Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2302: Bạch Tiền Bối Mà Ngài Gọi Đã Tắt Máy

Chương 2302: Bạch Tiền Bối Mà Ngài Gọi Đã Tắt Máy
Trong nháy mắt như vậy, Bạch tiền bối two đã hoài nghi có phải ‘đường dây điện thoại’ giữa hắn và Tống Thư Hàng bị hacker hack mất rồi không… Tống Thư Hàng tìm hắn lại chỉ vì sửa kính vỡ???
Ngươi có từng nhìn thấy chúa tể Cửu U gợi cảm sửa kính online bao giờ chưa?
[Ai nói với ngươi ta có loại kỹ năng khôi phục thủy tinh nhàm chán này?] Bạch tiền bối two hỏi ngược lại.
Tống Thư Hàng nói: [Ờm… số Hamster, nó nói Bạch tiền bối có năng lực khôi phục kính vỡ trong nháy mắt.]
Bạch tiền bối two trầm mặc.
Có tin hôm nay ta lập tức giết chết hai con chuột nhỏ cấn tay các ngươi, sau đó bỏ cả hai đứa vào chung một chảo chiên xù lên không?
[Chỉ đùa chút thôi, Bạch tiền bối.] Tống Thư Hàng khép sách lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này tinh thần của hắn tiến vào trạng thái vận chuyển tốc độ cao, dưới trạng thái này, hắn có thể tiến hành giao lưu với Bạch tiền bối two một cách đa dạng hơn.
Đây chính là chỗ tốt của phương thức giao lưu qua tư duy, trong nháy mắt là hai bên có thể trao đổi rất nhiều ý niệm.
Cái này còn mạnh hơn thần giao cách cảm, chỉ cần có đủ tinh thần lực thì hắn và Bạch tiền bối two có thể giao lưu hơn trăm lần trong nháy mắt.
Đương nhiên Tống Thư Hàng liên hệ với Bạch tiền bối two không phải vì chuyện ngu xuẩn như ‘mời Bạch tiền bối two sửa kính vỡ giúp’ rồi.
Hắn thật sự cảm ứng được nguy cơ.
Từ khi trở thành tu sĩ đến nay, trực giác nguy cơ tu sĩ của Tống Thư Hàng phát ra không nhiều lắm, nhưng vô cùng chuẩn xác.
Mà lần này, giác quan tu sĩ thứ sáu của Tống Thư Hàng cảm ứng được áp lực nguy cơ không gì sánh nổi.
Cho nên hắn mới có thể liên hệ với Bạch tiền bối two trước một bước để phòng ngừa.
[Ngươi muốn học à?] Lúc này, giọng Bạch tiền bối two đột nhiên vang lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Muốn học à?
Chẳng lẽ ý của Bạch tiền bối two là… kỹ năng sửa chữa kính vỡ?
[Thật sự có loại kỹ năng tiện lợi này ư?] Tống Thư Hàng hỏi.
Pháp thuật kỳ quặc như vậy mà cũng có người nghiên cứu sao trời?
[Có, năng lực Thì Quang Hồi Tố của hệ thời gian, chỉ một mảnh kính thì có thể dễ dàng khôi phục.] Bạch tiền bối two bình tĩnh nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Loại kỹ năng này nghe qua chính là kỹ năng học bá đẳng cấp cao.
Hơn nữa chỉ nghe tên thôi đã cảm thấy nó vô duyên với hắn rồi.
Bạch tiền bối two lại bình tĩnh nói: [Nếu muốn học, đợi sau khi ngươi đạt đến cửu phẩm, ta cho ngươi một cơ hội nắm giữ Thì Quang Hồi Tố, có muốn không?]
[Ta có thể học thật ư? Vậy chắc chắn là muốn rồi.] Tống Thư Hàng hồi âm ý niệm trong đầu, loại kỹ năng nghịch thiên như Thì Quang Hồi Tố này, ai có thể cự tuyệt cám dỗ như thế chứ?
Tuy rằng cảm thấy cửu phẩm rất xa xôi, nhưng người sống trên đời dù sao cũng phải có hy vọng đúng không?
Bạch tiền bối two nói: [Tốt lắm, ta luôn dành cơ hội cho người chăm chỉ hiếu học. Ta sẽ an bài cơ hội cho ngươi, nhưng sau khi ngươi tấn chức cửu phẩm thì tốt nhất nên chuẩn bị ít nhất chín trận pháp hồi sinh trên Kiếp Tiên đi nhé.]
Tống Thư Hàng: “! ! !”
[Được rồi, tạm biệt. Hôm nay ta muốn dắt ngựa đi dạo, vì vậy ngươi đừng liên lạc với ta trong hôm nay nữa nhé… Ta phải tắt máy đây.] Bạch tiền bối two lại bổ sung.
[Chờ… Chờ chút Bạch tiền bối, ban nãy ta đùa thôi. Ta chỉ nhây chút thôi mà, e rằng bên chỗ ta sẽ có tai ương lớn đấy!] Tống Thư Hàng vội vàng bổ sung.
[Không sao, ta có để lại đại trận hồi sinh ở thế giới Cửu U cho ngươi, nếu như ngươi chết là có thể sống lại thành một con tà ma Cửu U đầy vinh quang rồi. Cúp máy đây, bái bai~] Bạch tiền bối two trả lời bằng giọng điệu nhẹ tênh, dứt lời, hắn lập tức kết thúc cuộc gọi trong lúc Tống Thư Hàng đang đọc hiểu ý hắn.
Tống Thư Hàng cứng đờ cầm quyển sách.
Chỉ nhây một chút, sau đó lật xe ngay.
Chẳng biết tại sao trong đầu hắn đột nhiên hiện lên lý luận của Vũ Nhu Tử: mọi người đều là người trưởng thành, ‘nhân’ mà bản thân đã gieo xuống thì cũng đừng trốn tránh ‘quả’ được kết ra.


Lúc này, tiếng kính rơi xuống bên cạnh vang lên.
Đám kính vỡ này đã được Tống Thư Hàng dùng niệm lực quét ngang để đẩy ra ngoài, rơi xuống mặt đất, không làm bị thương sinh viên trong phòng học.
Nhưng các sinh viên vẫn bị dọa sợ như trước, phát ra đủ loại tiếng kêu gào. Đặc biệt là mấy người bạn học ngồi gần cửa sổ, tim gan đều bị dọa cho đập nhanh mấy nhịp. Bất kể là ai, kính bên cạnh mình đột nhiên phát nổ thì đều sẽ bị dọa giật mình.
Giảng viên giảng bài mở microphone cũng bị vụ nổ dọa hết hồn, ông hét to một tiếng với microphone… làm mức độ hoang mang được nhân lên gấp bội.
Thổ Ba nhảy dựng lên từ chỗ ngồi.
“Xảy ra chuyện gì thế? Vì sao toàn bộ kính thủy tinh đều nổ tung vậy?” Cao Mỗ Mỗ nhanh chóng sắp xếp vật dụng, cùng tất cả bạn học rời xa vách tường gần cửa sổ.
“Chuyện tương tự… có một tiểu khu ở phụ cận đại học Giang Nam cũng giống như vậy.” Dương Đức trầm giọng nói.
Thổ Ba: “Trước tiên lùi qua một bên đi, có ai bị thương không?”
“May thật, kính vỡ rơi xuống không làm ai bị thương cả.” Bên cạnh có bạn học trả lời.
Cũng trong lúc đó, người bắt yêu nhỏ gầy Trương Tiểu Phiền kia vén áo khoác của mình lên, để lộ ra tấm phù văn vắt trên bả vai.
Nó có thể cảm ứng được khí tức của tà vọng.
Là con tà vọng ẩn nấp trong đại học Giang Nam kia, hôm nay rốt cuộc nó cũng hiện thân.
[Tà vọng chết đi!] Người bắt yêu Trương Tiểu Phiền la lên trong lòng, tiếp đó hắn tháo tấm phù văn trên bả vai mình xuống rồi ném ra ngoài cửa sổ!
Bởi vì lúc trước Bá Tống Huyền Thánh đã cảnh cáo bọn họ, bảo bọn họ lúc hành động thì phải khiêm tốn giấu mình, không được tạo ra chấn động. Vì vậy lúc hành động, Trương Tiểu Phiền vẫn cố gắng khiêm tốn hết mức.
Trên phù văn chuyên dụng của người bắt yêu bùng lên kiếm quang sắc bén, chém về phía bên ngoài cửa sổ… nhưng chỉ người tu luyện mới thấy được kiếm quang này.
Cho nên trong mắt người bình thường, bạn học nhỏ gầy này đột nhiên vén áo ngoài lên, tiếp đó tháo xuống một lá bùa rồi ném mạnh ra ngoài cửa sổ, toàn bộ cảnh tượng mê tín đến rối tinh rối mù.
Thậm chí còn có mấy người bạn học móc ra các loại bùa bình an của mình ném ra ngoài cửa sổ để phá tà ma.


Sau khi lấy ra phù bảo công kích, người bắt yêu Trương Tiểu Phiền lại âm thầm thi pháp, hắn lưu lại một phân thân huyễn thuật có thể hành động đơn giản tại chỗ. Mà chân thân của hắn khoác trận pháp tàng hình, nhảy ra khỏi cửa sổ bị phá vỡ.
Bên ngoài cửa sổ, hai người đồng bạn của hắn đã chạy tới, kết trận tiếp ứng!
Dường như bọn họ đã biết rõ chủng loại tà vọng, đồng thời có phương án tiêu diệt hữu hiệu.
Tống Thư Hàng không trực tiếp ra tay can thiệp, chỉ ở bên cạnh áp trận cho các người bắt yêu.
Hắn vừa quan sát tà vọng rồi đối chiếu với tin tức tư liệu của nó trong đầu, thần thức của hắn lại tựa như ra đa ráng sức mở rộng phạm vi trinh sát.
Con tà vọng lên sàn này cũng không phải ngọn nguồn ‘trực giác nguy cơ’ của hắn.
Trong bóng tối, có thể ẩn giấu tai họa lớn hơn.


Bên cạnh.
Cao Mỗ Mỗ lùi về phía sau lặng lẽ nhìn Tống Thư Hàng bên cạnh.
Vào lúc tất cả mọi người hoảng hốt lo sợ, Tống Thư Hàng lại vô cùng bình tĩnh, không kinh hoảng chút nào.
Trong đầu Cao Mỗ Mỗ không khỏi hiện lên hình ảnh ‘Tống Thư Hàng giẫm lên định lực vạn vật hấp dẫn, chạy thẳng băng lên tường thành cao mười tầng’ lần nữa.
[Trên thế giới này, có thật sự có võ công hay không?]
Ý nghĩ này không khỏi hiện lên trong đầu hắn.
Ngay lúc hắn đang suy tư.
Ầm ~~
Vị trí ngoài cửa sổ dưới lầu truyền đến một loạt tiếng nổ vang.
Sau đó có cái gì đấy đập vào trong cửa sổ, vừa lúc nện ngay chỗ mấy người đang có mặt.
Phán đoán từ tiếng rít thì hẳn là đồ vật rất nặng.
‘Bốp ~’ lúc này, Tống Thư Hàng bên cạnh giơ tay lên, vung chưởng vỗ nhẹ một cái.
Thứ nện tới kia lập tức bay ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn nữa.
Tới nhanh, đi càng nhanh hơn.
Nhanh đến nỗi tất cả mọi người đều không thấy rõ rốt cuộc là thứ gì nện vào từ ngoài cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận