc phúc của Tổ Vu xuống thì bỗng phát hiện trong mười ô không gian nhỏ của găng tay lại có một thứ gì đó.
Đây là cái gì?
Tống Thư Hàng dùng suy nghĩ để lấy vật phẩm đang được giấu ở trong không gian của găng tay ra.
Trong tay hắn xuất hiện một quyển trục cổ xưa bằng da thú.
Tống Thư Hàng thuận tay mở ra, nội dung bên trong chiếu vào mắt hắn.
“Huyền Thánh giảng pháp chi đạo tâm chủng ma thiên”, là một bản thảo giảng đạo ba sao.
Tống Thư Hàng: “…”
Hay đây chính là quyển bản thảo Huyền Thánh giảng pháp trong truyền thuyết?
Đại lão [Cái gì cũng có thể bán] bán loại bản thảo này luôn à?
Hay là chủ nhân cũ của chúc phúc của Tổ Vu mua một quyển Huyền Thánh giảng pháp rồi để ở trong găng tay, định độ xong Huyền Thánh kiếp rồi sử dụng nhưng cuối cùng chưa kịp dùng thì đã ngủm?
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút, rồi bỏ quyển trục này vào lại trong găng tay chúc phúc của Tổ Vu.
Tóm lại, thứ này có thể coi như như là hàng tặng kèm của đại lão [Cái gì cũng có thể bán] đúng không?
Lần sau rảnh rỗi hắn có thể đi hỏi các tiền bối trong nhóm chat xem quyển bản thảo Huyền Thánh giảng pháp này đã có người dùng chưa. Nếu chưa thì đợi hắn dùng thực lực của mình tấn thăng lên Huyền Thánh, biết đâu lại dùng đến bản thảo này cũng nên.
Cho dù sau này hắn không dùng thì cũng có thể bán cho người khác.
“Nào, Sở Sở, đưa tay qua đây.”
Tống Thư Hàng nói với Sở Sở.
Sở Sở chìa bàn tay nhỏ nhắn tái nhợt của mình qua.
Tống Thư Hàng xoè bàn tay to của mình ra, cầm lấy tay Sở Sở.
Khi bàn tay của hai người sắp chạm vào nhau…
Tống Thư Hàng biến mất.
Cứ thế biến mất, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Sở Sở ngơ ngác.
Sau đó, Lý m Trúc vẫn đang ngồi trong ngực của Tống Thư Hàng ngã đập mông xuống đất, mặt cũng nghệch ra.
“Sư phụ?”
Sở Sở kêu lên.
“A Tống?”
Lý m Trúc cũng gọi theo.
Đi đâu rồi? Một người sống sờ sờ như thế mà sao đùng một cái lại biến mất được?
Cùng lúc đó, tay trái của Tống Thư Hàng cũng đưa về phía trước, cầm lấy một bàn tay nhỏ bé mềm mại.
Bí pháp giám định đã khởi động.
Xì xì xì xì!
Thân thể Tống Thư Hàng chảy rất nhiều máu, lượng máu nhiều tới đáng sợ, thân thể hắn biến thành đài phun máu.
“Nhìn trời, sao lại thế này? Chỉ là giám định Sở Sở thôi mà, sao cái giá phải trả lại lớn như vậy chứ?”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Ngay sau đó, một đoạn tin tức xuất hiện trong đầu của Tống Thư Hàng.
[Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử, chủ nhân của bất hủ chi cốt, đang ở trong trạng thái bị ký sinh… tít tít tít tít tít]
Những tin tức phía sau đã bị che đậy hết, vì nó liên quan tới một thứ gì đó cực kỳ khủng bố, lần giám định này chưa làm Tống Thư Hàng chảy máu tới chết đã là kỳ tích rồi.
“Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử tiền bối? Lại nữa à?”
Huyết lệ trào ra từ hốc mắt của Tống Thư Hàng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay nhỏ bé mềm mại: “Vân Tước Tử tiền bối, ngài lại muốn đi độ kiếp… định mệnh!”
Trước mắt hắn, Vân Tước Tử có làn da như dark elf, con ngươi màu tím đầy tà khí.
Đây là Vân Tước Tử trong trạng thái ma hoá!
Cô vẫn chưa thoát khỏi đại lão Cửu U.
Chết rồi, chết rồi, lần này chết chắc rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận