Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 222: Hoàng Sơn Chân Quân vô cùng phiền não.

Chương 222: Hoàng Sơn Chân Quân vô cùng phiền não.
Sau khi nghiến răng ken két, Hoàng Sơn Chân Quân mới trầm giọng nói:
“Mọi người trông chừng con kinh ba trong máy bay kia cho tôi…đừng cho nó cơ hội tiếp xúc với bất cứ cái máy bay nào khác! Chờ nó bay xong chuyến này thì canh thật chặt, bắt nó ở yên một chỗ không được di chuyển. Tôi sẽ cho người tới xử lý vụ này.”
Hi vọng lần này Đậu Đậu sẽ không gây ra hỗn loạn gì quá lớn.
Hoàng Sơn Chân Quân không lo lắng việc giáo viên trong trung tâm sẽ quay video phát lên mạng. Bởi vì có quay video chó kinh ba lái máy bay tung lên mạng, thì người ta cũng chỉ nghĩ là kĩ xảo điện tử hoặc là quảng cáo cho bộ phim nào đó sắp quay mà thôi.
Hơn nữa dù nó có gây ra náo loạn thì Hoàng Sơn Chân Quân cũng có cách để thu xếp. Các người nghĩ đây là lần đầu tiên Đậu Đậu gây sự à? Ngây thơ quá rồi! Trước nay Đậu Đậu đã gây ra không biết bao nhiêu là họa, lần nào mà Hoàng Sơn Chân Quân chẳng phải theo sau chùi đít cho nó. Hoàng Sơn Chân Quân đã có kinh nghiệm phong phú lắm rồi.
Caselli ở trung tâm nghe thấy câu nói của Hoàng Sơn Chân Quân thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó ắt đầu hành động y theo mệnh lệnh của hắn.
Sau khi gác máy, Hoàng Sơn Chân Quân lập tức gọi điện cho Tống Thư Hàng.
Trong điện thoại nhanh chóng truyền tới giọng nói máy móc:
“Xin lỗi, số máy quý khác vừa gọi nằm ngoài vùng phủ sóng. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry_the_number_you_dialed_is_not_reachable. Plese_redial_later.
Nằm ngoài vùng phủ sóng? Vào vũ trụ thật à?
Thư Hàng tiểu hữu và Bạch tiền bối đều không có ở đó, phải làm thế nào mới lôi cổ được Đậu Đậu xuống khỏi máy bay trực thăng đây?
Trong tay hắn có một tiểu đội chuyên đi xử lý những vụ lộn xộn mà Đậu Đậu gây ra, thế nhưng bây giờ vị trí của Đậu Đậu lại ở xa hắn quá.
Hoàng Sơn Chân Quân rầu nẫu cả lòng.


20 phút sau, Bạch tiền bối điều khiển thanh phi kiếm tạo thành từ xác máy bay, xuyên qua tầng khí quyển, về lại tới trái đất.
Tuy rằng vũ trụ bao la vô cùng đẹp đẽ, khiến cho người ta thoải mái vui vẻ, thế nhưng quả nhiên trái đất vẫn làm cho người ta yên tâm hơn. Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
“Tiền bối, chúng ta tới đâu rồi?”
Tống Thư Hàng thuận miệng hỏi. Với thị lực của hắn hiện tại thì chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ của những tòa nhà cao tầng và ánh đèn trải dài một dải mà thôi.
Với lại, dưới kia đã là ban đêm rồi à?
Hắn nhớ lúc mình và Bạch tiền bối đi học lái máy bay mới là sáng sớm cơ mà nhỉ?
“Không biết. Ta nhìn thấy trái đất thì tìm bừa một chỗ để chui vào trước. Chờ chúng ta xuống thêm chút nữa thì biết là chỗ nào ngay thôi.”
Bạch tiền bối cũng thuận miệng đáp.
Một lúc sau, hai người đã xuống đến một độ cao tương đối, Tống Thư Hàng mau chóng thấy được một tòa kiến trúc rất dễ khiến người ta chú ý.
Đó là một bức tượng nữ thần, trên người khoác trang phục hy Lạp cổ xưa.
Trên đầu bức tượng nữ thần đội chiếc mũ miện bảy mũi gai nhọn, tay phải giơ cao bó đuốc, tay trái cầm một quyển pháp điển, dưới chân bà là còng tay và xiềng xích vỡ vụn.
“Tượng Nữ thần Tự Do?”
Tống Thư Hàng toát mồ hôi lạnh. Sao lại bay sang tận Mỹ rồi?
Bạch tiền bối ổn định phi kiếm bản xác máy bay, đánh giá bức tượng Nữ thần này một chút rồi nói:
“Ồ, đây chính là tượng Nữ thần Tự Do nổi tiếng trên mạng đấy à? Xấu thế!”
“Xấu á? Đâu có, ta thấy bức tượng nữ thần này đẹp mà.”
Tống Thư Hàng xoa cằm. Hắn hoàn toàn là người ngoài nghề trong lĩnh vực thưởng thức tác phẩm điêu khắc, thế nhưng trong mắt hắn thì quả thực không thể nói bức tượng này xấu được.
Vừa nói chuyện, Tống Thư Hàng vừa quay sang nhìn Bạch Tôn Giả. Đờ mờ, chờ tí! Đừng nói Bạch Tôn Giả lấy bản thân làm tiêu chuẩn để phân chia Xấu - Đẹp đó nhé! Nếu thế thật thì bức tượng Nữ thần Tự Do này đúng là xấu thậm tệ rồi.
Nghĩ thế, Tống Thư Hàng đột nhiên thò mặt qua hỏi:
“Bạch tiền bối này, ngài thấy ta có đẹp trai không?”
Bạch tiền bối ngẩn ra, sau đó bật cười ha hả:
“Thư Hàng, ngươi tưởng mắt thẩm mỹ của ta cao lắm à? Không đâu, mắt thẩm mỹ của ta cũng tương đương với người bình thường… có cao cũng chỉ cao hơn một chút thôi. Ừm, nhìn từ góc độ của ta thì Thư Hàng ngươi coi như nhìn được, không xấu.”
“Thế à? Chỉ không xấu thôi hả, thực ra gần đây ta thấy mình hơi hơi đẹp trai đấy chứ.”
Tống Thư Hàng xoa cằm.
Bạch Tôn Giả:
“…”
“Ha ha ha, nhưng khi biết đây là nước Mỹ thì mình về nhà dễ hơn rồi. Chúng ta đi thẳng theo hướng kia là về đến Hoa Hạ đó.”
Tống Thư Hàng chỉ về hướng Trung Quốc rồi cười sang sảng mà nói.
“Hiểu rồi, thế thì chúng ta xuất phát thôi.”
Bạch tiền bối lại bắt kiếm quyết, xác máy bay khởi động, lao thẳng về phía trước.


Trên đường bay về, Tống Thư Hàng không có việc gì làm bèn lấy điện thoại ra lên mạng. Có cả mười triệu tiền điện thoại trong tay thì dung lượng 3G quốc tế chỉ là tôm tép mà thôi.
Tiếp đó, hắn gửi mấy tấm ảnh vào nhóm Cửu Châu Số 1.
Đầu tiên là ảnh chụp Bạch tiền bối sửa chữa lỗ thủng trạm không gian, Bạch Tôn Giả trong ảnh cực kì nghiêm túc, vừa nối dây vừa gắn ống, bận rộn đến mức chẳng quản thứ gì.
Tiêu đề: Bạch tiền bối vất vả sửa chữa lỗ thủng trạm không gian.
Mấy tấm ảnh này vừa được phát lên, Tống Thư Hàng còn chưa kịp đi load tin tức mới trong nhóm thì các tiền bối đã spam bình luận ầm ầm.
Hoàng Sơn Chân Quân:
“Thư Hàng tiểu hữu, hai người vào vũ trụ thật đấy à? Bảo sao ban nãy ta gọi cho ngươi không liên lạc được.”
Bình luận của Bắc Hà Tán Nhân nối ngay sau đó:
“Việc mà ta muốn biết hơn là, sao Tống Thư Hàng tiểu hữu và Bạch tiền bối tự nhiên lại chạy đi sửa trạm không gian vậy? Xảy ra chuyện gì thế?
Thất Sinh Phù Phủ Chủ giải thích:
“A a, ta nhớ ra rồi, hôm nay là ngày Thư Hàng tiểu hữu và Bạch tiền bối đi học lái máy bay.”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Dám đi học lái máy bay với Bạch tiền bối cơ á? Chậc chậc chậc, đúng là tự tìm đường chết mà. Lái máy bay trực thăng bình thường vào trong vũ trụ, cả thế giới này còn ai ngoài Bạch tiền bối nữa? Thư Hàng tiểu hữu, đề nghị ngươi đi mua bảo hiểm đi, sẽ có lúc dùng đến đấy.”
Túy Nguyệt Cư Sĩ:
“Thì ra là thế, ngươi đi học lái máy bay với Bạch tiền bối rồi bay vào vũ trụ luôn à. Mặt khác, Tam Lãng huynh, ta cảm thấy người tự tìm đường chết không phải Tống Thư Hàng tiểu hữu mà chính là ngươi đấy. Chẳng lẽ ngươi không biết Bạch tiền bối cũng gia nhập nhóm Cửu Châu Số 1 rồi sao? A a a.”
Dược Sư: A a a
Đồng Quái Tiên Sư: A a a!
Tô Thị A Thất: A a a!
“A cái đầu ngươi ấy!”
Cuồng Đao Tam Lãng phát rồ:
“Bạch tiền bối vào nhóm rồi? Bạch tiền bối sẽ nhìn thấy câu bình luận của ta? Đờ mờ, giờ làm thế nào để xóa bình luận? Đừng mà, mau dạy ta xóa bình luận đi!”
Tạo Hóa Pháp Vương:
“A a a, tuy rằng ta không biết xóa thế nào nhưng ta có thể dạy ngươi: ngươi lên mạng tìm cách xóa thử xem.
Tuyết Lang Động Chủ:
“A a a, tuy rằng biết phải xóa thế nào nhưng ta không muốn nói cho ngươi.”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Đám khốn kiếp các ngươi, đừng có để cho ta gặp được, nếu không ta nhất định sẽ cho các ngươi nếm mùi lợi hại của Thất Thập Nhị Lộ Khoái Đao!”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Ta nói này, hình như trọng điểm của đám mình sai rồi thì phải. Xem ảnh chụp kia, ta phát hiện ra một vấn đề lớn lắm. Cái lỗ thủng trên trạm không gian kia làm sao mà có nhỉ?”
“Trời đậu! Đúng vậy, rốt cuộc cái lỗ kia ở đâu ra?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ thả một icon há hốc miệng.
Dược Sư:
“@ Thư Sơn Áp Lực Đại: thắc mắc +1”
Lúc này, có một ID đột nhiên sáng lên.
Bạch Tôn Giả:
“Là ta bất cẩn lái máy bay đâm vào nó, ha ha, nhưng mà ta sửa xong rồi.”
“Bạch tiền bối uy vũ!”
Cuồng Đao Tam Lãng lập tức lao vào nịnh nọt, hắn khó khăn lắm mới có thể xóa sạch bình luận ban nãy, bây giờ thấy bản tôn của Bạch tiền bối ở đây thì bèn tuôn lời ngon tiếng ngọt ngay.”
“Ừm, Tam Lãng này, ta nhìn thấy bình luận của ngươi rồi.”
Bạch tiền bối thả icon cười e thẹn:
“Thấy ngay trước khi ngươi xóa mất ấy.”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“…”
Hoàng Sơn Chân Quân thò mặt lên đổi hướng đề tài:
“Khụ, Bạch Tôn Giả, bây giờ ngài và Tống Thư Hàng tiểu hữu đang ở đâu? Ta tìm hắn có việc một chút.”
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“Chắc là đang ở Mỹ. Chúng ta đang về Hoa Hạ đây, Hoàng Sơn tiền bối tìm ta có việc gì sao?
“Ừm.”
Hoàng Sơn Chân Quân thở dài:
“Nếu có thể thì ta muốn nhờ ngươi và Bạch tiền bối mau mau về trung tâm hàng không một chuyến.”
Bạch Tôn Giả:
“Có chuyện gì rồi?”
“Đậu Đậu! Nó đang lái máy bay!”
Tuy chỉ là một câu bảy chữ nhẹ tênh, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được muộn phiền nặng trĩu.
“Không thể nào, rõ ràng Đậu Đậu đang ở nhà mà.”
Tống Thư Hàng đáp theo phản xạ.
Thế nhưng vừa nói xong thì hắn lập tức nghĩ tới một việc.
Hắn sờ sờ túi mình, trong ấy vốn có một cọng lông chó của Đậu Đậu, thế nhưng bây giờ nó đã biến mất.
Đậu Đậu!
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
“Chắc chắn Đậu Đậu đã dùng pháp thuật nào đó để lén đi theo cạnh ngươi rồi. Aiiiz, nói tóm lại là Đậu Đậu lại gây thêm phiền toái cho hai người. Tí nữa bắt được nó về thì đánh mắng gì tùy ngươi, phải dạy cho nó một bài học!”
Hoàng Sơn Chân Quân căm hờn nói.
Muốn đánh muốn mắng tùy ngươi? Nhưng vấn đề ở đây là… ta đánh lại Đậu Đậu sao?
“Ta hiểu rồi, ta và Bạch tiền bối sẽ trở về nhanh nhất có thể.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Tắt trang chat nhóm, Tống Thư Hàng nhìn về phía Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả cười sang sảng:
“Đã thế thì, ngồi cho vững đi!
“Thiên bằng độn pháp!”
Vỏ trực thăng vươn ra một đôi cánh thiên bằng. Đôi cánh ấy vỗ nhẹ, cả chiếc máy bay tiến vào vận tốc siêu âm, lao vọt về phía Hoa Hạ.

Ở một phía khác, trong trạm không gian.
Phi thuyền thuận lợi nối tiếp với trạm không gian, chuẩn bị đón hai nhân viên Acuero và Anthony trở về trái đất.
“Anthony và Acuero đâu? Vì sao họ không đáp lại chúng ta nhỉ?”
“Vào xem đi, không phải hai ông này vẫn đang làm thí nghiệm đấy chứ? Lần trước khi tôi đón Anthony thì ông ta cũng đột nhiên nhớ ra có thí nghiệm chưa làm, thế là cứ ở mãi trong phòng thí nghiệm không chịu ra.”
Một lát sau.
“Tìm được rồi! Trời ơi, Acuero và Anthony ngất rồi!”
“Sao lại thế này? Quỷ tha ma bắt! Trong trạm không gian xảy ra chuyện gì? Mau xem camera!”
“Băng giám sát bị người ta cắt mất rồi, không có ghi hình mấy tiếng gần đây, sao lại thế này?”
“Ôi, trời ơi, trạm không gian bị thủng một lỗ lớn. Ơ, hình như cái lỗ đã được ai đó sửa rồi.”
“Đừng nói nữa, đưa Anthony và Acuero về trái đất đã,chờ họ tỉnh lại là biết đã xảy ra chuyện gì thôi.”
Trong trạm không gian loạn cào cào một đống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận