Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2714: Gần sát sàn sạt cảnh giới thần hình câu diệt

Chương 2714: Gần sát sàn sạt cảnh giới thần hình câu diệt
Có cái chết nhẹ tựa lông hồng, lại có cái chết nặng tựa Thái Sơn.
Một đại lão thuộc hàng cao cấp nhất trong số các Trường Sinh Giả như Thiên Đế mà lúc chết không nổ mấy hành tinh chôn theo thì hơi vô lý. Nói không chừng phải nổ tung nguyên một thiên hà mới đủ hoành tráng ấy chứ?
Dường như đoán được suy nghĩ thầm kín trong lòng bạch long tỷ tỷ, Thiên Đế Tiên Tử mỉm cười nói: “Kim Long đạo hữu yên tâm đi. Ta không phải là người thích phá hoại, dù có muốn chết oanh liệt hoành tráng thì ta cũng không đánh nổ mấy hành tinh đâu.”
Bạch long tỷ tỷ: “…”
Bạch long tỷ tỷ duỗi móng vuốt gãi vào hư không, muốn túm lấy cái mặt mình, để xem có bị lây bệnh “mặt kèm phụ đề” của Tống Thư Hàng hay không.
Gần đây cô luôn cảm thấy suy nghĩ của mình bị người ta đọc ra vanh vách. Chắc chắn tại con bé Tô Thị A Thập Lục ở chung với Tống Thư Hàng lâu quá nên cô bị lây gián tiếp rồi.
Có lẽ ta phải làm cho mình một cái mặt nạ hình rồng mất thôi.
Kim Quái áo trắng sửng sốt nửa ngày trời mới bật ra câu hỏi: “Muốn chết thật chứ không đùa à?”
“Đương nhiên rồi. Nếu không chết một lần thì ta sẽ vĩnh viễn không có được tự do chân chính.” Thiên Đế Tiên Tử cười nói: “Truyền Thiên Đình viễn cổ chi đạo cho ngươi vẫn chưa đủ. Ta phải thực sự chết đi một lần, tốt nhất là gần sát sàn sạt mức độ thần hình câu diệt, để cắt đứt toàn bộ nhân quả thì mới được.”
Gần sát sàn sạt thần hình câu diệt nhưng lại không thần hình câu diệt thật, mức độ này chẳng dễ nắm chắc được đâu.
Kim Quái áo trắng: “…”
“Nếu lần sau gặp lại mà ta đã chết hẳn, thì các ngươi nhớ đặt một nhành hoa tươi lên đế mộ của ta nha.” Thiên Đế Tiên Tử vẫy tay phóng khoáng.
Dẫu là khi quyết định đối mặt với tử vong, cô vẫn thản nhiên ung dung như thường.
“Yên tâm đi, ta sẽ không bao giờ quên ngày giỗ hằng năm của cô đâu.” Bạch long tỷ tỷ cuộn mình thành một cục, cố gắng che kín mặt rồng, không để vẻ mặt của mình bán đứng.
Thiên Đế Tiên Tử cười tự tin: “Còn lâu ngày giỗ của ta mới vào hằng năm, chỉ e Kim Long đạo hữu phải thất vọng rôi.”
“Thế nghĩa là ba trăm sáu lăm ngày trong năm đều là ngày giỗ đúng không?” Bạch long tỷ tỷ cướp lời.
Thiên Đế Tiên Tử: “…”
Cô có thể cam đoan, dám chắc, khẳng định rằng gần đây thủy tổ Kim Long đã học theo thói xấu, không chỉ mạch não thắt nút mà còn biết cướp thoại của người ta, khiến người ta cạn lời trân trối.
“Tóm lại, chúc chúng ta còn sống mà gặp lại nhau. Thay ta gửi lời tạm biệt đến đạo hữu Tô thị nhé. Mong lần sau gặp lại, ta có thể vui vẻ uống với cô ấy một chén.” Thiên Đế Tiên Tử đá tung cánh cổng không gian, chui vào trong đó, cuối cùng biến mất không còn tăm tích.
“Đạo hữu Tô thị?” Kim Quái áo trắng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tô Thị A Thập Lục.
Ở đây hình như chỉ có mỗi cô bé này là họ Tô thôi thì phải?
Tuy trên người tiểu tiên tử Tô Thị A Thập Lục này treo thánh hào Tô Sơn Huyền Thánh, nhưng cảnh giới thực sự của cô ấy chỉ mới có ngũ phẩm mà thôi.
Thiên Đế lại gọi một tiểu tiên tử ngũ phẩm là “đạo hữu” ư?
Nỗi nghi ngờ trong lời nói của Kim Quái áo trắng không hề ẩn giấu, bạch long tỷ tỷ lập tức nghe ra.
[Thái Thượng Hoàng Thiên Đế nhà ngươi gọi một tiểu tu sĩ tứ, ngũ phẩm là tiền bối, gọi một tu sĩ bát phẩm là cha, bây giờ cô ta gọi một tu sĩ ngũ phẩm là đạo hữu thì có gì mà kỳ lạ?] Bạch long tỷ tỷ liếc trắng mắt.
Nhưng mà…
Hai lần.
Thiên Đế đã gọi Tô Thị A Thập Lục là “đạo hữu Tô thị” tất cả hai lần.
Bạch long tỷ tỷ chậm rãi cuộn mình trên người Tô Thị A Thập Lục, cau mày lại.
Lẽ nào trên người A Thập Lục có thay đổi gì mà chính cô cũng không nhìn thấy hay sao?
Thiên Đế gọi Tống Thư Hàng là “Tống tiền bối”, thứ nhất là bởi bị Vũ Nhu Tử ảnh hưởng, thứ hai phần lớn là cô ta gọi đùa.
Linh Điệp Thánh Quân lần trước thì là ngoại lệ.
A Thập Lục được Thiên Đế gọi là “đạo hữu”, chẳng lẽ là vì thực lực của cô ấy đã được Thiên Đế công nhận ư?
Suy nghĩ một lát, bạch long tỷ tỷ dung nhập vào thể nội của Tô Thị A Thập Lục, kiểm tra kĩ càng từng chút một.

Ở một phía khác.
Sau khi xác nhận liên hệ tin tức giữa đầu và thân của mình bị trì hoãn, Tống Thư Hàng càng thêm cẩn thận e dè, miễn cho chính mình đột nhiên đâm đầu vào đường chết.
“Tiếp theo đến lượt Vân Tước Tử Tiên Tử nhỉ.” Mũi khoan Tống truyền âm nói.
Bé Bạch gật đầu đáp: “Thực ra ta cảm thấy có lẽ Vân Tước Tử Tiên Tử không cần chúng ta hỗ trợ đâu… nhưng thôi, cứ khoan cho cô ấy một tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không vậy.”
“Ta chuẩn bị xong rồi đây, Bạch tiền bối, hãy sử dụng ta đi!” Tống Thư Hàng phóng khoáng nói. Hãy để Bá Tống hắn gánh chịu hết khổ nạn trên thế gian này đi!
Bé Bạch suy nghĩ một lát rồi lại lắc đầu: “Lần này không cần ngươi khoan tiết điểm Kiếp Tiên. Vân Tước Tử đạo hữu khá đặc biệt, chúng ta có thể dùng chính cô ấy để khoan Kiếp Tiên Hư Không. Làm vậy sẽ khiến tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không phù hợp với cô ấy hơn. Ngươi chỉ cần ở một bên trợ giúp củng cố tiết điểm Kiếp Tiên là được.”
Lựa chọn của Bạch tiền bối thường là nghiêng về phía có lợi.
Tống Thư Hàng hơi động ý niệm, để mũi khoan bất hủ tan ra, hóa thành một cụm sương mù.
Sau đó, hắn bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện: “Bạch tiền bối, ngài nói chúng ta dùng nguyên thần của Vân Tước Tử Tiên Tử để khoan tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không, có khi nào khoan ra cả tiết điểm Kiếp Tiên của Thánh Nhân Nho gia không?”
Khi còn sống, Thánh Nhân Nho gia đã chuẩn bị cho Vân Tước Tử Tiên Tử vô số tầng bảo vệ, như một người cha cố gắng sắp xếp thật tốt cho tương lai của con gái mình vậy.
Nói không chừng trong Kiếp Tiên Hư Không cũng có chuẩn bị của Thánh Nhân Nho gia. Nguyên thần của Vân Tước Tử Tiên Tử vừa khoan một cái là mở được ngay tiết điểm Kiếp Tiên của hắn ấy chứ.
Bé Bạch lúc lắc cái đuôi ngựa, nói: “Tuy Thánh Nhân Nho gia rất thần bí, nhưng năm đó hắn đã thần hình câu diệt, cho nên trong Kiếp Tiên Hư Không làm sao có thể có nguyên thần của hắn ký thác được?”
Thần hình câu diệt, nghĩa là nguyên thần mà Thánh Nhân Nho gia ký thác trong Kiếp Tiên Hư Không cũng đã bị quả cầu kim loại lỏng truy ngược chém giết, không còn lại bất cứ cái gì.
Nói đoạn, bé Bạch ấn nhẹ một cái lên mình Vân Tước Tử Tiên Tử, in xuống phù văn đặc biệt của phi kiếm dùng một lần, biến cô thành phi kiếm dùng một lần Vân Tước Tử số 001.
Khác với phi kiếm dạng xoắn ốc của Tống Thư Hàng, dấu ấn mà bé Bạch in xuống Vân Tước Tử Tiên Tử chỉ là phi kiếm dùng một lần bản phá phòng tối nguyên thủy nhất.
Bé Bạch vươn tay bấm kiếm quyết.
Tống Thư Hàng ở bên cạnh lồng tiếng: “Quyết định chính là cô, Vân Tước Tử Tiên Tử!”
Vèo ~
Nguyên thần Vân Tước Tử Tiên Tử đâm thẳng vào hư không như một thanh kiếm.
Ngay sau đó, nguyên thần của Tống Thư Hàng cũng bị bắn ra, theo sát sau lưng nguyên thần Vân Tước Tử Tiên Tử. Lát nữa khi tiết điểm Kiếp Tiên mở ra, hắn còn phải dùng lực lượng để củng cố nó mà.
“Quyết định chính là ngươi, số Bá Tống!” Mỹ nhân rắn công đức sửa câu thoại ban nãy của Tống Thư Hàng, lớn tiếng hô lên.
Nhân quả báo ứng, đến thật là nhanh.
Nghiệp quật không đợi qua đêm, giây trước giây sau đã sấp mặt rồi.
Đâm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận