Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1823: Nghĩa là lỗi của ta à?

Chương 1823: Nghĩa là lỗi của ta à?
Vũ Nhu Tử da đen vừa nghe xong đã vội vàng chui tọt vào cái bóng của Tống Thư Hàng, không chịu ngoi đầu lên nữa. Cô sợ Tống Thư Hàng say rượu sẽ thật sự lôi mình ra thái mỏng.
“Đừng sợ, ta không điên rồ đến thế.” Tống Thư Hàng cầm Xích Tiêu Kiếm tiền bối lên.
“Làm cái gì đấy?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối đang thưởng thức Thiên Ma Cửu Vũ của Đông Phương Lục Tiên Tử và dàn đại hợp xướng của các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đến say sưa ngon lành.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối này, chúng ta đi bắt mấy đạo thiên kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm về làm đồ ăn cho các tiền bối trong nhóm đi.” Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “…”
Ngươi định đi đâu mà bắt thiên kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm hả?
“Sư phụ, hay là ta dẫn thiên kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm xuống độ nhé?” Sở Sở ló đầu ra hỏi. Sau khi cô uống xong tiên trà của vị tiền bối Tán Tài Vương Tọa kia thì đã tích lũy được kha khá, cảm thấy mình có thể phá kiếp lên cấp bất cứ lúc nào.
“Đừng vội… thiên kiếp của ngươi cứ từ từ đã. Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói rất đúng, hai chúng ta không được coi thường, dù là thiên kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm cũng phải dốc toàn lực ứng phó mới được.” Tống Thư Hàng phẩy tay, cầm Xích Tiêu Kiếm tiền bối đằng không bay lên: “Ta ra ngoài dạo một vòng đây. Trực giác mách bảo ta nhất định có thể bắt được mấy đạo thiên kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm về.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “Ngươi đừng có mà nghịch dại, bên ngoài Điền Thiên đảo là biển cả mênh mông, ai mà lại ra đó để độ thiên kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm cơ chứ? Ở nhà xem khiêu vũ với ta đi, Thiên Ma Cửu Vũ chính tông đấy, vị tiên tử đang khiêu vũ còn áp chế hết thủ đoạn tấn công rồi nữa kia. Loại Thiên Ma Cửu Vũ này hiếm thấy lắm.”
Tống Thư Hàng trượt tay, sáu phát Dưỡng Đao thuật rơi chiu chíu lên mình Xích Tiêu Kiếm tiền bối.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “Úi chà ~ Sao tên nhãi này lại khéo ăn ở thế nhỉ? Sở Sở, giúp ta quay phim lại, quay toàn cảnh vào, quay cho hết màn Thiên Ma Cửu Vũ của cô bé Ma Môn kia nghe chưa? Ta đi với Tống Thư Hàng một lát rồi sẽ quay về ngay.”
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Thư Hàng vung tay lên, ném Thông Nương vào tay Sở Sở.
Sau đó hắn và Xích Tiêu Kiếm tiền bối một người một kiếm bay vèo ra khỏi Điền Thiên Đảo, biến mất không thấy tăm hơi.

“Này, ngươi định đi đâu mà kiếm người độ kiếp đây?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng đáp: “Tùy duyên thôi, chúng ta đi dạo một vòng xem sao.”
“Được, mà nói chứ, nếu gặp đạo hữu đang độ thiên kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm, chẳng lẽ người định xông vào can thiệp quá trình độ kiếp của hắn thật à?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi lại.
Can thiệp vào quá trình độ kiếp của người khác là chuyện tối kị. Họp đoàn độ kiếp sướng một phút, thân tử đạo tiêu chết cả bầy. Tuy Tống Thư Hàng là tay lái già đời trên con đường độ kiếp nhóm, đã có quá nhiều kinh nghiệm kéo nhau chết chùm, nhưng nếu người ta không muốn lên xe thì phải làm sao?
“Hay là chúng ta tìm Thiên Nhân đi?” Tống Thư Hàng nói.
Gây sự với Thiên Nhân thì chẳng có chút áp lực tâm lý nào cả, vì dù sao chúng cũng là kẻ địch mà.
“Chẳng có Thiên Nhân nào đến hiện thế mà thực lực thấp hơn tứ phẩm.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối trả lời.
Thiên Nhân đến hiện thế là để săn giết tu sĩ Kim Đan Linh Hoàng và đại yêu ngũ phẩm, Thiên Nhân nhị phẩm đến làm gì? Bóp dé đồng đội à?
“Tiền bối nói có lý quá.” Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “Cho nên bây giờ quay lại vẫn còn kịp, vẫn xem được đoạn cuối của Thiên Ma Cửu Vũ đấy.”
“Thôi, chúng ta vừa mới đi ra phóng khoáng là thế, chí ít cũng phải đi dạo một vòng đã rồi hẵng về chứ.” Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “Lúc quan trọng này ngươi lại hết mặt dày rồi hả?”
“Da mặt ta lúc nào chả mỏng?” Tống Thư Hàng cười nói: “Nếu không có thật thì chúng ta xuống biển vớt một con cá to về cũng được.”
Khi đang nói chuyện thì điện thoại của Tống Thư Hàng đổ chuông.
“A Thập Lục tới rồi sao?” Tống Thư Hàng lấy điện thoại di động ra xem thì thấy người gọi tới là Vũ Nhu Tử.
Sao Vũ Nhu Tử lại gọi cho mình nhỉ?
Tống Thư Hàng tò mò mở điện thoại ra nghe: “Vũ Nhu Tử đấy à? Có chuyện gì thế?”
“Tống tiền bối ơi, ta vừa ra thì thấy các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đều say khướt cả rồi. A cha của ta còn bị Thất Tu tiền bối kéo đi chúc rượu kia kìa. Ta thấy cả Sở Sở và Thông Nương ở đây, ngươi đang ở đâu đấy?” Vũ Nhu Tử tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng: “Ha ha ha ha, ta ra ngoài kiếm ít đồ ăn ấy mà, về ngay đây. Cô tìm ta có việc gì không?”
“Hì hì, ta tìm Tống tiền bối để mượn cái vòng chạy hamster của ngươi chơi một chút thôi.” Vũ Nhu Tử trả lời.
Tống Thư Hàng cười ha hả: “Không thành vấn đề, lát nữa ta sẽ định vị vị trí của Thông Nương, sau đó phi đao truyền thư, dùng bảo đao Bá Toái gửi vòng chạy hamster cho cô.”
“Cảm ơn Tống tiền bối ~” Vũ Nhu Tử nói: “Một lúc nữa ta sẽ hỏi thử Hằng Hỏa tiền bối xem có nhận được quyền học ánh nhìn mang thai hay không. Nếu Hằng Hỏa tiền bối đồng ý, Tống tiền bối dạy ta ánh nhìn mang thai nhé. Pháp thuật này thú vị quá!”
Nói xong, Vũ Nhu Tử cúp điện thoại.
Tống Thư Hàng: “…”
Khi Tống Thư Hàng tự mình dùng ánh nhìn mang thai thì hắn chẳng có chút áp lực tâm lý nào, dùng đến là thuận tay, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Vũ Nhu Tử dùng ánh nhìn mang thai với kẻ địch thôi thì lại thấy hình tượng sụp đổ tan tành.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Tống Thư Hàng dùng bảo đao Bá Toái gửi vòng chạy hamster về trước. Hi vọng đến lúc đó Điền Thiên Đảo Chủ có thể tỉnh táo một chút, để mở đại trận hộ đảo ra cho bảo đao Bá Toái bay vào.
Cuộc trò chuyện với Vũ Nhu Tử vừa kết thúc thì Tống Thư Hàng lại nhận được một cuộc gọi khác.
Là Tô Thị A Thập Lục.
“Hai cô ấy hẹn nhau từ trước à?” Tống Thư Hàng mở điện thoại ra: “Alo, A Thập Lục hả? Cô tới rồi sao?”
“Tới rồi ~ ta đang đi vào Lan Tây đảo đây.” Tô Thị A Thập Lục dịu dàng đáp.
Tống Thư Hàng: “Chờ ta nhé, ta qua đó ngay đây.”
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, chúng ta quay đầu, về Lan Tây đảo trước đã.” Tống Thư Hàng nói.
Sau đó phải kéo A Thập Lục đi bằng cách nào cho chất đây?
Lái xe à?
Không được, lái xe trong lúc say xỉn là tuyệt đối không được, dù có là tu sĩ thì vẫn phải tuân thủ điều này. Có phải ai cũng là Đông Phương Lục Tiên Tử đâu? Mà Đông Phương Lục Tiên Tử người ta cũng đâu có lái xe khi say xỉn bao giờ, chỉ đơn thuần là kĩ thuật lái xe không tốt thôi mà.
Thôi, hay là cưỡi ngựa đi?

Lan Tây đảo
Tô Thị A Thập Lục đội mũ quý bà màu đen che đi đôi sừng rồng nho nhỏ của mình, sau đó hòa vào dòng người lại qua trên Lan Tây đảo.
“Thập Lục tỷ, chúng ta đi đâu đây?” Tay trái Tô Thị A Thập Lục dắt một thiếu niên có dáng dấp nhang nhác giống cô. Thiếu niên tò mò hỏi.
“Chờ người.” Tô Thị A Thập Lục trả lời.
“A, ông trẻ A Thất đâu?” Thiếu niên lại hỏi.
“Lát nữa chúng ta sẽ gặp A Thất.” Tô Thị A Thập Lục kiên nhẫn đáp.
“Dạ.” Thiếu niên chậm rãi gật đầu.
Một chốc sau, thiếu niên lên tiếng: “Thập Lục tỷ, ta không nhịn nổi nữa.”
Tô Thị A Thập Lục: “Nhịn thêm một chút đi.”
“Nhưng ta nhịn mấy ngày rồi, chuyện thăng cấp có phải cứ muốn là nhịn được đâu.” Thiếu niên rầu rĩ nói.
Khi bọn họ đang nói chuyện, kiếp vân đã như ẩn như hiện trên đỉnh đầu thiếu niên và Tô Thị A Thập Lục.
Tô Thị A Thập Lục lập tức vỗ nhẹ một cái lên người thiếu niên, khí tức của nó bị cưỡng ép áp chế, kiếp vân trên đỉnh đầu tan đi.
“Ngươi ngoan ngoãn ở lại tộc địa của Tô thị chẳng tốt hơn sao? Sao lại chạy tới đây?” Tô Thị A Thập Lục mệt tim hết sức.
Thiếu niên cười đắc ý: “Ta chuồn ra theo con đường bí mật mà lần trước ngươi lén ra khỏi tộc đấy.”
Tô Thị A Thập Lục: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận