Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1308: Tiểu Tử, Thấy Sao Hả? Kích Thích Không?

Chương 1308: Tiểu Tử, Thấy Sao Hả? Kích Thích Không?
“Ở đâu ra mà có đủ ba mươi ba loại tài liệu bát phẩm, móng ngựa Huyền Thánh này là mới lấy được, không tin ngươi cứ ra đây hỏi mấy vị tiền bối bên cạnh ta này.”
Tống Thư Hàng đáp.
Lục Tu Tiên Tử trừng mắt nhìn Tống Thư Hàng chằm chằm:
“Ngươi có.”
“Không có thật mà.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Lục Tu Tiên Tử thở dài:
“Thấy tài liệu Huyền Thánh cứ đưa vào không ngừng thế này, ta áp lực lắm đấy ngươi biết không hả?”
Trước kia chỉ có búa to búa nhỏ của Huyền Trọng Phái bọn cô gây áp lực cho người khác, hành người khác chết đi sống lại, cuối cùng bọn họ còn phải tươi cười móc tiền ra trả.
Mà bây giờ cô lại bị hết bộ này đến bộ tài liệu Huyền Thánh bát phẩm khác của Tống Thư Hàng hành đến chết đi sống lại, mỗi một búa đều mang theo cả mồ hôi và nước mắt. Cô cảm thấy mình đã trở thành nỗi sỉ nhục của Huyền Trọng Phái rồi.
“Vậy... lần sau ta tích góp tài liệu lại rồi đưa vào một lần luôn nhé?”
Tống Thư Hàng chưa nghĩ kỹ đã nhanh miệng đáp.
Lục Tu Tiên Tử vỗ mạnh xuống mai rùa của Quy tiền bối đang đứng cạnh chân cô:
“Quả nhiên trong tay ngươi vẫn còn tài liệu Huyền Thánh bát phẩm!”
Quy tiền bối:
“...”
Nó có cái bàn đâu, làm gì mà vỗ mạnh thế?
“Không phải, ý ta là nếu ta kiếm được tài liệu Huyền Thánh bát phẩm nữa thì sẽ tích góp lại rồi đưa vào một lần luôn. Qua một thời gian ngắn nữa, Bạch tiền bối nói muốn dẫn ta vào vũ trụ đào bảo, có lẽ ta sẽ đào được một ít tài liệu cấp Huyền Thánh cũng không chừng?”
Tống Thư Hàng vội giải thích.
Lục Tu Tiên Tử ngẩng đầu nhìn trời:
“Đột nhiên ta lại nhớ đến một loại nấm hương màu xanh lam.”
Tống Thư Hàng:
“Cái gì?”
Lục Tu Tiên Tử:
“Nấm hương lam gầy.(*)
(Nấm hương lam gầy là 蓝瘦香菇, đọc trại đi sẽ nghe giống 难受想哭, nghĩa là khó chịu muốn khóc)
Tống Thư Hàng:
“...”
××××××××××
Lúc này, kiệu cưới của Đậu Đậu đang tức tốc về lại đường cũ.
“Chúng ta trúng kế rồi.”
Chu Ly cau mày nói.
Trong đầu chợt nhớ tới Độc Cô Bạch... hắn nghi đoàn múa rồng múa sư đón dâu trước đó có thể là tác phẩm do đám Độc Cô Bạch kia làm ra.
Tống Thư Hàng tò mò hỏi:
“Độc Cô Bạch có năng lực làm lớn vậy à?”
Độc Cô Bạch chỉ là một tu sĩ cấp ngũ phẩm, sao có năng lực làm ra chuyện lớn như vậy được?
“Trước đó ta thấy Độc Cô Bạch bàn về kế hoạch A trong nhóm chat Bang Bắt Chó do ta lập nên, nội dung kế hoạch là nửa đường cướp kiệu hoa của Đậu Đậu. Ngoài kế hoạch A ra, ta nghe nói hắn còn có kế hoạch B. Đám người trong nhóm Bang Bắt Chó không đơn giản đâu. Trong đó có đệ tử thuộc môn phái của Lệ Chi Tiên Tử, cũng có mấy vị tán tu mạnh, còn có mấy người mà ngay cả ta cũng không biết rõ lai lịch. Nếu bọn họ chịu ra tay trợ giúp Độc Cô Bạch thì chắc chắn đủ sức làm ra chuyện lớn bậc này.”
Chu Ly cắn răng nói.
Ngay lúc này, điện thoại của Chu Ly bỗng reo lên.
Hắn lấy điện thoại ra xem, là số của Hoàng Sơn Chân Quân đang gọi tới.
Chu Ly nhíu mày bấm nghe.
“Chu Ly, bây giờ các ngươi đã về lại đường cũ chưa?”
Hoàng Sơn Chân Quân cười ha hả hỏi.
Lúc này giọng của Hoàng Sơn Chân Quân không có gì khác cả, sóng điện thoại cũng bình thường.
Chu Ly vội hỏi:
“Chân Quân? Ngài biết bọn ta sẽ bị lừa đến thảo nguyên à?”
“Ha ha ha, nếu không có sự đồng ý ngầm của ta, sao bọn họ chặn được tín hiệu, lại lợi dùng số điện thoại của ta gọi cho ngươi được?”
Hoàng Sơn Chân Quân đáp.
Chu Ly:
“...”
“Người muốn cướp hôn là Độc Cô Bạch, đệ tử của Phù Sinh Tiên Tử. Yên tâm đi, mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch của bọn ta. Bây giờ ngươi cứ đưa Đậu Đậu về lại đường cũ, sau đó sẽ có người dẫn các ngươi đến nơi tổ chức hôn lễ, ta sẽ sắp xếp cho Đậu Đậu gặp mặt Phù Sinh Tiên Tử. Bất kể kết quả thế nào, nhân vật chính của lễ cưới hôm này chính là Đậu Đậu và Phù Sinh Tiên Tử.”
Hoàng Sơn Chân Quân nói.
“Đã rõ, ta lập tức mang đội ngũ trở về.”
Chu Ly lại hỏi:
“Chân Quân, có phải ngài cũng nhúng tay vào chuyện tạo đội ngũ đón dâu giả giúp Độc Cô Bạch không?”
“Ta chỉ giúp hắn một việc rất nhỏ, thuận nước đẩy thuyền thôi.”
Hoàng Sơn Chân Quân cười đáp.
Khóe miệng Chu Ly co giật mấy phát.
Ầm~~
Đúng lúc này, trong điện thoại đột nhiên truyền tới một loạt tiếng nổ dữ dội.
Chu Ly bị sợ hết hồn:
“Chân Quân, bên ngài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là cách chỗ ta không xa đang diễn ra một trận đại chiến. Các ngươi tới nơi tổ chức hôn lễ trước đi, có gì đến lúc đó nói sau.”
Hoàng Sơn Chân Quân giải thích.
××××××××××
Ở một nơi khác.
Kiệu cưới vàng do Độc Cô Bạch và đám huynh đệ tỷ muội chí cốt của hắn ngụy trang thành đã thuận lợi đến trụ sở chính của Phệ Thiên Doanh.
Một đường bình an vô sự, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Đội ngũ hộ tống chậm rãi tiến vào trong Phệ Thiên Doanh.
Lúc đầu Độc Cô Bạch còn lo khuyển tu trong Phệ Thiên Doanh sẽ phát hiện ra sự khác thường, trong lòng hắn còn chuẩn bị mấy phương án để đề phòng bắt trắc.
Không ngờ mấy phương án này của hắn lại không có cơ hội dùng tới.
Đám khuyển tu trong Phệ Thiên Doanh không hề phát giác ra điều dị thường, đội ngũ hộ tống kiệu hoa thuận lợi tiến vào lâu đài của đại huynh của Phù Sinh Tiên Tử.
Cuối cùng... Độc Cô Bạch mặc đồ cưới màu đỏ, trên đầu trùm khăn đỏ được đưa vào trong phòng tân hôn.
Nơi này chính là phòng tân hôn ư?
Lúc này Độc Cô Bạch đang ngồi bên mép giường, tim bắt đầu đập nhanh một cách mất kiểm soát.
Bây giờ cứ ngồi đây đợi sư phụ Phù Sinh Tiên Tử xuất hiện.
Chờ khi Phù Sinh Tiên Tử vén khăn đỏ lên, hắn sẽ hiện ra nguyên hình, tặng cho cô ấy một bất ngờ.
“Nhưng mà... hình như thiếu bước nào đó rồi thì phải?”
Độc Cô Bạch siết chặt nắm đấm, trong lòng cứ có cảm giác hình như hôn lễ lần này thiếu cái gì đó.
Khoan đã, sao không có phần giao bái?!
Dù là hôn lễ theo kiểu cổ đại hay kiểu hiện đại cũng đều phải có nghi thức trong buổi lễ kết hôn chứ?
Hoặc là phu thê bái đường hoặc là có cha xứ chủ trì hôn lễ, tại sao quá trình này lại không có?
Ngay lúc Độc Cô Bạch đang suy tư, bỗng có một loạt tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, hình như là của nữ tử thì phải? Là sư phụ, sư phụ tới rồi!
Độc Cô Bạch hồi hộp đến ngừng thở, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cách lớp khăn trùm đầu, hắn thấy được có một người đang đứng trước mặt hắn.
Người kia đưa tay ra, vén khăn đỏ trên đầu hắn lên.
Mái tóc dài màu vàng, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Là đại huynh của Phù Sinh Tiên Tử!
WTF, đạo diễn, sai kịch bản rồi!
Sư phụ Phù Sinh Tiên Tử của ta đâu? Tại sao người xuất hiện ở đây lại là đại huynh của sư phụ?
Lẽ nào... trong quá trình đánh ngất đại huynh, Phù Sinh Tiên Tử lại bị đại huynh đánh ngất ngược lại? Vậy nên chú rể vẫn là đại huynh?
Độc Cô Bạch càng nghĩ càng thấy lạ, càng nghĩ càng thấy bất an.
Đại huynh bình tĩnh nhìn Độc Cô Bạch mang dáng vẻ Đậu Đậu đang ngồi trước mặt mình rồi gật đầu một cái, sau đó... hắn bắt đầu cởi khởi quần áo đang mặc trên người.
Khoan đã, khoan đã, đại huynh đang muốn làm gì thế?
“Cũng không còn sớm nữa.”
Đại huynh bình tĩnh nói.
Không còn sớm? Cái gì không còn sớm?
Sau khi kết hôn muốn làm gì?
Sau khi kết hôn cởi quần áo...
Chết tiệt, là động phòng! Đại huynh muốn động phòng với Đậu Đậu á?
Độc Cô Bạch bị dọa sợ muốn tè ra quần.
Lúc này đầu óc hắn trống rỗng, không nói ra được lời nào.
Mọi chuyện diễn ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn không ngờ rằng chú rể lại là đại huynh, bây giờ phải xử lý tình huống này thế nào đây?
Lúc này đại huynh đã cởi bỏ áo vest, tháo cà vạt.
Độc Cô Bạch sợ đến mức run lẩy bẩy.
Bình tĩnh! Bình tĩnh lại nào, bây giờ ta phải làm sao đây?
Lúc này nếu không muốn mất trinh tiết, lựa chọn tốt nhất chính là hiện nguyên hình.
Chỉ cần đại huynh biết mình cưới sai cô dâu, nói không chừng có thể hóa giải hiểu lầm cũng nên.
Nhưng hành động này có một điểm rất nguy hiểm.
Ngay cả Đậu Đậu đại huynh cũng chịu cưới, nói không chừng tính hướng của đại huynh có vấn đề thì sao?
Không phải Độc Cô Bạch tự kỷ nhưng hắn dám khẳng định vẻ ngoài của hắn còn đẹp hơn phần đông tiên tử.
Lỡ may... lỡ may đại huynh vừa ý hắn, dù cưới sai cũng để ho sai luôn thì biết làm sao?
Nhưng nếu không hiện nguyên hình, vậy thì chỉ có một kết cục... đó chính là dùng thân thể của Đậu Đậu động phòng với đại huynh.
Sự lựa chọn này cũng đáng sợ không kém.
Không có cách nào vẹn toàn đôi bên hay sao?
Độc Cô Bạch điên cuồng động não, nhưng đầu óc rất linh hoạt trước kia giờ lại nghĩ không ra bất cứ ý tưởng gì.
Hết cách rồi, nếu không thể dựa vào đầu óc để giải quyết vấn đề, vậy cũng chỉ có thể dựa vào nắm đấm để giải quyết thôi!
Độc Cô Bạch thầm siết chặt nắm đấm.
Cho đại huynh nếm thử uy lực của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công mà hắn tu luyện.
Chỉ cần đánh ngất đại huynh là hắn được giải thoát rồi.
Ngay lúc Độc Cô Bạch chuẩn bị liều mạng đánh một trận, đại huynh bình tĩnh cởi bỏ áo sơ mi, để lộ ra một bộ khôi giáp phòng ngự thiếp thân ở bên trong.
“Tiểu tử, thế nào hả? Kích thích không?”
Đại huynh lên tiếng.
Độc Cô Bạch:
“Ơ?”
“Suýt nữa thì ngơ ngác kết hôn, suýt nữa thì ngơ ngác phải động phòng, có phải cảm thấy tim đập nhanh, sợ hết hồn hết vía, cực kỳ kích thích không? Sau đó lại muốn liều chết đánh một trận, độ kích thích lại tăng lên một cấp bậc đúng không?”
Đại huynh bình tĩnh nói.
Độc Cô Bạch:
“...”
“Hiện nguyên hình đi, Phù Sinh không có ở đây. Kế hoạch cướp hôn của ngươi đã thất bại ngay từ lúc mới bắt đầu rồi.”
Đại huynh điềm nhiên nói tiếp.
Độc Cô Bạch bật người dậy:
“Vậy sư phụ ta đang ở đâu? Các ngươi biết ta muốn cướp hôn? Các ngươi biết kế hoạch B của ta? Chết tiệt, các ngươi sắp xếp để sư phụ ta gặp mặt Đậu Đậu đúng không?”
Độc Cô Bạch không ngốc, hắn lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
“Không cần phải căng thẳng như vậy, người trẻ tuổi cứ hay nóng nảy.”
Đại huynh tìm một chỗ rồi ngồi xuống, sau đó lại lấy ra một quyển sách dày cộm lật xem.
“Các ngươi làm vậy chính là ép hôn, bây giờ là thời đại gì rồi, phải theo chủ nghĩa yêu đương tự do chứ!”
Độc Cô Bạch cắn răng nói.
Đại huynh khẽ ngẩng đầu lên:
“Ta ép hôn Phù Sinh lúc nào? Từ đầu tới cuối đều là ta chuẩn bị hôn lễ cho chính ta mà? Có liên quan đồng xu cắc bạc nào đến Phù Sinh đâu?”
Độc Cô Bạch cứng họng không nói được lời nào.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại phản bác:
“Tuy sư phụ ta không phải bị ép hôn, nhưng vị Đậu Đậu kia lại rất đáng thương, không phải sao? Hôn nhân của nó mang tính ép buộc, ta đã nghe ngóng hết rồi.”
“Ồ, ngươi biết không ít nhỉ?”
Đại huynh lật một trang sách rồi nói tiếp:
“Nhưng sở dĩ Đậu Đậu kết hôn là vì chính nó tự tìm đường chết, đây là trừng phạt do Hoàng Sơn Chân Quân đặt ra. Hậu quả do mình gây ra thì phải cố mà gánh. Điều này rất bình thường mà?”
Độc Cô Bạch:
“...”
Đại huynh đóng sách lại, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ:
“Giờ này chắc được rồi.”
Độc Cô Bạch chợt rùng mình. Chắc được rồi ư? Lẽ nào Đậu Đậu và sư phụ đã bái đường xong rồi?
“Được rồi, tiểu tử, kịch hay đã bắt đầu, ngươi thân là truyền nhân chính thống của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, trong phần kịch hay tiếp theo không thể thiếu vai ngươi được.”
Đại huynh đứng lên nói.
Độc Cô Bạch:
“Ơ?”
“Từ lúc bắt đầu, hôn lễ này chỉ là mồi câu để dụ một số kẻ ra thôi. Bây giờ diễn viên trong vở kịch đã đến đông đủ cả rồi.”
Đại huynh bình tĩnh giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận