Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1033: Ta Không Thiết Sống Nữa!

Chương 1033: Ta Không Thiết Sống Nữa!
Tiếng hét thảm thiết của mỹ nhân rắn công đức lúc trầm lúc bổng, mang theo cảm xúc rất phong phú.
Sau khi chết, cô cứ nằm im bất động...
Cô giả chết rất nghiêm túc, hơn nữa kỹ năng càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng giống thật.
Thông qua màn hình Huyền Thánh giảng pháp, chỉ trong nháy mắt một màn này đã truyền khắp chư thiên vạn giới.
Biến hóa bất ngờ của mỹ nhân rắn công đức khiến các tu luyện giả trên toàn vũ trụ sợ hết hồn.
Chuyện gì thế này?
Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ánh sáng công đức của Bá Tống lại đột nhiên hét thảm rồi ngã vật ra thế kia? Lẽ nào có người thừa dịp Bá Tống Huyền Thánh giảng pháp mà đánh lén Huyền Thánh sao?
Là ai? Là tên nào muốn cắt ngang quá trình Bá Tống Huyền Thánh giảng pháp thế?
Nguy rồi, nữ đế ánh sáng công đức của Bá Tống Huyền Thánh đột nhiên chết ngay trong lúc Huyền Thánh giảng pháp, phải làm thế nào để giúp hắn đây?
Đồng thời có rất nhiều tu luyện giả chưa từng tiếp xúc với Huyền Thánh giảng pháp cũng nổi điên lên. Khó khăn lắm bọn họ mới được một lần nghe đại năng giảng pháp, vậy mà lại có người dám cắt ngang? Thế này thì khác nào kết thù với tu luyện giả khắp thiên hạ! Đúng là muốn ăn phân mà!
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn đã tính toán trăm bề nhưng lại không ngờ rằng khi Huyền Thánh giảng pháp sắp kết thúc, sở thích đặc biệt của mỹ nhân rắn công đức lại phát tác. Một mỹ nhân rắn công đức luôn duy trì hình tượng nữ hoàng uy nghiêm, vậy mà đùng một cái lại làm ra hành động ngốc nghếch thế này.
Chị hai, chị hai của ta ơi, ngươi không thể chống đỡ thêm mười mấy giây nữa, đợi đến khi ta hoàn thành Huyền Thánh giảng pháp rồi lên cơn sao?
Tống Thư Hàng thầm than.
Sau đó hắn cố gắng tăng nhanh tốc độ nói, giảng nốt cho xong đoạn cuối cùng trong bài giảng pháp của Trình Lâm.
Thật ra thì trong bản gốc, Trình Lâm đã sử dụng ngôn ngữ thời đại viễn cổ để giảng pháp, mà giờ Tống Thư Hàng lại phiên dịch nó sang tiếng phổ thông, vậy nên khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một số nghĩa mơ hồ, làm cho hiệu quả giảng pháp bị giảm đi nhiều. Nhưng dù vậy thì bài giảng pháp này vẫn nằm ở cấp bậc Kiếp Tiên giảng pháp.
Giảng pháp xong, Tống Thư Hàng đưa tay kết đạo ấn, mặt mang mỉm cười, đôi mắt chậm rãi khép lại.
Một kết thúc hoàn mỹ.
Tu luyện giả trong chư thiên vạn giới vẫn còn muốn nghe nữa nhưng Huyền Thánh đã giảng pháp xong, bọn họ cũng không thể ép Tống Thư Hàng lại giảng pháp tiếp. Vả lại ngoài Bá Tống Huyền Thánh thì phía sau vẫn còn phần giảng pháp của ba vị Huyền Thánh khác nữa mà. Mặc dù trông bọn họ hơi chết nhát nhưng nói thế nào cũng là Huyền Thánh, chắc nội dung giảng pháp cũng không kém đâu nhỉ?
Cuối cùng các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới chỉ có thể ôm nỗi niềm luyến tiếc, im lặng nhìn thân ảnh Tống Thư Hàng dần trở nên mờ nhạt trong suốt.
“Chờ đã, mọi người có để ý đến... thế tay kết ấn mà Bá Tống Huyền Thánh dùng trong lúc giảng pháp không? Đó là Đạo ấn chứ có phải là Phật ấn đâu!”
Có người tinh mắt chú ý tới điểm này.
“Nói mới để ý, quần áo trên người Bá Tống Huyền Thánh cũng không giống như cách ăn mặc của Phật môn!”
“Hơn nữa, nội dung mà Bá Tống Huyền Thánh giảng giải là Đạo Tạng mà không phải là kinh Phật hay Phật pháp gì cả.”
“Tuy là đầu trọc nhưng nhỡ đâu Bá Tống Huyền Thánh trời sinh vốn không có tóc thì sao? Hoặc có thể là do hắn thích để đầu trọc cũng không chừng, không thể cứ thấy đầu trọc đã mặc định Bá Tống Huyền Thánh là người Phật môn được.”
“Ta còn để ý thấy Bá Tống Huyền Thánh không chỉ không có tóc, mà ngay cả lông mày và lông mi đều không có. Có lẽ hắn không phải trọc đầu, mà là lông tóc đã bị thiên kiếp đốt trụi trong lúc độ kiếp rồi.”
Rất nhiều đệ tử Đạo tông bắt đầu soi kỹ từng chi tiết, kết luận mà bọn họ đưa ra đã rất sát với sự thật.
Đoán chừng trong thời gian sắp tới đây, đề tài Bá Tống Huyền Thánh là người Phật môn hay là người Đạo tông sẽ gây ra một cuộc tranh luận dữ dội: “Luận vấn đề rốt cuộc nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh là người của sư môn nào?”
“Nhưng mà mới vừa rồi có đúng là có người tập kích Bá Tống Huyền Thánh không? Ta thấy nữ đế ánh sáng công đức sau lưng hắn bỗng dưng hét lên thảm thiết rồi ngã xuống, chắc chắn trong chuyện này có âm mưu gì đó!”
Lại có người nói:
“Nếu như không có người tập kích, có khi Bá Tống Huyền Thánh sẽ giảng pháp lâu hơn một chút cũng không chừng... Ơ kìa!”
Mới nói đến một nửa, người này bỗng thấy nữ đế ánh sáng công đức sau lưng Bá Tống Huyền Thánh đang dần trở nên trong suốt đột nhiên sống lại.
Sau khi giả chết đủ rồi, mỹ nhân rắn công đức lại thản nhiên bò dậy, sau đó cô đưa tay khảy nhẹ vào trong hư không.
Trong hư không có không ít sen trắng do năng lực Thiệt Xán Liên Hoa của Tống Thư Hàng biến ảo ra. Hắn định để cho chúng nó tự tiêu tán sau khi phần Huyền Thánh giảng pháp của mình kết thúc. Nhưng bây giờ mỹ nhân rắn công đức vừa khảy tay, một đóa sen trắng đã bay qua, sau đó cô nhét ngay vào trong miệng rồi nhai ngấu nghiến. Lúc nãy cô giả chết một hồi thì cảm thấy hơi đói bụng, mà bụng đói thì phải tìm đồ ăn thôi.
Hình tượng nữ đế ánh sáng công đức tràn đầy uy nghiêm trước đó đã hoàn toàn vỡ nát mất rồi.
Tống Thư Hàng:
“...”
Mỹ nhân rắn công đức ăn rất nhanh, trước khi thân thể Tống Thư Hàng hoàn toàn trong suốt thì cô đã ăn sạch đám sen trắng trong hư không rồi.
Tất cả tu luyện giả trong chư thiên vạn giới chỉ biết nghệt mặt ra mà nhìn.
“Đám hoa sen kia là dị tượng đại đạo xuất hiện trong khi đại năng giảng pháp, chúng mà cũng ăn được à?”
Có người hỏi.
“Mặc dù không có ghi chép lại nhưng chắc là ăn được đấy!”
“Nhìn nữ đế ánh sáng công đức ăn với vẻ đầy thỏa mãn thế kia, nói không chừng còn ăn ngon là đằng khác ấy nhỉ?”
Lại thêm một đề tài đáng giá để thảo luận và nghiên cứu: “Luận vấn đề thiên địa dị tượng hiện ra khi đại năng giảng pháp có ăn được hay không? Ăn vào có tăng công lực hay không?”
...
Sau khi kết thúc phần Huyền Thánh giảng pháp của mình, Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngẩng đầu nhìn mỹ nhân rắn công đức, cảm giác hình như cô lại tiến hóa thêm một chút rồi.
Lúc nãy sau khi Huyền Thánh giảng pháp kết thúc, toàn bộ phần lực lượng công đức mênh mông rót vào trong cơ thể hắn kia đều bị mỹ nhân rắn hấp thu, giờ đây cô càng trở nên linh động hơn trước một chút.
Mà hình như việc ăn hoa sen vừa rồi cũng chỉ là hành động muốn tích góp lực lượng theo bản năng của mỹ nhân rắn công đức mà thôi. Tống Thư Hàng có linh cảm, có lẽ sắp tới mỹ nhân rắn công đức sẽ nghênh đón một lần tiến hóa lớn nữa đây.
Tâm niệm vừa động, hình thái mỹ nhân rắn công đức khổng lồ chậm rãi thu vào trong cơ thể hắn.
Ngay khi cô rút vào trong thân thể Tống Thư Hàng, mũ Bình Thiên đội trên đầu lại tự động rớt xuống, bộ long bào kiểu nữ khoác trên người cũng biến mất.
Tống Thư Hàng giơ tay đỡ lấy chiếc mũ Bình Thiên kỳ diệu kia.
Cũng không biết mũ Bình Thiên này có lai lịch gì? Trước đó lúc mỹ nhân rắn công đức đội nó lên đầu, chợt có một luồng lực lượng công đức khổng lồ không cách nào tả nổi từ trong đó truyền vào trên người mỹ nhân rắn, nhờ vậy cô mới có thể bổ ra một đao phá tan thiên kiếp bom nhiệt hạch.
Bây giờ mũ Bình Thiên đã rơi xuống, phần lực lượng công đức do mũ Bình Thiên buff lên trên người mỹ nhân rắn công đức cũng biến mất ngay lập tức. Phần lực lượng công đức kia vốn không thuộc về mỹ nhân rắn công đức, mà là thuộc về chiếc mũ Bình Thiên này.
Sau khi mũ Bình Thiên rơi xuống, lực lượng công đức bên trong đã bị tiêu hao hơn một nửa. Nhưng theo thời gian trôi qua, lực lượng công đức trong đó sẽ chậm rãi khôi phục lại.
Nói cách khác, đây là một món trang bị tương tự như loại hồ năng lượng có chức năng tự động hồi mana, chỉ cần đội nó lên là có thể sử dụng số lực lượng công đức cực lớn ẩn chứa trong đó. Nếu lực lượng công đức bên trong tiêu hao hết, chỉ cần cho nó một quãng thời gian là có thể từ từ khôi phục lại.
Tóm lại là món trang bị này rất có giá trị, không phải sản phẩm chỉ dùng một lần.
...
Tống Thư Hàng cất mũ Bình Thiên vào trong vòng tay pháp khí, sau đó đi đến cạnh con rối tinh phẩm bị hư hỏng nghiêm trọng kia.
Con rối tinh phẩm không còn nhúc nhích được nữa, hầu như toàn bộ phần lưng đều bị hỏng, hạch tâm ngụy vĩnh hằng chi lô cũng rơi vào trạng thái tạm khóa do quá tải.
Thấy Tống Thư Hàng đi tới, đôi mắt màu cam của con rối tinh phẩm chợt lóe lên ánh sáng yếu ớt.
“Giờ ta cất ngươi vào trước, chờ rời khỏi thế giới thiên kiếp rồi thì ta lại nghĩ cách sửa chữa cho ngươi có được không?”
Tống Thư Hàng đưa ra đề nghị.
Ánh sáng trong đôi mắt của con rối tinh phẩm mờ dần rồi tối hẳn, tiến vào trạng thái chờ.
Tống Thư Hàng cẩn thận thu nó vào trong túi thu nhỏ một tấc.
Sau khi thu xong, hắn lại xoay người nhìn về phía hai vị tiền bối đang ôm đầu sợ hãi và một vị đang quỳ xuống đất ở đằng kia.
Coi như hắn đã vượt qua phần Huyền Thánh giảng pháp của bản thân, nhưng còn ba vị tiền bối này phải làm sao bây giờ?
Trong tay Tống Thư Hàng chỉ có một bài giảng pháp của Trình Lâm vậy nên hắn cũng không giúp được gì cho ba vị tiền bối, điều mà bản thân có thể làm lúc này chính là im lặng cầu nguyện cho ba vị tiền bối thôi.
Nghìn năm đệ nhất thánh Tống Thư Hàng đã giảng pháp xong, tiếp theo đến lượt nghìn năm đệ nhị thánh Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Trước đó Thất Sinh Phù Phủ Chủ vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Nhưng ngay lúc Huyền Thánh giảng pháp sắp bắt đầu, trong thiên địa bỗng có một luồng lực lượng nhu hòa rót vào trong cơ thể Thất Sinh Phù Phủ Chủ, đánh thức hắn dậy.
Thân thể của hắn còn rất yếu nhưng ý thức đã tỉnh lại trước.
“Ơ? Ý thức khôi phục rồi ư? Lẽ nào ta đã sống lại nhờ thủ đoạn phục sinh sao?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ thầm nói trong lòng.
Hắn nhớ dưới đợt thiên kiếp tên lửa + xe tăng đáng sợ kia, bọn họ hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chết đi.
Tuy độ kiếp thất bại nhưng cũng may mà mình còn sống.
Còn sống là tốt rồi.
Lần sau nhất định phải tìm một nơi không một bóng người rồi cẩn thận độ kiếp mới được.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ thầm hứa với lòng.
Đồng thời hắn cũng nội thị để xem trạng thái của mình bây giờ. Hắn muốn biết sau khi mình chết dưới thiên kiếp thì trạng thái sống lại sẽ như thế nào?
Nhưng vừa mới nội thị kiểm tra, Thất Sinh Phù Phủ Chủ đã sợ hết hồn.
Toàn bộ tiên thiên chân nguyên tứ phẩm trong cơ thể hắn vậy mà đã chuyển đổi hết thành linh lực ngũ phẩm.
Không chỉ vậy, trong đan điền bản mệnh của hắn còn có một viên kim đan đang lẳng lặng trôi nổi.
Trên kim đan có rất nhiều long văn đang chớp lóe.
“Kim đan? Lẽ nào ta tấn cấp thành công rồi ư?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ kinh ngạc đến ngây người.
Sau đó hắn vội vàng đếm số long văn trên kim đan.
Một cái, hai cái, ba cái... bảy cái, tám cái!
Tám long văn! Không ngờ lại là kim đan tám long văn!
Đây quả thực là một niềm vui bất ngờ cực lớn.
Ngoài viên kim đan tám long văn này ra, bên trong đan điền bản mệnh của hắn còn có một quả ấn ký, nhìn kỹ có thể thấy được trên đó có viết mấy chữ Thất Sinh Phù Phủ Chủ, chính là đạo hiệu của hắn.
“Quả ấn ký này là gì thế nhỉ?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ tự hỏi thầm trong lòng, vì tò mò nên hắn lại dùng ý thức tiếp xúc với ấn ký.
Ngay sau đó bỗng có rất nhiều hình ảnh tràn vào trong đầu hắn.
Hình ảnh đầu tiên là cảnh hắn rơi vào trạng thái hôn mê dưới công kích của thiên kiếp tên lửa + xe tăng, sau đó có một tầng màn sáng xuất hiện ở trên người, thân thể hắn chủ động tiến vào tư thế ôm đầu sợ hãi hèn nhát.
Tiếp theo là cảnh thiên kiếp bom nhiệt hạch nổ tung + ánh sáng công đức của Tống Thư Hàng hóa thân thành nữ đế chém ra một đao phá tan thiên kiếp.
Cuối cùng... chính là cảnh tượng hắn nhân tiền hiển thánh.
Nhân tiền hiển thánh? Mẹ của ta ơi, chuyện gì thế này?
Phản ứng đầu tiên của Thất Sinh Phù Phủ Chủ là giật mình.
Sau đó hắn thống khổ hô lên:
“Ta không thiết sống nữa!”
Ngay lúc Phủ Chủ tuyệt vọng thì có một tin tức càng quan trọng hiện lên trong đầu hắn.
Đến lượt hắn thực hiện phần Huyền Thánh giảng pháp của mình!
Huyền Thánh giảng pháp? Ta á?
Thất Sinh Phù Phủ Chủ chỉ biết đần mặt ra đấy.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận