Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3157: Tử tương lai, Tống tiền bối đáng tin của cô tới rồi đây!

Chương 3157: Tử tương lai, Tống tiền bối đáng tin của cô tới rồi đây!
Không phải Tống Thư Hàng muốn dọa Kim Đồng Ngọc Nữ.
Năm đó hai đứa nhóc này rất quan tâm đến hắn. Mặc dù đó chỉ là chuyện trong Thực Tại Ảo của Sở các chủ, nhưng hắn vẫn rất quý hai đứa bé.
Hắn vốn chỉ định đón Sở Quỳnh Quỳnh đang len lén khóc trong suối nguồn sự sống ra đây thôi.
Các thành viên trong Bích Thủy các đã trở về. Lúc này cô không cần phải trốn trong thế giới hạch tâm của hắn len lén khóc, mà nên thỏa thích nghênh đón hạnh phúc thuộc về mình giống như Sở two kia.
Nhưng hành động được một nửa, hắn mới nhớ Sở các chủ vẫn ngâm mình trong suối nguồn sự sống của hắn, thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, chưa chuẩn bị sẵn sàng gì cả.
Ít ra phải cho cô thời gian để ăn mặc chải chuốt đã chứ.
Thế cho nên mới có cảnh tượng kinh dị trước mắt này đây.
[Hay là đảo ngược thời gian cái nhỉ?] Một suy nghĩ thoáng hiện trong đầu Tống Thư Hàng, xấu hổ quá.
“Các chủ các chủ, hắn làm gì người vậy?”
“Các chủ, các chủ, đây cũng là các chủ nè.” Kim Đồng Ngọc Nữ kinh ngạc quá đỗi.
Gã đàn ông này làm gì các chủ đấy?
Sao đầu của các chủ nhà chúng ta lại ở chỗ hắn thế kia?
Sở Quỳnh Quỳnh trên đầu Tống Thư Hàng thở dài: “Thật là, trước khi hành động phải báo cho ta một tiếng chứ.”
Dứt lời, cô vươn tay từ đỉnh đầu Tống Thư Hàng, lẳng lặng lau nước mắt trên khóe mi.
“Buông ta ra, để ta tự ra đây.” Sở Quỳnh Quỳnh nói.
Thực ra khi Tống Thư Hàng chứng đạo bất hủ và trở thành Thiên Đạo thì cô đã gần khôi phục hoàn toàn. Sở dĩ cô vẫn ngâm mình ở suối nguồn sự sống không chịu ra, thứ nhất là để củng cố thân thể cho thêm phần vững chắc, thứ hai là vì nội tâm cô còn vô cùng phức tạp.
Nhưng lần này các thành viên của Bích Thủy các đã hồi sinh, nhất định cô phải ra ngoài một chuyến.
Đây là cảnh tượng mà vô số lần cô chỉ có thể thấy trong mơ.
Chẳng có lý do gì để cô bỏ lỡ khoảng thời gian ấy cả.
Tống Thư Hàng buông hai tay ra.
Cả người Sở các chủ bước ra từ lối ra của thế giới hạch tâm trên đầu Tống Thư Hàng, trên mình đã mặc váy tiên, còn có thêm một chiếc áo choàng biến hóa từ quả cầu béo thể lỏng.
Hai Sở các chủ, một người là thiếu nữ, một người đã trưởng thành.
“Lại có thêm một Sở các chủ kìa!” Các thành viên của Bích Thủy các đều ngây ngẩn.
“Các chủ các chủ, vì sao lại có hai người vậy?” Kim Đồng Ngọc Nữ hỏi ra điều mà tất cả thành viên của Bích Thủy các đều muốn hỏi.
“Để lát nữa ta sẽ giải thích việc này… tóm lại là, ta về rồi đây!” Sở Quỳnh Quỳnh đặt chân xuống mặt đất, lên tiếng.
Đồng thời, cô bỗng nhiên phát hiện ra mình hơi không quen với cảm giác đặt chân xuống đất này. Thói quen thực sự là một điều đáng sợ. Mới chỉ có mấy tháng mà cô gần như đã quen ngâm mình trong nước mất rồi.
Sau một phút ngừng lại…
“Bích Thủy các của chúng ta cũng trở về rồi.” Sở Quỳnh Quỳnh nói tiếp.
Tất cả các thành viên của Bích Thủy các ổn định lại tinh thần, nhìn hai vị Sở các chủ. Hai Sở các chủ không tranh chấp, nói cách khác, họ không hề có mâu thuẫn với nhau?
“Thời đại viễn cổ đã kết thúc, kết thúc từ rất lâu rồi… ngày nay đã cách lúc Bích Thủy các bị hủy cả một đời Thiên Đạo.” Sở Quỳnh Quỳnh nói: “Bích Thủy các ngày trước đã bị hủy. Nhưng bây giờ, chúng ta sẽ xây dựng lại một Bích Thủy các hoàn toàn mới!”
“Thì ra không phải là ảo giác, mà là chúng ta thực sự đã chết một lần?”
“Vậy bây giờ chúng ta sống lại sao?”
“Các chủ…” Ngay trong khoảnh khắc ấy, các thành viên của Bích Thủy các đã hiểu ra. Trong suốt những năm qua, để hồi sinh bọn họ và xây dựng lại Bích Thủy các, nhất định các chủ đã phải nếm trải vô vàn đau khổ.
“Các chủ, Bích Thủy các không còn cũng không sao. Chúng ta xây lại là được! Chỉ cần chúng ta còn đây thì Kim Thủy các, Ngân Thủy các cũng không thành vấn đề!” Các thành viên Bích Thủy các lập tức phấn chấn trở lại.
Ở đằng sau bọn họ, Tống Thư Hàng mỉm cười.
Sau đó, hắn lên tiếng: “Ta nói: Trong Bá giới này, hãy sinh ra những cây cổ thụ tràn đầy linh lực.”
Hắn vừa dứt lời, ở nơi cách các thành viên Bích Thủy các không xa, một mảnh rừng cây đột ngột mọc lên từ mặt đất!
Mảnh rừng này sinh trưởng cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến thành những cây đại thụ chọc trời, cây nào cây nấy ngập tràn linh lực, trở thành vật liệu tốt nhất để xây dựng Bích Thủy các.
“Ta nói: Trong Bá giới này, hãy sinh ra thật nhiều loại khoáng thạch và linh mạch quý, nuôi dưỡng chúng sinh.” Tống Thư Hàng tiếp tục lên tiếng.
Theo lời hắn nói, tất cả mọi người đều cảm thấy mảnh đất dưới chân mình chuyển biến.
Có linh mạch mọc ra từ lòng đất. Linh mạch này lớn đến nỗi dù có ở thời kì viễn cổ thì cũng chẳng thể coi thường, thuộc cấp bậc mà chỉ có các môn phái lớn mới có tư cách nắm giữ.
Không chỉ như thế, trong rừng rậm còn mọc ra rất nhiều khoáng thạch quý giá. Tài nguyên khoảng sản phong phú thậm chí còn lộ ra ngay trên mặt đất và tỏa sáng lập lòe.
Kim Đồng Ngọc Nữ trong lòng Sở two há hốc miệng, ngơ ngác nhìn người đàn ông bên cạnh các chủ.
Lời nói vừa dứt, pháp thuật theo sau?
Trước đó các chủ rơi lệ thành hồ đã khiến hai đứa nhóc kinh ngạc rớt hàm, cảm thấy chuyện này không sao tưởng nổi.
Thế mà người đàn ông này chỉ nói thôi đã thành hiện thực rồi.
Dường như hắn đang ra lệnh cho Chư Thiên Vạn Giới. Hắn nói cái gì thì cái đó sẽ xảy ra.
Quả thực chẳng khác nào một vị thần có thể thực hiện ước nguyện của mọi người.
“Ta nói: Lấy hồ này làm nguồn cội, sinh ra mười hai dòng sông thiêng và rất nhiều mạch nhỏ, bao bọc mảnh đất này, cuồn cuộn không ngừng.” Cuối cùng, Tống Thư Hàng nói.
Lấy hồ nước được tạo nên từ nước mắt của hai vị Sở các chủ làm đầu nguồn, từng dòng sông thiêng lan khắp mặt đất. Bích Thủy các vốn được xây dựng bên bờ một dòng sông thiêng.
Đây là nền móng mà Tống Thư Hàng tạo ra để bọn họ xây dựng lại Bích Thủy các.
Thực ra hắn hoàn toàn có thể dùng một câu nói để tái hiện lại Bích Thủy các trước kia.
Nhưng làm như thế lại không hay.
Bích Thủy các đã bị hủy diệt, phải được các thành viên của Bích Thủy các vừa hồi sinh xây dựng lại lần nữa thì mới có ý nghĩa.
Hơn nữa, các thành viên Bích Thủy các vừa sống lại ít nhiều gì cũng sẽ hơi hoang mang.
Xây dựng lại Bích Thủy các chính là một quá trình để khiến họ sống lại thực sự.
“Giỏi quá đi!” Kim Đồng Ngọc Nữ hoan hô vang dội.
Đây mới là ảo thuật khiến bọn họ vui vẻ nhất.
Độ thiện cảm của hai đứa bé đối với Bá Tống +100.
“Cảm ơn.” Sở Quỳnh Quỳnh cũng nói khẽ.
“Đừng khách khí!” Lần này, mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử cùng nhau hiện ra, đồng thanh đáp.
Tống Thư Hàng vươn tay ấn hai người về.
Sau đó hắn lại vươn tay, giao ấn kí “trở về suối nguồn sự sống” cho Sở Quỳnh Quỳnh, giúp cô có thể trở về suối nguồn sự sống để ôn dưỡng thân thể bất cứ khi nào thấy không thoải mái.
Đồng thời, hắn thu hồi cọng tóc ngố của Sở các chủ, cắm lên đầu mình.
“Xây dựng lại Bích Thủy các, sau đó làm cho nó đẹp đẽ hơn xưa nhé. Thiếu cái gì thì cứ nói với ta.” Tống Thư Hàng dặn dò rất chi là phóng khoáng.
“Trừ linh thạch ra!” Mỹ nhân rắn công đức bổ sung.
Tống Thư Hàng: “…”
“Bọn ta sẽ xây dựng lại Bích Thủy các. Sau này ngươi có thể đến Bích Thủy các thực sự, mà không phải là Bích Thủy các hư ảo nữa.” Sở two nhoẻn miệng cười.
“Ta chờ.” Tống Thư Hàng vẫy tay, thân mình từ từ nhạt đi.
Ánh mắt Kim Đồng Ngọc Nữ lại sáng ngời lên.
Hiển nhiên là thủ đoạn này lại khiến hai đứa được mở rộng tầm mắt rồi.

Trong chiều không gian Thiên Đạo.
Bạch tiền bối đã chờ từ lâu.
“Bạch tiền bối, ta tới rồi đây.” Thân hình Tống Thư Hàng hiện ra.
“Vậy thì lên đường thôi.” Bạch tiền bối gật đầu nói.
Trạm tiếp theo là thế giới của Tử tương lai.
Tử tương lai, Tống tiền bối đáng tin của cô, đến rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận