Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 228: Tào thí chủ, lừa gạt thì sẽ bị đánh đòn đó. A ~

Chương 228: Tào thí chủ, lừa gạt thì sẽ bị đánh đòn đó. A ~
Cũng may là chút lý trí còn sót lại của Tào Đức Liên đã ngăn cản con đường tự đi tìm chết của hắn, hắn không mở điều hòa lên để ngửi thử hơi gây mê.
Sau đó, hắn thấy tiểu hòa thượng có vẻ khá nghi ngờ, nên mới cười khan nói:
“Ha ha, chú tưởng là con ngủ gục, nên định bế con xuống xe ấy mà.”
Mà phải nói, lực tay của tiểu hòa thượng này ghê gớm thật, lúc này nó vỗ lên tay của hắn một cái thôi mà bây giờ hãy còn nóng rát, đau muốn chết đây.
“Hóa ra là vậy.”
Tiểu hòa thượng gật đầu, cười tươi rói:
“Cảm ơn Tào thí chủ nhé, nhưng khi nãy tiểu hòa thượng chỉ đang đọc thầm kinh văn mà thôi, chứ không có ngủ gật. Tầm giờ này là giờ tụng kinh văn sau khi ăn cơm tối ở trong chùa, mặc dù không ở trong chùa, nhưng tiểu hòa thượng không thể bỏ lỡ giờ tụng kinh được.”
“Ha ha, ha ha.”
Tào Đức Liên cười khan mấy tiếng liền, nhìn thấy tiểu hòa thượng tỉnh queo như thế, hắn lại bực bội trong lòng —— Tức chết đi được, sao hơi gây mê lại không xi nhê gì thế này?
Thôi, không hiệu quả cũng không sao cả.
Tiểu hòa thượng này cũng chỉ là một đứa nhóc mới sáu bảy tuổi mà thôi, con nít tầm tuổi này ham ngủ. Chờ lát tối nó ngủ rồi thì mình lại lén lấy lại bốn ngàn tệ của nó là được! Tào Đức Liên nghĩ thầm trong lòng.
“Tào thí chủ, chúng ta đã đến nơi rồi à?”
Tiểu hòa thượng quay đầu nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, nó sờ mông của mình, hớn hở hỏi:
“Tào thí chủ à, bây giờ chúng ta đến bệnh viện à? Ngài nói rồi đấy thôi, chỉ cần tới nơi thì sẽ đi tìm một bệnh viện kha khá để tiểu hòa thượng phẫu thuật cắt bỏ trĩ sang, phẫu thuật không đau, không tái phát mà?”
“Đừng gấp, đừng gấp, phẫu thuật trị trĩ đi lúc nào cũng được, trước tiên cháu cứ đi tới chỗ này với chú cái đã, trời cũng tối rồi, chúng ta ngủ lại một đêm nhé.”
Tào Đức Liên cười đến là vô hại.
Nụ cười của hắn có thể khiến người ta cảm thấy sáng láng, đáng tin.
Vì luyện cho ra được cái nụ cười này mà Tào Đức Liên đã phải chịu không biết bao nhiêu vất vả!
“Nhưng chính Tào thí chủ ngài đã nói, sau khi đến nơi thì sẽ kập tức đi tìm một bệnh viện tốt, để ta phẫu thuật chữa trĩ sang mà!”
Tiểu hòa thượng nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Mẹ nó, thằng nhãi này lại đang lên cơn thần kinh dẫm đinh đấy à?
Ha ha, dù sao thì cũng đã đến thành phố Văn Châu rồi, mình cũng chẳng cần chiều theo ý nó làm gì nữa.
Lừa bán trẻ con ấy à. Không chỉ phải sở hữu nụ cười hoàn mỹ, mà đôi lúc cũng phải có thủ đoạn hung ác nữa, có một câu thành ngữ 'vừa đánh vừa xoa' để hình dung ý này đây.
Vậy nên, Tào Đức Liên lập tức đanh mặt lại, làm ra vẻ hung ác:
“Trĩ sang, trĩ sang, trị trĩ cái con khỉ gì! Mày ngoan ngoãn ngồi im ở đấy cho tao, bây giờ tối rồi, tìm chỗ nghỉ lại cái đã. Nếu mày mà không ngoan ngoãn nghe lời thì tao sẽ ném mày xuống sông nuôi cá bây giờ!”
Tiểu hòa thượng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như cũ, hơn nữa còn nhíu mày chặt hơn.
Một lát sau, tiểu hòa thượng mới gằn giọng hỏi:
“Tào thí chủ, rõ ràng đã nói đến nơi sẽ tìm bệnh viện cho ta trị trĩ rồi mà, lẽ nào lúc trước ngươi chỉ lừa ta thôi à?”
“Đó không gọi là lừa, đấy gọi là dỗ mày!”
Tào Đức Liên cười lạnh, đồng thời xắn tay áo lên, nếu như tiểu hòa thượng này mà vẫn còn cứng đầu, không chịu nghe lời nữa thì hắn sẽ đập cho tiểu hòa thượng này một trận nên thân.
Bọn nhóc con lì lợm ấy mà, đánh cho một trận là sẽ ngoan ngay, trò này hắn rành lắm.
“Nối dối là hành vi không tốt, sư phụ từng nói, kẻ nói dối phải bị - đánh - nát - mông!”
Tiểu hòa thượng nghiến răng nói mấy chữ sau cùng ra, nhấn giọng từng chữ một.
Lúc nói mấy chữ này ra, trong ánh mắt của no thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ, đó là vì hai năm nay nó thường xuyên bị đánh mông nên để lại ám ảnh tâm lý.
“Con mẹ nó, mày lại lên cơn đấy à? Đánh đòn á? Xem tao có đánh chết mày trước không?”
Tào Đức Liên thẹn quá hóa giận, vói tay chộp lấy tiểu hòa thượng, xem ông đây có đánh mày tét mông không!
Vẻ mặt của tiểu hòa thượng lại nghiêm túc hơn nữa. Nó vẫn đứng im không động đậy, để mặc cho Tào Đức Liên túm lấy vạt áo của nó.
Sau khi túm được tiểu hòa thượng thì Tào Đức Liên lại thuận tay kéo mạnh một cái, muốn kéo thằng nhóc này ra để đánh cho một trận.
Nhưng... hắn dùng lực kéo một cái, lại cảm giác như mình đang kéo một cục sắt cả ngàn cân chứ không phải đang túm một đứa nhóc. tiểu hòa thượng giống như mọc rễ tại chỗ, không nhúc nhích chút nào.
Chuyện quái gì thế này? Tào Đức Liên không tin, lại kéo mạnh thêm cái nữa!
Tiểu hòa thượng vẫn ngồi lù lù như một ngọn núi.
“Tào thí chủ, nói dối thì phải bị - đánh - nát - mông!”
Tiểu hòa thượng trầm giọng nó, tựa như một vị kim cang la hán nổi giận.
Sau đó, nó giơ tay ra, chộp lấy bàn tay Tào Đức Liên đang túm lấy vạt áo của nó. Cũng không thấy nó dùng sức bao nhiêu, nhưng toàn thân của Tào Đức Liên lại bị nhấc lên quay vèo vèo như cái chong chóng.
Sau đó hắn ngã đúi đụi xuống đất với tư thế chó ăn phân, mông nhổng lên trời.
Chuyện gì thế này? Khi nãy rốt cuộc vừa mới xảy ra chuyện gì thế? Tào Đức Liên sợ hãi, đầu của hắn đơ ra như động cơ bị kẹt máy.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, vì hắn đột nhiên cảm thấy cánh tay của mình đau đớn dữ dội!
Bốp!
Tiểu hòa thượng xòe bàn tay ra, ngồi xổm bên cạnh hắn, quất một cái thật mạnh vào mông hắn.
—— Mẹ nó, một bạt tai kia của tiểu hòa thượng quả thật không giống tay con người, chẳng khác chi roi sắt quất một cú, đau rát. Mông con người là nơi tập trung tương đối nhiều mỡ và cơ thịt, nhưng tiểu hòa thượng quất một cú lên mông thôi mà lại khiến hắn cảm giác đau đớn đến tận xương tủy.
“A...”
Tào Đức Liên kêu la thảm thiết, cơn đau đớn dữ dội khiến hắn hét toáng lên theo bản năng.
“Cho ngươi nói đối! Cho ngươi gạt người!”
Tiểu hòa thượng xòe bàn tay, quất tới tấp vào mông của Tào Đức Liên, bốp bốp bốp ...
“A a a a...”
Tào Đức Liên kêu thảm liên hồi, nước mắt, nước mũi, nước dãi chảy ràng rụa.
Hắn loi ngoi quẫy mạnh trên mặt đất, muốn thoát khỏi ma trảo của tiểu hòa thượng.
Nhưng hắn mới lết được có một đoạn thì tiểu hòa thượng đã túm lấy chân của hắn, kéo nhẹ một cái là đâu lại về đấy. Tào Đức Liên thậm chí cắm móng tay cào thành năm đường trên mặt đất luôn...
Bốp bốp bốp!
“Còn dám nói dối nữa hay không?”
Tiểu hòa thượng tức giận bừng bừng, vừa đánh vừa hỏi.
“Không dám nữa, ta không dám nữa.”
Tào Đức Liên khóc la, cơn đau đớn dữ dội khiến cho đầu óc của hắn trống rỗng. Giờ mà tiểu hòa thượng nói một thì hắn cũng không dám nói hai.
Nếu như đổi thành lúc chiến tranh loạn lạc thời cổ đại thì loại người như cái tên Tào Đức Liên, một khi bị kẻ thù bắt được, chỉ cần tra khảo bức cung một tí thôi thì hắn nhất định sẽ nôn hết toàn bộ những bí mật mà mình biết ra...
Bốp bốp bốp!
Tiểu hòa thượng vẫn đánh tiếp, tức giận quát to:
“Vậy bây giờ ngươi có đưa ta đến bệnh viện để phẫu thuật cắt bỏ trĩ sang hay không?”
“Đi ngay, đi ngay đây!”
Tào Đức Liên kêu la oai oái cầu xin tha thứ:
“Đừng có đánh nữa mà, còn đánh nữa thì chú sẽ chết mất! Chú lập tức đưa cháu đi bệnh viện đây!”
Tiểu hòa thượng dừng tay lại, chắp tay trước ngực, đứng lên, dần nguôi cơn giận, sau đó lại mỉm cười rất đỗi ôn hòa:
“Thiện tai, thiện tai. Tào thí chủ biết sai mà sửa đổi, đúng việc đáng mừng. Hy vọng Tào thí chủ có thể nhớ kỹ bài học lần này, sau này, xin chớ có nói dối thêm nữa.”
“Vâng, tiểu sư phụ, chú nhất định sẽ sửa đổi, nhất định sửa. Cả đời này sẽ không bao giờ nói dối nữa.”
Tào Đức Liên vừa khóc vừa nói.
“Thế bây giờ chúng ta đi bệnh viện nhé? Ta cảm giác búi trĩ của mình đang ẩn ẩn đau đây.”
Tiểu hòa thượng nói với giọng điệu nghiêm túc.
“Đi ngay, đi ngay đây. Chú biết ở gần đây có một bệnh viện, trị trĩ tốt lắm.”
Tào Đức Liên đáp liền tù tì —— đồng thời, đầu óc của hắn cũng dần tỉnh táo lại.
Mẹ nó, chuyện gì vừa mới xảy ra thế này?
Một tiểu hòa thượng mới 6 - 7 tuổi lấy đâu ra lực tay lớn như thế chứ? Mạnh tới mức mà một gã đàn ông trưởng thành như hắn cũng không làm được gì luôn?
Đây không phải là công phu Thiếu Lâm trong truyền thuyết đấy chứ?
Nếu thế thì lại có chuyện rồi —— Nếu như tiểu hòa thượng này đã trâu bò như thế rồi, tại sao nó lại tìm mình đòi bán thân?
Không phải là thằng nhãi này chuyên môn chạy đến lừa mình đấy chứ, thế bây giờ mình phải làm gì đây? Chạy trốn khỏi tên tiểu hòa thượng này kiểu gì bây giờ?
Nhưng như thế thì ức lắm, rõ ràng đã mang nó chạy từ khu Giang Nam đến tận thành phố Văn Châu này rồi, chỉ cần tìm được người mua nó để bán đi là kiếm được một món hời ngay.
Hơn nữa mình cũng đã quyết định sẽ làm một cú chót rồi, làm xong phi vụ này thì sẽ rửa tay bỏ nghề ngay.
Tào Đức Liên xoa xoa cái mông, từ từ bò dậy.
Đồng thời, hắn nhanh chóng nghĩ kế.
Đúng rồi, dù tiểu hòa thượng này mạnh như trâu thì đã sao, có gì mà phải sợ? Chỉ cần mình không xung đột với nó, rồi lại tìm vài chỗ mua người đến xem nó, ai mua thì cứ giao phức lại cho kẻ đó.
Mình không làm gì được tiểu hòa thượng, vậy thì cứ để cho đám người mua kia xử lý nó là được chứ gì?
Không thể không nói, lòng người đôi lúc lại như thế, dễ mất hết lý trí ở trước lợi ích. Giống như những người chơi cổ phiếu vậy, lý trí nói cho họ biết rằng đến đây là đủ rồi, phải dừng lại, nhưng nhìn giá cổ phiếu hãy còn tăng cao thì lại nghĩ: nốt hôm nay thôi, kiếm nốt ngày hôm nay nữa là được! Sau đó sẽ thua sạch sành sanh.
...
Cuối cùng, Tào Đức Liên vẫn đưa tiểu hòa thượng đến bệnh viện.
Bởi vì là ban đêm, nên chỉ có thể khám dịch vụ.
Bệnh viện này cũng có khá đông người, dù là buổi tối, nhưng người đến đăng ký khám vẫn xếp một hàng dài.
Lúc này, tiểu hòa thượng và Tào Đức Liên đang đứng ở cuối hàng, nhích tới từ từ.
Mấy người xếp hàng ở đằng trước đăng ký, trả tiền xong xuôi thì đi tìm bác sĩ.
Tiểu hòa thượng thấy mấy người kia đăng kí khám xong còn phải nộp tiền rồi mới đi, mặt mày thoắt cái đã tái mét:
“Đăng ký... mà cũng cần tiền à?”
Lúc nó lên mạng thì chỉ tìm 'phẫu thuật trĩ sang cần bao nhiêu tiền?', sau đó tra được phẫu thuật cần chừng 3000 đến 5000, nhưng nó cũng không hề tính thêm cả phí đăng ký khám chữa bệnh.
“Tào thí chủ, ngài có thể cho ta mượn thêm ít tiền được không?”
Tiểu hòa thượng quay đầu lại, mặt mày bí xị nhìn Tào Đức Liên.
Tào Đức Liên nhìn vẻ mặt bí xị tội nghiệp của nó, thầm xoa cái mông xưng vù của mình, sau đó mỉm cười:
“Không sao cả, tiền đăng ký thôi chứ gì, chú thanh toán giúp cháu.”
“Tào thí chủ, ngươi đúng là người tốt, tiểu hòa thượng vô cùng cảm kích.”
Trong mắt của tiểu hòa thượng chứa đầy vẻ cảm động thiết tha.
Tào Đức Liên thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Hàng người vơi đi dần, cuối cùng cũng đến phiên tiểu hòa thượng lên đăng ký.
“Người đến khám bệnh là ai, bị cái gì?”
Vị hộ sĩ ở quầy ngẩng đầu lên hỏi.
“Người bị bệnh là ta, ta bị trĩ, muốn phẫu thuật cắt trĩ!”
Tiểu hòa thượng giơ tay lên trả lời.
“A, cậu bé đáng yêu quá.”
Hộ sĩ cười nói, sau đó nhìn sang Tào Đức Liên:
“Xin hỏi anh là cha của cậu bé này à.”
“Không phải, Tào thí chủ là người mua tiểu hòa thượng.”
Tiểu hòa thượng nhanh nhảu đáp giùm Tào Đức Liên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận