Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2203: Không bị chú ý mới là vô địch

Chương 2203: Không bị chú ý mới là vô địch
Một khắc sau, thân thể của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử thật sự vỡ nát như sao trời.
Năng lượng vô cùng lớn được dẫn tới từ ba lời thề chí nguyện vĩ đại bao phủ toàn thân cô rồi nổ tung. Luồng năng lượng sau còn khổng lồ hơn luồng năng lượng trước.
Ầm ầm!
Một cụm mây hình nấm nổ tung từ nhục thân của Vân Tước Tử.
Toàn bộ Tỏa Tiên Ngục rung lên.
Cuồng Đao Tam Lãng lăn đến một góc của Tỏa Tiên Ngục, co lại thành một cục. Nơi này chính là vị trí an toàn trong kế hoạch của Vân Tước Tử, chỉ cần hắn không làm bậy thì sẽ không bị nổ chết.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ cũng rụt về rương đá của Bạch tiền bối.
“Bạch đạo hữu tạo ra cái rương này là vì chuyện này sao?” Trong đầu Sở các chủ bỗng nảy ra một suy nghĩ như vậy.
“Đồ điên.” Kỳ Lân thú cảm thấy như có cả một đám Kỳ Lân thú con đang phi nước đại trong lòng mình.
Đây là lần đầu tiên nó gặp một tiên tử có tính cách như thế này đấy, tính tình gì mà tệ quá đi mất.
Nhưng mà…
Năng lượng của ba đại chí nguyện này khổng lồ thật đấy, song còn chưa đủ để phá vỡ Tỏa Tiên Ngục.
Tỏa Tiên Ngục không dễ phá như thế đâu.
Đồng thời, Kỳ Lân thú ra tay trấn áp đám mây hình nấm.
Có lẽ vì tâm chướng nên phản ứng của nó hôm nay luôn chậm mất một nhịp. Khi “Trình Lâm” nhấc từng phiến đá lên hay khi vị tiên tử tự bạo này nói ra lời thề, nó đều hành động chậm một bước.
Trong đầu nó cứ bất giác hiện lên dáng vẻ của Trình Lâm, hơn nữa dáng vẻ Trình Lâm trong ấn tượng của nó lại còn chồng lên dáng vẻ của thanh niên trẻ trong ngục kia nữa chứ.
Tâm chướng tựa hồ muốn tiến hóa thành tâm ma, chuyện này khiến Kỳ Lân thú đắng ngắt cõi lòng.
Mặt khác, trừ tâm chướng ra thì bộ não bị tổn thương do số liệu của Bá Tống Huyền Thánh và tác dụng phụ của các chứng bệnh nan y cũng là những lý do khiến phản ứng của nó chậm đi.
“Lắng xuống!” Kỳ Lân thú vươn móng vuốt đè xuống đám mây hình nấm.
Nhưng khi nó vừa vung vuốt thì hai gian Tỏa Tiên Ngục trước mắt đã bị phá ra.
Lại chậm nửa nhịp.
Kỳ Lân thú: “!!!”
Không thể thế được, Tỏa Tiên Ngục làm sao có thể bị vụ nổ kiểu này phá vỡ được chứ? Dù trận pháp phong ấn trên mặt đất đã bị “Trình Lâm” đào mất mấy mảnh khiến nó trở nên không hoàn chỉnh, nhưng chỉnh thể Tỏa Tiên Ngục cũng đâu có giảm xuống quá nhiều.
Nhưng lúc này nó không còn thời gian mà suy nghĩ nữa.
Đại lao Tỏa Tiên Ngục bị phá, nhưng người bên trong tuyệt đối không thể thoát ra.
Kỳ Lân thú tập trung tinh thần.
Hai trảo của nó liên tục chuyển động, đánh ra một pháp thuật trói buộc cường lực, chụp xuống hai gian thiên lao. Nó lựa chọn ở lại đây để giám thị bí mật thật là sáng suốt!
Mà nó cũng đã kích hoạt cảnh báo của thiên lao, đồng bạn sẽ chạy tới nhanh thôi.
Dù là “Trình Lâm” hay gã đàn ông nhìn như mắc bệnh truyền nhiễm kia cũng đừng hòng chạy thoát khỏi Tỏa Tiên Ngục.
Còn tiên tử điên cuồng thì đã vỡ nát như bụi sao, thân tử đạo tiêu rồi, đã thế còn là kiểu chết mà pháp khí hồi sinh cũng không khôi phục nổi nữa chứ. Chúng sinh chứng giám không phải chuyện đùa, khi chết bởi chí nguyện phản phệ thì chẳng thủ đoạn hồi sinh nào cứu nổi cô ta cả.
Pháp thuật trói buộc mà Kỳ Lân thú thi triển hóa thành một tấm lưới lớn chụp về phía trước.
Pháp thuật trói buộc này có phạm vi rộng và năng lực mạnh, cũng là pháp thuật mà Kỳ Lân thú rất thích và vô cùng am hiểu.
Tạch!
Lưới lớn chụp xuống, nhốt hết tất cả các sinh vật trong lao.
“Chạy đâu cho thoát!” Kỳ Lân thú hiện thân, trầm giọng nói với hai gian thiên lao.
“Be be be ~” Đúng lúc này, một tiếng kêu quái dị truyền ra từ trong lao.
Mây mù sau khi linh lực nổ tung và thiên lao bị phá tan đi.
Trong Tỏa Tiên Ngục…
Một con rùa đen mặt ngu bị trói cứng trong lưới lớn.
Tiếng “be be be” kì lạ ban nãy chính là do nó phát ra.
Con rùa giương mắt nhìn Kỳ Lân thú đắm đuối.
Kỳ Lân thú: “…”
Hôm nay mạch não của nó chậm nửa nhịp, lại không kịp phản ứng rồi!
Trong lưới lớn, con rùa kia lại phát ra giọng nữ ngọt ngào: “Meo meo ~”
Giả vờ dễ thương hả?
“Đạo hữu là thần thánh phương nào?” Kỳ Lân thú nghiến răng hỏi.
Con rùa khổng lồ này sao lại xuất hiện ở đây? Kỳ Lân thú thấy rõ con rùa này không phải do gã đàn ông như mắc bệnh truyền nhiễm kia hóa thành, vì hắn là con người chứ không phải là yêu quái, mà nó lại càng không phải là Trình Lâm.
Nó xuất hiện trong Tỏa Tiên Ngục này như thế nào chứ?
Từ nãy đến giờ, Kỳ Lân thú có cảm ứng được dao động không gian nào đâu.
Chẳng lẽ không gian giam giữ Tỏa Tiên Ngục chỉ dùng để làm cảnh thôi sao?
Rùa tai ương khổng lồ chớp chớp mắt, cuối cùng thở dài, thấy tim mệt rũ.
Bất đồng ngôn ngữ, không thể nào mà giao tiếp được.
Một khắc sau.
Thân hình rùa tai ương khổng lồ hóa thành hư ảo như muốn bỏ chạy.
“Chạy đâu cho thoát!” Kỳ Lân thú cả giận quát.
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, coi Tỏa Tiên Ngục này là cái chợ à?
Kỳ Lân thú vung móng vuốt, lưới lớn thu lại, pháp thuật trói buộc này cũng mang cả sức mạnh giam cầm không gian.
Bị pháp thuật trói buộc của ta túm được mà có thể đi dễ dàng vậy sao?
Khi nó đang nghĩ như vậy…
Biu ~ Rùa tai ương khổng lồ biến mất tăm hơi.
Trong lưới lớn mang phong ấn giam cầm chỉ còn lại toàn không khí.
Móng vuốt của Kỳ Lân thú cào chơi vơi trong không trung.
Quan trọng hơn là, thứ biến mất cùng con rùa kia còn có rương đá của Trình Lâm và gã đàn ông như mầm bệnh kia nữa!
“Baru!” Kỳ Lân thú phẫn nộ vung vuốt vồ lên cột, dùng tiếng mẹ đẻ giận dữ mắng.
Oành ~ Trên cây cột lớn in hằn vết móng sâu hoắm.
“Chắc chắn là con rùa ban nãy đã cứu Trình Lâm và gã đàn ông kia đi rồi.”
“Vất vả lắm mới bắt được Trình Lâm Tiên Tử, thế mà lại để cô ta chạy mất.”
Kỳ Lân thú nghiến răng chạy ra ngoài Tỏa Tiên Ngục.
Bây giờ nó vô cùng tức giận.
Nó ấm ức vì trạng thái của mình hôm nay có vấn đề, lúc nào cũng chậm một nhịp, không thể trông coi Tỏa Tiên Ngục cho tốt.
Nó càng giận đồng bạn không chịu góp sức hơn.
Vì sao nó kích hoạt cảnh báo của Tỏa Tiên Ngục mà chẳng thấy mống đồng bạn nào chạy đến vậy?
Đến cả Phượng Nghi Cầm Chủ cũng không hiện thân là thế nào?
Động tĩnh trong Tỏa Tiên Ngục lớn như vậy, chẳng lẽ đồng bạn và Phượng Nghi Cầm Chủ đều không phát hiện ra sao?
Hay là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đáy lòng Kỳ Lân thú dấy lên dự cảm không lành.

Lúc này, bên ngoài Tỏa Tiên Ngục.
Một dòng chất lỏng màu xám không đáng chú ý đang chậm rãi di chuyển.
Dòng chất lỏng màu xám này rất kì diệu, vì nó có năng lực “bị người ta xem nhẹ”.
Giống hệt như một vị đạo hữu rất đẹp trai nào đó trong nhóm Cửu Châu số 1.
Dù người ta có nhìn thấy nó thì chỉ cần ngẩng đầu lên một cái là lại quên béng nó ngay.
Dòng chất lỏng màu xám kia di chuyển một cách chậm chạp.
Trong dòng chất lỏng ấy có một người nhỏ xíu chỉ bằng cái móng tay.
Người tí hon này khiêng một chiếc rương, khống chế chất lỏng màu xám tiến về phía trước.
Đó chính là Cuồng Đao Tam Lãng và rương đá có Bạch tiền bối.
Chất lỏng màu xám này là lọ thuốc mà Vân Tước Tử tiền bối lấy ra đánh vỡ trước khi thi pháp.
Chất lỏng này chính là vật liệu thi pháp của Vân Tước Tử và cũng là một phần trong kế hoạch chạy trốn.
Hơn nữa có còn là một dấu mốc.
Khi tìm được nơi an toàn, một Vân Tước Tử hoàn toàn mới có thể dùng nó để hồi sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận