Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1149: Cuộc Đời Ơi Cuộc Đời, Đúng Là Dùng Để Hoài Nghi Mà

Chương 1149: Cuộc Đời Ơi Cuộc Đời, Đúng Là Dùng Để Hoài Nghi Mà
Thông qua con mắt do ánh sáng công đức biến thành, Tống Thư Hàng tiếp tục quan sát tình hình xung quanh linh sơn.
Đông Qua Thánh Quân và nhóm phóng viên kia vẫn ở nguyên tại chỗ.
Còn một vị nhân vật chính khác trong đêm trăng tròn hôm nay là Cật Qua Thánh Quân lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
“Cật Qua Thánh Quân vẫn chưa xuất hiện, có khi nào hắn cho Đông Qua Thánh Quân leo cây không?”
Tống Thư Hàng nói.
Sau đó hắn vỗ nhẹ lên người Tiểu Thải:
“Tiểu Thải, nếu ngươi cũng thấy mệt thì đến chỗ Thi ngủ một chút trước đi. Chờ Cật Qua Thánh Quân hiện thân, ta sẽ gọi các ngươi dậy.”
“Cũng được.”
Tiểu Thải gật đầu đáp, sau đó nhảy đến chỗ giường của Thi.
××××××××××××××××××××
Ở bên kia, Hiến Công Cư Sĩ mới vừa độ kiếp xong, cất điện thoại vào rồi phun ra một ngụm trọc khí.
Lúc này, khuôn mặt đỏ trời sinh của hắn lại lộ ra vẻ tái nhợt.
Hắn bị thương rất nặng, hai chân bị nổ nát chỉ còn lại xương, ít nhất phải mất một năm mới dưỡng lành thương thế được.
Hơn nữa, thương thế trên chân hắn cũng không phải do đống máy bay chiến đấu thiên kiếp trước đó oanh tạc tạo thành. Vết thương do máy bay chiến đấu gây ra cũng không nặng như bây giờ.
Thật ra vừa rồi có một số việc hắn không nói cho các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 biết. Không phải hắn không muốn mà là hắn không cách nào nói ra khỏi miệng được.
Lúc nãy... ngay lúc bom nguyên tử thiên kiếp hoàn toàn thành hình rồi bắn tới, Hiến Công Cư Sĩ cảm thấy trời đất bỗng nhiên quay cuồng. Ngay sau đó, hắn và quả bom nguyên tử thiên kiếp ở phía trên đỉnh đầu đều bị chuyển tới một thế giới khác.
Thế giới đó không phải hiện thế mà là một không gian hoàn toàn độc lập.
Ở trong không gian này, bom nguyên tử thiên kiếp đã nổ tung, hóa thành một đám mây nấm tuyệt vọng.
Cũng trong lúc đó, sức nổ khủng khiếp khiến Hiến Công Cư Sĩ phải rùng mình ập tới, chỉ trong một phần ngàn giây đã phá vỡ mấy trăm tầng kết giới phòng ngự mà hắn đã bố trí trong lần độ kiếp này.
Ngay lúc kết giới vỡ nát, Hiến Công Cư Sĩ bị đánh bay đi... Tiếp sau đó, lực xung kích của vụ nổ tác động trực tiếp lên thân xác hắn, cơn đau dữ dội từ hai chân truyền thẳng lên đầu.
“Mạng ta sắp tiêu rồi!”
Lúc ấy, trong đầu Cư Sĩ chỉ còn mỗi suy nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, mắt thấy bom nguyên tử thiên kiếp sắp nuốt chửng Hiến Công Cư Sĩ, đột nhiên có một luồng ý chí không cách nào hình dung được phủ xuống, quét qua người hắn.
Lúc luồng ý chí đó phủ xuống, không gian và thời gian xung quanh Hiến Công Cư Sĩ đều bị ngưng đọng, chỉ có ý chí của Hiến Công Cư Sĩ là còn hoạt động.
Sau khi luồng ý chí nọ quét qua một lần, Hiến Công Cư Sĩ lại cảm thấy trời đất quay cuồng.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã bị đá ra khỏi thế giới độc lập, trở lại khu vực không vũ khí hạt nhân mà hắn đã chọn để độ kiếp lúc trước.
Nếu như không có thương thế nghiêm trọng trên chân và thân thể, suýt nữa hắn còn tưởng rằng bom nguyên tử thiên kiếp mà mình vừa gặp là tâm ma kiếp như Cuồng Đao Tam Lãng đã nói rồi.
Hiến Công Cư Sĩ chợt có một suy đoán. Có lẽ trong nháy mắt khi nãy, hắn đã bị mang vào thế giới thiên kiếp, chính là không gian khép kín trong truyền thuyết chỉ lúc Tôn Giả thất phẩm tấn thăng bát phẩm mới có thể tiến vào.
Nhưng có lẽ là do tu vi của hắn không đạt tiêu chuẩn để tiến vào không gian chăng? Dù gì thì sau khi luồng ý chí kia quét qua, hắn lập tức bị đá ra khỏi thế giới thiên kiếp, nhờ vậy mà giữ được mạng nhỏ.
Tiếp theo linh lực thiên địa rót vào trong cơ thể hắn, kết thúc trận độ kiếp khủng bố lần này. Sau khi vượt qua tai kiếp, thân thể hắn được thăng hoa, chính thức bước vào cảnh giới Tôn Giả thất phẩm.
Mà nhờ “phúc” của đợt thiên kiếp này... Hiến Công Cư Sĩ cảm giác chứng sợ hãi vũ khí hạt nhân khó khăn lắm mới tốt lên được một chút lại bắt đầu nặng thêm rồi, hắn cũng không biết chứng sợ hãi vũ khí hạt nhân này của mình còn chữa được không nữa.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Cư Sĩ rất háo hức muốn chia sẻ chuyện mình mới trải qua cho các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 biết.
Hắn phát hiện điện thoại của mình gặp đại nạn nhưng vẫn bình an. Trong chớp mắt trước khi bom nguyên tử nổ tung, hắn đã ném điện thoại đi. Chiếc điện thoại may mắn này không bị mang vào trong thế giới thiên kiếp, vậy nên đã tránh được một kiếp.
Hắn lập tức đăng nhập vào nhóm Cửu Châu số 1, nhưng khi hắn mở miệng nói chuyện... lại phát hiện mình không cách nào kể lại những gì mình đã trải qua được.
Rõ ràng trong đầu đã sắp xếp từ ngữ đâu ra đấy nhưng làm thế nào cũng không nói chuyện này ra khỏi miệng. Hiến Công Cư Sĩ chợt hiểu ra, sợ rằng hắn chỉ có thể đặt sự việc lần này ở trong lòng cho tới già hoặc là phải dùng thủ đoạn khác thử ghi chép lại thôi.
Thế nên vì không muốn để cho các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 lo lắng, Hiến Công Cư Sĩ cố chịu đựng cơn đau dữ dội, cắn răng gượng cười rồi lên nhóm báo bình an, lượt bỏ chuyện bom nguyên tử thiên kiếp kia đi.
Sau đó hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn kỹ lời chúc mừng của các đạo hữu đã phải để điện thoại xuống, há miệng hét lên thảm thiết:
“Kiếp nạn thảm khốc, đúng là đòi mạng mà!”
Đồng thời trong đầu hắn hiện lên một ý niệm. Thiên kiếp xảy ra đủ loại biến hóa quái dị, hơn nữa rõ ràng hắn vẫn chưa tu luyện tới cảnh giới thất phẩm lại bị kéo vào thế giới thiên kiếp, đây quả thực là một bug lớn của thiên kiếp. Nếu thật sự là vậy, chẳng lẽ đúng như lời người ta đồn đãi, thiên đạo đương nhiệm đã gặp phải chuyện bất trắc gì rồi sao?
Nghĩ tới đây, Hiến Công Cư Sĩ bất giác ngẩng đầu nhìn trời. Đúng lúc này, trước mắt hắn bỗng xuất hiện mấy hình ảnh.
Là hình ảnh về cảnh ngàn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh, ngàn năm đệ nhị thánh Thất Sinh Phù Phủ Chủ, ngàn năm đệ tam thánh Thường Viễn Tử và ngàn năm đệ tứ thánh Thiên Nhai Tử cùng nhân tiền hiển thánh chung với nhau.
Hình ảnh ấy đẹp đến thê lương, trừ Bá Tống Huyền Thánh trọc đầu vẫn còn miễn cưỡng đứng thẳng, ba người phía sau hai người thì ôm đầu sợ hãi một người thì quỳ, thật sự là quá khó coi.
Ngoài ra còn có hình ảnh Huyền Thánh giảng pháp của ngàn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh và ba vị Huyền Thánh khác.
Cuối cùng còn có hình ảnh nhân tiền hiển thánh và Huyền Thánh giảng pháp của ngàn năm đệ ngũ thánh Đông Qua Thánh Quân. Hơn nữa, trong lúc Huyền Thánh thuyết pháp, Đông Qua Thánh Quân đã đưa ra lời khiêu chiến với Bá Tống Huyền Thánh.
Huyền Thánh giảng pháp là hình ảnh mà tu luyện giả nào trong chư thiên vạn giới chỉ cần muốn nhìn là có thể nhìn thấy. Mỗi một tu luyện giả đều có quyền lợi được xem Huyền Thánh giảng pháp, bất kể là đang ngủ, đang bế quan thậm chí là đang độ kiếp đều có quyền lợi xem Huyền Thánh giảng pháp.
Chỉ có điều nếu tu luyện giả đang độ kiếp hoặc là trong tình trạng khẩn cấp tương tự, sau khi độ kiếp xong mới nhận được hình ảnh phát lại của Huyền Thánh giảng pháp.
...
“Chờ chút, có phải mắt ta bị rồi không? Vị Bá Tống Huyền Thánh này... nhìn thế nào cũng giống Tống Thư Hàng tiểu hữu thế. Còn có vị Thất Sinh Phù Phủ Chủ này nữa... chắc chắn là Thất Sinh Phù đạo hữu trong nhóm chúng ta mà? Thường Viễn Tử thì ta không biết, không ngờ lại to gan tỏ tình trong phần Huyền Thánh giảng pháp. Còn Thiên Nhai Tử... chẳng lẽ là vị Truyền Công Cuồng mà người ta vẫn hay đồn đãi ư?”
Hiến Công Cư Sĩ trợn tròn mắt, cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ mất rồi.
Tống Thư Hàng tiểu hữu thế mà tấn thăng bát phẩm thành thánh rồi ư? Thế giới bị sao thế này? Là ta điên hay thế giới bị điên vậy?
Chờ chút, lẽ nào... ta vẫn đang độ tâm ma kiếp?
Hiến Công Cư Sĩ chợt nghĩ tới một khả năng rất đáng sợ. Có lẽ bây giờ hắn còn đang ở trong ảo ảnh do tâm ma chế ra, không thể thoát ra được. Vậy nên Tống Thư Hàng tiểu hữu mới tấn thăng bát phẩm rồi nhân tiền hiển thánh, còn có thể mở miệng nói ra pháp môn huyền diệu mang theo âm thanh đại đạo trong lúc giảng pháp.
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này và bom nguyên tử thiên kiếp đều là tâm chướng của hắn ư?
Hiến Công Cư Sĩ bắt đầu hoài nghi cuộc đời này.
××××××××××××××××××××
Bên kia, dưới chân linh sơn nơi Thông Nương sinh ra.
Đông Qua Thánh Quân liên tục xem giờ.
Tranh thủ khoảng thời gian nghỉ ngơi lúc nãy, hắn lại điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất lần nữa, chờ nghênh đón trận quyết đấu kế tiếp với Cật Qua Thánh Quân.
“Đông Qua tiền bối, đã đến giờ hẹn rồi, sao vị Cật Qua Thánh Quân vẫn chưa xuất hiện vậy?”
Phóng viên của nhật báo tu sĩ không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Ta cũng đang bồn chồn khó hiểu đây, giờ hẹn đã đến rồi.”
Đông Qua Thánh Quân nhíu mày trả lời.
Phóng viên của đài truyền hình tu sĩ Thần Cương hỏi:
“Hay là Cật Qua Thánh Quân đột nhiên có chuyện nên tạm thời không tới?”
Đông Qua Thánh Quân lắc đầu:
“Không đâu, Cật Qua Thánh Quân là một vị tiền bối ta rất ngưỡng mộ, ta tin ngài ấy. Nếu như là ngài ấy thì chắc chắn sẽ không nuốt lời. Cật Qua Thánh Quân đã nói muốn thử đạo phòng ngự của ta vào hôm nay, còn nói sẽ đợi ta trên linh sơn, vậy thì nhất định sẽ xuất hiện!”
Thấy Đông Qua Thánh Quân kiên định như vậy, nhóm phóng viên của các kênh đưa tin trong giới tu sĩ đồng loạt gật đầu rồi tiếp tục đợi.
Thật ra mấy vị phóng viên ở đây cũng không sốt ruột gì cả, bởi vì tối nay đã lấy được tin tức cực hài lòng rồi.
Tiếp theo, nếu Cật Qua Thánh Quân xuất hiện thật thì vui càng thêm vui thôi, có thể chứng kiến thêm một trận quyết chiến Huyền Thánh nữa. Còn nếu Cật Qua Thánh Quân không xuất hiện thì cũng chẳng sao, dù gì bọn họ đi chuyến này cũng rất đáng giá!
Ngay lúc đám người Đông Qua Thánh Quân quyết định chờ tiếp thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đông Qua Thánh Quân tóc vàng mặc một thân chiến giáp màu vàng cắm thanh kiếm to màu vàng của mình xuống đất, sau đó đưa tay lấy một chiếc điện thoại màu vàng như kiểu nhà giàu mới nổi từ trong chô giáp ngực ra.
Đông Qua Thánh Quân rất thích màu vàng.
Lúc thấy số hiển thị trên màn hình, Đông Qua Thánh Quân vui vẻ nhận cuộc gọi:
“Alo, Cật Qua tiền bối!”
“Trái dưa ngu xuẩn nhà ngươi đang ở đâu vậy hả? Ta ở trên Hoa Sơn đợi ngươi đến hơn nửa đêm, sao giở ngươi vẫn chưa tới? Có biết thông cảm cho cụ già không hả? Hơn nửa đêm, một cụ già đứng trên đỉnh núi hứng chịu gió lạnh thổi qua, cả người run lẩy bẩy chỉ vì đợi ngươi, ngươi không cảm thấy áy náy à? Có biết kính già yêu trẻ không? Đây là đức tính tốt mà ta đã vất vả dạy ngươi kia mà? Giao hẹn với một ông lão như ta xong, theo đạo lý “kính già”, đáng lẽ ngươi phải đến đây trước giờ hẹn mới đúng chứ? Còn ngươi thì giỏi lắm, bây giờ thời gian hẹn đã đến thế mà vẫn chưa tới, ngươi định cho ta leo cây đấy hử? Đừng nói với ta là ngươi bị kẹt xe nhé?”
Một giọng nói nổi trận lôi đình truyền từ trong điện thoại của Đông Qua Thánh Quân ra.
Đông Qua Thánh Quân nghệt mặt đứng im tại chỗ.
“Nói chuyện đi chứ?!”
Giọng điệu của người ở đầu bên kia có vẻ rất nóng nảy.
Tâm cảnh như vậy... thật sự là một vị Huyền Thánh ư? Đạo tâm của Huyền Thánh dễ nổi nóng vậy sao?
Các phóng viên nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng có một vấn đề quan trọng hơn là... địa điểm giao hẹn lại ở Hoa Sơn?
“Ta đang ở ngay dưới chân núi chờ ngài đây. Đợi đã, ngài nói là... Hoa Sơn ư?”
Đông Qua Thánh Quân trợn tròn mắt.
“Đang ở dưới chân núi thì lên đây ngay đi chứ!”
Cật Qua Thánh Quân cả giận quát.
Đông Qua Thánh Quân vội vàng giải thích:
“Nhưng... Cật Qua tiền bối à, địa điểm ngài hẹn gặp ta lúc trước không phải ở Hoa Sơn mà là ở dưới chân một ngọn linh sơn tú lệ, chính ngươi gửi tọa độ cho ta mà, bây giờ ta đang đợi ngài ở dưới chân ngọn linh sơn đó đây.”
Cật Qua Thánh Quân:
“...”
Hồi lâu sau, giọng điệu của Cật Qua Thánh Quân đột nhiên trở nên ôn hòa hẳn:
“Ha ha ha, chuyện đó... Đông Qua à, lúc này bên cạnh ngươi có đạo hữu nào tu luyện công đức không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận