Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1478: Ơ? Ta đang ở đâu? Ta phải làm gì?

Chương 1478: Ơ? Ta đang ở đâu? Ta phải làm gì?
Đông Phương Lục Tiên Tử cho là mình đã nhìn nhầm.
Thế nhưng cô nhìn đi nhìn lại vài lần liền… cô gái xinh đẹp như hoa, vòng eo như rắn trong long văn thứ chín vẫn là Đông Phương Lục, không sai được.
“Thư Hàng tiểu hữu.”
Đông Phương Lục Tiên Tử gọi.
Tinh thần lực của cô không chịu khống chế mà dao động, có vẻ như cảm xúc đang không được ổn định.
“Ta đây, Đông Phương Tiên Tử.”
Tống Thư Hàng đáp… Hì hì hì, Đông Phương Tiên Tử, trâu bò không? Nhìn thấy mình được vẽ trên long văn thứ chín, cô có cảm giác vô cùng kích động không.
Đông Phương Lục Tiên Tử:
“Ngươi có thể nói cho ta biết, long văn thứ chín này là sao không? Tại sao ta lại xuất hiện ở long văn thứ chín của ngươi? Đừng nói là ngươi yêu thầm ta đấy nhé? Nếu đây mà là trò đùa dai, có tin ngày nào ta cũng lái xe xông vào cửa nhà ngươi không?”
Lần này đến lượt tinh thần lực của Tống Thư Hàng dao động dữ dội, cảm xúc không ổn định.
Hắn vốn còn muốn hỏi Đông Phương Lục Tiên Tử rằng: “Có kích thích không?”
Nhưng bây giờ, chính bản thân hắn đã cảm thấy kích thích lắm rồi.
Trái tim bé nhỏ của hắn đang đập thình thịch đây.
“Khụ!”
Tống Thư Hàng thành khẩn đáp:
“Thực ra, long văn thứ chín của ta có hiệu ứng đặc biệt là ‘hiển thị chân ngã’. Nói trắng ra thì giống như đang tự soi gương ấy. Đông Phương Lục Tiên Tử, cô nhìn vào đó thì sẽ thấy chính bản thân mình.”
“Soi gương á?”
Cảm xúc của Đông Phương Lục Tiên Tử ổn định lại:
“Soi ra chân ngã của mình ư?”
“Ừm, đúng thế.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Thì ra là thế, xem ra ta đúng là một người phụ nữ trong ngoài như một mà.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói với giọng rất thỏa mãn.
Cuối cùng Tống Thư Hàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Các nhân vật cấp bậc tiền bối trong nhóm Cửu Châu số một khác hẳn Vũ Nhu Tử và Tô thị A Thập Lục.
Vũ Nhu Tử thì vì quá kích thích mà đến nói chuyện cũng lắp bắp.
Còn A Thập Lục, vì chiếu ra bạch long nên cô có vẻ khá bình tĩnh.
Mà các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 thì khác, thậm chí họ còn khiến cho Tống Thư Hàng kích thích tới mức lắp bắp luôn.
“À mà, Đông Phương Lục Tiên Tử, ngoài nhìn thấy bản thân mình ra, cô có còn nhìn thấy thứ gì khác nữa không?”
Tống Thư Hàng thử dò hỏi.
Đông Phương Lục Tiên Tử:
“Thứ gì cơ?”
“Ví dụ như, xe cộ gì đó ấy?”
Tống Thư Hàng nói…. Lại ví dụ như chèn vào người qua đường chẳng hạn?
Đông Phương Lục Tiên Tử: “…”
Ngươi đừng tưởng ta không hiểu ám chỉ của ngươi nhé, có tin tuần nào ta cũng lái xe lượn một vòng trước cửa nhà ngươi không?
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, long văn thứ chín này tốt đấy, bây giờ chúng ta hợp tác để bẫy người tiếp theo đi. Ngươi định trêu ai nữa nào?”
Đông Phương Lục Tiên Tử hỏi.
Dù gì cô cũng là thánh nữ của ma giáo đấy.
Sau khi mình bị troll xong thì nghĩ ngay tới việc chơi xỏ người khác.
“Ai cũng được, tóm lại ta muốn để cho tất cả các tiền bối trong nhóm cùng xem.”
Tống Thư Hàng đáp.
Đông Phương Lục Tiên Tử chỉ điểm:
“Không phải ta nói ngươi đâu, Thư Hàng tiểu hữu à, cách kích thích người khác của ngươi chẳng có đẳng cấp gì cả. Ngươi phải phối hợp với ta mới được. Ngươi chọn cho xong một người đi, lát nữa ta ra ngoài thì giả vờ nghiêm túc, sau đó tỏ ra trầm trọng mà vỗ vai vị đạo hữu tiếp theo vào xem long văn, như thế mới đạt hiệu quả tốt nhất chứ.”
“Vậy chọn ai thì được nhỉ?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
“Bạch tiền bối đã xem chưa?”
Đông Phương Lục Tiên Tử nghĩ ngay tới Bạch tiền bối.
“Xem rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Chậc, tiếc thật. Vậy thì đổi mục tiêu khác. Tử Yên thì sao? Sau khi Tử Yên xem xong thì lại kéo Dược Sư vào.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“Ta thấy với mối quan hệ gắn bó keo sơn của Tử Yên Tiên Tử với Dược Sư tiền bối, vừa ra ngoài cô ấy đã nói ngay bí mật với Dược Sư tiền bối rồi ấy chứ.”
“Cũng có lý, vậy bắt đầu từ ‘chủ nhóm’ đi. Bây giờ chúng ta kéo Hoàng Sơn tiền bối vào .”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“Ta thế nào cũng được.”
“Được, vậy chúng ta phối hợp cho tốt, xỏ Hoàng Sơn tiền bối một vố.”
Đông Phương Lục Tiên Tử cười hì hì nói.


Một lúc sau.
Ý thức của Đông Phương Lục Tiên Tử rút khỏi đan điền của Tống Thư Hàng.
Vũ Nhu Tử, Tô thị A Thập Lục và Bạch tiền bối đều nhìn cô chăm chú.
Đông Phương Lục Tiên Tử hít sâu một hơi… Vừa nãy chỉ mải để ý đến long văn thứ chín của Tống Thư Hàng mà cô lơ là một chuyện. Tên nhóc Tống Thư Hàng đó có tận chín long văn lận đó!
Chín long văn đấy!
Cô mới chỉ có tám long văn thôi đây này…
Sau khi hít thở xong, Đông Phương Lục Tiên Tử nhanh chóng tiến vào ‘chế độ diễn trò’.
Cô còn phải phối hợp với Tống Thư Hàng để troll Hoàng Sơn tiền bối nữa.
Đầu tiên, Đông Phương Lục Tiên Tử bày ra vẻ không dám tin, mặt mày trầm tư một cách khoa trương. Sau đó cô lại thầm liếc về phía Hoàng Sơn tiền bối.
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1: “???”
Rốt cuộc Đông Phương Lục Tiên Tử đã nhìn thấy gì? Tại sao sau khi ra khỏi đan điền bản mệnh của Tống Thư Hàng cô lại có vẻ thất thần như thế. Hơn nữa, cô cứ liếc trộm Hoàng Sơn tiền bối làm gì?
Hoàng Sơn tiền bối cũng tỏ ra nghi hoặc.
Đông Phương Lục Tiên Tử đi tới bên cạnh Hoàng Sơn tiền bối, vỗ nhẹ lên người hắn:
“Hoàng Sơn tiền bối, ngươi đi xem long văn của Thư Hàng đi. Ta thấy chuyện này ngươi vẫn nên tự nhìn thì tốt hơn.”
Hoàng Sơn: “??”
Thấy Đông Phương Lục Tiên Tử nghiêm túc như thế, Hoàng Sơn Tôn Giả hơi nhíu mày lại.
“Được rồi, ta sẽ là người tiếp theo đi xem vậy.
Hoàng Sơn tiền bối nói.
Hắn đi tới bên người Tống Thư Hàng, trước tiên vươn tay ra túm lấy Đậu Đậu:
“Đi xuống đi, Đậu Đậu.”
[Không không không, hôm nay ta không xuống đâu.]
Đậu Đậu truyền âm nhập mật với hắn.
Hoàng Sơn Tôn Giả cười lạnh, đặt hai tay trên bụng Đậu Đậu rồi bắt đầu gãi. Tốc độ tay nhanh khủng khiếp, đến Tống Thư Hàng cũng chẳng thể nhìn rõ các ngón tay của Hoàng Sơn tiền bối.
“Ha ha ha ha ha ~ gâu ~~”
Đậu Đậu không nhịn được mà bật cười.
Nó vừa cười là nhả miệng ra ngay, rơi khỏi cánh tay Tống Thư Hàng.
“Hoàng Sơn ngu ngốc, ta liều mạng với ngươi.”
Đậu Đậu tức giận nói.
“Đừng làm loạn nữa, lát nữa là đến lượt ngươi đi xem long văn của Thư Hàng tiểu hữu.”
Hoàng Sơn nói.
Đậu Đậu nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Hoàng Sơn Tôn Giả tóm lấy cổ tay của Tống Thư Hàng, độ ý niệm của mình qua người hắn.
Quá trình sau đó cũng giống với Đông Phương Lục Tiên Tử.
Trước tiên, Tống Thư Hàng cho Hoàng Sơn tiền bối xem tám long văn đầu tiên một lượt.
Hoàng Sơn Tôn Giả cũng nhận ra sự thật là cả tám long văn của hắn đều chỉ là long văn bổ sung.
Đồng thời, hắn cũng tỏ ra rất mong đợi với long văn thứ chín.
Tống Thư Hàng mỉm cười, kéo long văn thứ chính của mình ra.
Hoàng Sơn Tôn Giả liếc long văn thứ chín của Tống Thư Hàng một cái.
Ngay sau đó, hắn thấy ngay trên long văn có một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có khí chất. Vừa nhìn đã biết người đàn ông đó thuộc loại hình tiền bối rất đáng tin cậy.
Hoàng Sơn Tôn Giả: “?”
Đờ mờ, đây không phải là hắn à?
Tống Thư Hàng tiểu hữu vẽ hắn lên long văn thứ chín hả? Thế là thế nào?
Nhớ lại vẻ mặt của Đông Phương Lục Tiên Tử lúc trước, Hoàng Sơn tiền bối chợt thấy bất an.
Đợi đã…
Không cần hoảng vội, để ta bình tĩnh suy nghĩ cái đã.
Một lúc sau.
Hoàng sơn tiền bối đột nhiên nghĩ tới một vài câu thơ kỳ quặc.
[Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm chim liền cành.]
[Tình này nếu đã bền lâu, cần chi sớm kề cận.]
[Bỗng nhiên quay đầu, người vẫn ở nơi pháo hoa tàn lụi.]
Ba câu thơ thật là đáng sợ.
Chính vì nội dung của ba cầu Đường thi Tống từ này mà Hoàng Sơn Tôn giả hoàn toàn tuyệt vọng với ý nghĩ ‘xem quẻ’. Bây giờ mà muốn xem bói thì hắn toàn dùng ứng dụng di động do một đại lão trong tu chân giới phát triển ra.
Hắn thà tin ứng dụng điện thoại còn hơn là thiên phú bói quẻ của mình.
Nghĩ tới đây, ý niệm của Hoàng Sơn tiền bối dao động kịch liệt.
Mức độ dao động khá lớn, vượt ngoài dự tính của Tống Thư Hàng.
“Thư Hàng tiểu hữu.”
Hoàng Sơn tiền bối trầm giọng gọi.
“Ta đây, Hoàng Sơn tiền bối.”
Tống Thư Hàng đáp… Hắn không hỏi Hoàng Sơn tiền bối ‘có kích thích không?’ vì ngữ khí của tiền bối có vẻ khá nghiêm trọng.
“Ngươi thấy Tô thị A Thập Lục thế nào?”
Hoàng Sơn tiền bối hỏi.
“Rất đáng yêu, tính tình điềm tĩnh, rất tốt.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Vậy ngươi thấy Vũ Nhu Tử tiểu cô nương ra sao?”
Hoàng Sơn tiền bối lại hỏi.
“Rất đẹp, cũng đáng yêu nữa.”
Tống Thư Hàng lại đáp.
“Thế linh quỷ Diệp Tư của ngươi thì sao?”
Hoàng Sơn tiền bối hỏi tiếp.
“Rất dịu dàng, cũng hợp tính với ta.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Hoàng Sơn tiền bối lại hỏi:
“Đối diện với ba cô gái thuộc ba kiểu hình khác nhau, hơn nữa tuổi tác cũng tương đương mình, ngươi có động lòng không?”
Bây giờ hắn rất lo cho Tống Thư Hàng, lo lắng từ tận đáy lòng.
“Đương nhiên là đã từng động lòng rồi.”
Tống Thư Hàng thành khẩn đáp.
Bất kể là lần đầu tiên gặp Vũ Nhu Tử hay khi tiếp xúc với Tô thị A Thập Lục, còn cả lúc gặp được Diệp Tư nữa, hắn không chỉ động lòng một lần đâu. Hắn là một người đàn ông bình thường chứ chẳng phải cao tăng đắc đạo gì, thấy người đẹp trái tim rung rinh âu cũng là lẽ thường tình, nếu mà không động lòng mới là có vấn đề đấy!
Xem ra còn có thể cứu được.
“Nếu đã như vậy, tại sao ngươi không vẽ Tô thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử hay Diệp Tư lên long văn thứ chín?”
Hoàng sơn tiền bối mệt tim hết sức:
“Ngươi vẽ ta lên long văn làm gì?”
Tống Thư Hàng nghĩ ngợi một lúc, hắn cảm thấy trước khi công bố chân tướng vẫn nên hỏi câu hỏi này:
“Hề hề hề, Hoàng Sơn tiền bối, ngươi có thấy kích thích không?”
“Hả?”
Hoàng Sơn tiền bối ngơ ra.
“Thực ra mọi chuyện là thế này, long văn thứ chín của ta có thể chiếu ra ‘chân ngã’. Nó giống như một tấm gương vậy. Ai nhìn vào gương cũng thấy hình ảnh của bản thân mình thôi.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Hoàng Sơn Tôn Giả: “…”
“Nói đi cũng phải nói lại, lúc nãy cảm xúc của ngươi dao động rất lớn. Ta cũng không ngờ việc này lại khiến ngươi kích động đến vậy.”
Tống Thư Hàng nói.
Phản ứng của Hoàng Sơn tiền bối dữ dội hơn tưởng tượng của hắn gấp bội…
Có ẩn tình gì trong chuyện này không?
“Thư Hàng tiểu hữu.”
Hoàng sơn tiền bối bình tĩnh nói:
“Có một câu thế này, không tự tìm đường chết thì sẽ không chết.”
“Ơ? Tiền bối, thế này chắc không đến mức tự tìm đường chết chứ.”
Tống Thư Hàng vội vàng nói.
Ta chỉ mời các tiền bối đến xem long văn thứ chín của mình, với lại không giải thích ngay lập tức, khiến các tiền bối bất ngờ thôi mà.
Chẳng lẽ hơi không cẩn thận là biến thành tự tìm đường chết luôn à?
**********
Ngày hôm sau.
Thứ hai, ngày 14 tháng 10 năm 2019.
Tống Thư Hàng mơ mơ màng màng thức dậy.
Hắn phát hiện mình đang ở trên một con thuyền gỗ.
Chiếc thuyền đó lại đang lướt sóng vượt gió trên biển!
Bạch tiền bối nhỏ thì ngồi cách đó không xa.
“Ơ? Bạch tiền bối, chúng ta đang ở đâu đây, chúng ta phải đi đâu thế? Tại sao tự nhiên ta lại ngủ mất thế nhỉ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lòng Tống Thư Hàng có một loạt câu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận