Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1755: Đậu Đậu yêu ai nhất?

Chương 1755: Đậu Đậu yêu ai nhất?
Sự thật chứng minh, hoàn cảnh càng khó khăn thì càng có thể thúc đẩy tiềm lực của con người.
Dưới sự trợ giúp của chủ nhân, số hamster phải mất nửa ngày mới có thể tu luyện được niệm lực.
Thế mà dưới sự uy hiếp của vòng chạy hamster tăng tốc bốn mươi lăm cấp, Tống Thư Hàng chỉ dùng có nửa tiếng đồng hồ đã phối hợp được tinh thần lực và linh lực, kết hợp với pháp môn chuyển hóa do Bạch tiền bối two nghiên cứu, ép được “niệm lực” ra ngoài thành công.
Trong khoảnh khắc khi niệm lực sinh ra, Tống Thư Hàng cảm thấy mình và vòng chạy hamster đã hòa thành một thể. Nói đúng ra là hắn có một phần quyền khống chế với vòng chạy hamster này.
Hắn có thể dùng niệm lực để điều khiển nó mở cửa, đóng cửa, dừng tăng tốc năm mươi cấp, ngoài ra còn một vài chức năng phức tạp khác mà hắn chưa kịp xem kĩ càng.
“Dừng lại, dừng lại mau!” Tống Thư Hàng hét lên.
Cuối cùng, vòng chạy hamster từ từ dừng lại…
“Hả?” @#%× Tiên Tử đang dán bẹp lên bánh xe hơi chớp mắt. Dừng rồi à?
“Ngốc quá, dốt quá!” Tạo Hóa Tiên Tử bất mãn kêu lên.
Sau khi vòng chạy hamster dừng lại, Tống Thư Hàng nhanh chóng dùng niệm lực mở cửa, dốc hết sức lực lao thẳng ra ngoài.
“Nhiệm vụ hoàn thành. Ta trở về hầu chủ nhân của ta đây. Cái Phi Luân Chân Thực này là phần thưởng mà chủ nhân ta tặng cho ngươi đấy.” Giọng nói của số hamster vang lên trong đầu Tống Thư Hàng: “Ta cúp đây, bai bai.”
Giọng nói này là trao đổi qua tinh thần, chỉ có Tống Thư Hàng mới nghe thấy.
Tống Thư Hàng: “Ọe ~ ọc ọc ~”
“Ha ha ha, Tống tiền bối, đến lượt ta rồi!” Vũ Nhu Tử đặt điện thoại xuống rồi chui vào Phi Luân Chân Thực.
Nhưng vòng quay không hề chuyển động, số hamster ở đầu bên kia thì ngắt liên lạc rồi, chẳng còn ai đặt câu hỏi nữa.
Vũ Nhu Tử: “!!!”
Vòng quay này hỏng mất rồi hả? Cô còn chưa kịp thử mà!
Cô đợi mãi, đợi mãi Tống tiền bối mới đi ra, thế mà đến lượt cô thì lại lăn ra hỏng?
“Để ta vào thử xem sao.” Đậu Đậu chui vào.
Vũ Nhu Tử mặt mũi rầu rĩ chui ra khỏi Phi Luân Chân Thực, ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Thư Hàng, tiếp tục sự nghiệp chọc sàn nhà.
Tống Thư Hàng nôn khan mãi nửa ngày trời mới khá hơn một chút.
“Ơ? Hỏng thật rồi à? Gâu?!” Đậu Đậu vỗ trái vỗ phải trong Phi Luân Chân Thực mà chẳng thấy có phản ứng gì cả.
“Vì nó còn chưa mở.” Tống Thư Hàng nói xong bèn hơi động niệm lực.
Sau một tiếng “cạch”, cửa của Phi Luân Chân Thực đóng lại.
Trò chơi bắt đầu!
Lần này người điều khiển pháp khí là Tống Thư Hàng, người đặt câu hỏi cũng là hắn.
Giậu đổ bìm leo phải không Đậu Đậu? Nghiệp quật có rát không hả bạn tôi ơi?
Ngươi cà khịa ta, ta cạnh khóe ngươi, chà đạp nỗi đau của ngươi là niềm hạnh phúc vô bờ của ta. Tình hữu nghị sắt thép giữa người với chó được xây dựng nên như vậy đấy!
“Hả? Máy lại chạy rồi à? Thế thì cho ta lên trước đi Tống tiền bối!” Vũ Nhu Tử kêu lên. Cô xếp hàng trước cơ mà.
“Không sao, dùng Đậu Đậu làm thí nghiệm trước.” Tống Thư Hàng xoa mặt, nói.
“Hì hì hì, ngươi nghĩ ta là ngươi hay sao? Mở chức năng bài thi lên đi! Dù đề thi liên quan tới việc chuyển hóa thần thức thành niệm lực có khó cỡ nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ giành điểm tối đa cho ngươi biết mặt!” Đậu Đậu cười đắc chí.
Tống Thư Hàng: “Vậy thì ta sẽ thỏa nguyện cho ngươi, Đậu Đậu.”
Vòng chạy hamster bắt đầu chuyển động, tốc độ ban đầu không nhanh, bởi vì người điều khiển là Tống Thư Hàng, hắn không có thực lực khủng bố như Bạch tiền bối two.
Đậu Đậu nhẹ nhõm nhấc bốn chân chạy chậm trong vòng chạy hamster.
“Bài thi bắt đầu. Câu hỏi thứ nhất, người mà ngươi yêu nhất là ai?” Giọng nói của Tống Thư Hàng truyền ra từ vòng chạy hamster.
Đậu Đậu: “???”
Câu hỏi khỉ gió gì thế này?
“Ngươi còn 30 giây để trả lời câu hỏi này.” Giọng nói của Tống Thư Hàng lại vang lên lần nữa.
Đồng thời, dường như trong tay Tống Thư Hàng có một vật thể trong suốt hình cầu ngưng tụ… đó là niệm lực vô hình đang biến thành khối cầu trên tay hắn.
Hai mắt Vũ Nhu Tử càng sáng ngời lên.
“Ha ha ha, người mà ta yêu nhất là ai ư? Ngươi cho rằng câu hỏi này có thể làm khó được ta sao?” Đậu Đậu nhếch môi hé một nụ cười sinh động như người: “Đương nhiên là Sở Sở rồi. Đó là tình yêu nồng cháy nhất đời ta!”
Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn vào tay mình, trong tay hắn nổi lên một màu đỏ nhạt.
“Đây là cái gì vậy?” Vũ Nhu Tử tò mò hỏi.
“Đây là pháp thuật tương tự với thuật đọc tâm đi kèm với vòng chạy hamster, chắc là do Bạch tiền bối two đính kèm lên. Thông qua pháp thuật này, chúng ta có thể biết được Đậu Đậu đang nói thật hay nói dối.” Tống Thư Hàng mỉm cười đáp.
Có hai loại bài thi trong pháp khí này. Một loại là Tống Thư Hàng ra đề bài và đáp án từ trước, kết quả được xác định theo đáp án. Loại còn lại là ra đề bất kì rồi xác định đúng sai dựa vào pháp thuật đính kèm của Bạch tiền bối two.
“Màu đỏ là đáp đúng à?” Vũ Nhu Tử hỏi.
“Màu đỏ đương nhiên là đáp sai.” Tống Thư Hàng vỗ tay thành tiếng.
“Trả lời sai!” Trong Phi Luân Chân Thực truyền ra giọng nói của hắn, sau đó tốc độ của vòng chạy tăng lên một cấp. Đậu Đậu guồng bốn cái chân ngắn ngủn tăng tốc theo để đuổi kịp tiết tấu của nó.
Đậu Đậu: “Sao có thể như thế? Rõ ràng người mà ta yêu nhất là Sở Sở mà, làm sao mà sai được?”
“Có khi người mà ngươi yêu nhất là Hoàng Sơn tiền bối ấy chứ?” Vũ Nhu Tử đứng bên cạnh lên tiếng: “Yêu đâu chỉ có nghĩa là yêu đương, còn là tình thân nữa mà.”
“Câu hỏi thứ hai: Vì sao Đậu Đậu lại cuồng Sở Sở như vậy?”
“Đây là bí mật cá nhân, ta từ chối trả lời!” Đậu Đậu hừ lạnh một tiếng.
“Trả lời sai!” vòng chạy hamster lại tăng tốc.
“Tiếc quá, ta rất tò mò với cái sự cuồng Sở Sở của Đậu Đậu, sao nó lại mắc cái bệnh ấy nhỉ?” Tống Thư Hàng nói.
“Ta cũng tò mò.” Vũ Nhu Tử phụ họa theo: “Sau này mà có cơ hội, chúng ta lừa Đồng Quái Tiên Sư tiền bối vào cái vòng này đi. Nói không chừng có thể biết tiền bối ấy là nam hay nữ đó.”
“Câu hỏi thứ ba: 1 + 1 = mấy?”
“Ngươi lại muốn chơi ta chứ gì? Ta biết thừa trò này rồi nhé. Một đàn dê cộng một đàn dê vẫn là một đàn dê, đúng không?” Đậu Đậu nhanh trí đáp.
“Không, đây là câu hỏi cho không điểm. Ta góp vào cho đủ mười câu hỏi để thí nghiệm thôi. Đáp án là 2.” Tống Thư Hàng trả lời.
Đậu Đậu: “!!!”
“Trả lời sai!” vòng chạy hamster tăng tốc khí thế.
Đậu Đậu phát rồ.
“Câu hỏi thứ tư: 2 + 2 = mấy?”
“Ngươi lại nghĩ ra trò khác để lừa ta chứ gì?” Đậu Đậu kêu au áu.
“Không, những câu hỏi tiếp theo đều chỉ để góp cho đủ số. Muốn cái pháp khí này mở ra thì phải ra ít nhất mười câu hỏi, nhiều nhất là năm mươi câu, nhưng ta chỉ có hai câu muốn hỏi ngươi thôi.” Tống Thư Hàng thật thà đáp.
Đậu Đậu: “Đậu má! Xem răng ông đây! Đậu xanh rau má!”

Mười câu hỏi kết thúc trong gian nan.
Đậu Đậu mặt mày khó ở chui ra khỏi vòng chạy hamster.
“Thà ngươi cho ta trả lời câu hỏi về chuyển hóa thần thức thành niệm lực cho nhanh! Ngươi ra đề cái kiểu quái gì mà hạ thấp chỉ số thông minh thế hả!” Đậu Đậu khinh bỉ.
Tống Thư Hàng vui vẻ nói: “Ta chỉ muốn thử nghiệm pháp khí, nhân tiện chơi ngươi một vố thôi mà.”
“…” Đậu Đậu: “Ngươi thật thà ghê lên được ấy.”
Nói lừa ta là lừa thật, không thèm kiếm cớ luôn.
Đậu Đậu nghiến răng nghiến lợi: “Tí nữa ta chơi lại, đừng có mà hỏi mấy cái câu dớ dẩn thế này nữa! Nếu không ta cắn chết ngươi. Tốt nhất là cho ta trả lời những câu hỏi của ngươi lúc trước ấy.”
“Ừ ừ ừ.” Tống Thư Hàng cười nói, đồng thời lấy một quả Loạn Linh ra khỏi vòng tay không gian. Hắn đã duy trì dáng vẻ ông chú lâu quá rồi, phải thử xem có thể biến về hình dáng trẻ trung ban đầu không mới được.
Vũ Nhu Tử bên cạnh hắn nhanh chóng chui vào vòng chạy hamster và chuẩn bị tư thế sẵn sàng: “Nào nào, đến ta rồi. Tống tiền bối, ta muốn khiêu chiến đề bài năm mươi câu!”
Tống Thư Hàng: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Bắt đầu đi Tống tiền bối!” Vũ Nhu Tử đáp.
“Thế thì ta bắt đầu nhé.” Tống Thư Hàng điều khiển vòng chạy hamster: “À đúng rồi, để ta đổi đề bài đã, đây vẫn là đề của Đậu Đậu ban nãy. Để ta đổi về đề bài liên quan tới việc chuyển đổi thần thức thành niệm lực cho.”
Trước khi ngắt liên hệ, số hamster đã lưu lại dữ liệu 300 câu hỏi kia trong vòng chạy hamster, Tống Thư Hàng muốn thay đổi thế nào cũng được.
Nhưng Tống Thư Hàng vừa dứt lời thì vòng chạy hamster đã bắt đầu chuyển động vèo vèo.
Ngay sau đó, giọng nói của hắn vang lên: “Bài thi bắt đầu. Câu hỏi đầu tiên, cô yêu ai nhất?”
“Tống tiền bối, đề của ngươi còn chưa đổi kìa.” Vũ Nhu Tử thốt lên, sau đó guồng đôi chân nhỏ đuổi theo tiết tấu của vòng chạy.
Tống Thư Hàng: “…”
Trang bị vừa vào túi, còn nhiều chức năng chưa thuận tay mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận