Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 229: Cảm giác nguy cơ của Vân Vụ đạo trưởng!

Chương 229: Cảm giác nguy cơ của Vân Vụ đạo trưởng!
Tiểu hòa thượng nói thêm:
“Lúc nãy hắn vừa mới mua tiểu hòa thượng với giá bốn ngàn tệ!”
Cạch!
Cây bút trong tay của hộ sĩ khựng lại, sau đó, cô dùng ánh mắt khiến người ta run rẩy nhìn thẳng vào Tào Đức Liên:
“Là kẻ mua trẻ con à? Hay là kẻ buôn người?”
Làm hộ sĩ trong bệnh viện, cô rất ghét lũ buôn người, bởi vì rất nhiều kẻ buôn người chuyên chọn ra tay với trẻ sơ sinh mới chào đời.
Hộ sĩ này vừa mới nói xong thì người ở xung quanh lập tức quay đầu lại nhìn Tào Đức Liên lăm lăm, thậm chí có vài người trẻ tuổi còn nghiến răng, xoa xoa nắm đấm trước.
Mặt mày của Tào Đức Liên lập tức trắng bệch không có lấy một giọt máu.
“Hiểu lầm thôi, mọi người đừng hiểu lầm nhé!”
Tào Đức Liên lập tức xua tay nói —— Hắn bất giác muốn bịa chuyện lấp liếm cho qua, muốn bảo mình là cha của tiểu hòa thượng.
Nhưng vừa mới định mở miệng thì dưới mông lại truyền tới cơn đau đớn dữ dội! Hắn lập tức rùng mình, chỉ đành nuốt hết mấy lời nói dối định nói xuống.
Í mà không được —— lỡ như mình nói dối, sau đó bị thằng nhóc này lôi ra quất vào mông trước mặt mọi người thì mình chẳng còn mặt mũi nào để mà sống trên cõi đời này nữa!
“Trẻ con không hiểu chuyện ấy mà, cứ hay nói linh tinh. Mọi người cứ nghĩ thử đi, nếu tôi mà là kẻ buôn người thì sao có thể đưa đứa nhỏ đến bệnh viện làm phẫu thuật cắt trĩ sang chứ! Đúng không nào?”
Tào Đức Liên xua tay nói.
Vị hộ sĩ kia ngẩn ra:
“Cũng đúng nhỉ, bọn buôn người làm gì đưa trẻ con đến bệnh viện khám chữa bệnh. Lại còn là cái bệnh trĩ này nữa.”
Trên mặt Tào Đức Liên lộ ra vẻ nhăn nhó, đau đớn như bị hàm oan…
Mẹ, Tào Đức Liên hắn đúng là kẻ buôn người đáng thương, phải mang một thằng nhóc đi bệnh viện chữa bệnh trĩ ...
Sau khi nộp tiền đăng ký khám bệnh xong thì Tào Đức Liên lập tức xách tiểu hòa thượng chạy như bay tới chỗ bác sĩ để khám. Hắn thật sự không muốn đứng lại chỗ đấy thêm một chút nào nữa…
...
Đợi sau khi Tào Đức Liên đi khỏi.
Hộ sĩ thu hồi vẻ ngây thơ trên mặt, cô cười lạnh, lấy điện thoại ra gọi báo cho công an.
“Khi nãy tiểu hòa thượng kia có nói, gã đàn ông đó mua nó với giá bốn ngàn tệ. Dù cho hắn không phải kẻ buôn người thì cũng có thể là tên khốn bỏ tiền mua trẻ em. Mặc kệ có phải thằng bé nói bừa hay không, cứ gọi báo công an đã rồi tính.”
Quần chúng xung quanh lập tức giơ ngón tay khen ngợi cô hộ sĩ.
...
Bên kia, Tào Đức Liên đã dắt tiểu hòa thượng đi gặp bác sĩ khám trĩ rồi.
Đi được nửa đường, Tào Đức Liên ngừng lại, nói:
“Tiểu sư phụ à, đi thêm một đoạn nữa là tới phòng khám trĩ rồi đấy. Tự nhiên chú thấy thèm thuốc lá quá, chú ra ngoài hút một điếu đã nhé. Cháu đi vào cho bác sĩ khám búi trĩ của cháu đi, bác sĩ khám xong sẽ sắp xếp cho cháu lên bàn mổ thôi, nhanh lắm!
Tiểu hòa thượng nghi hoặc nói:
“Tào thí chủ, ngài không vào cùng ta à?”
“Chú đứng ở ngoài chờ cháu, chú đi hút điếu thuốc thôi. Khi nào cháu phẫu thuật thì chú sẽ đi tìm cháu.”
Tào Đức Liên cười khan nói.
“Được, Tào thí chủ cứ yên tâm đi, bây giờ ta đã sáu tuổi rồi, có thể tự chăm sóc bản thân. Lát nữa phẫu thuật xong rồi thì ta sẽ đi tìm ngài.”
Tiểu hòa thượng chắp hai tay hành lễ, sau đó cầm đơn đăng ký khám chữa bệnh trên tay hắn, hớn hở chạy đi tìm bác sĩ.
Đợi tiểu hòa thượng đi xa rồi, Tào Đức Liên lập tức quay người, chạy ra khỏi bệnh viện từ cửa bên hông.
Vừa rồi hắn cứ cảm giác ánh mắt của vị hộ sĩ ban nãy lạ lắm, nói không chừng bây giờ cô ta đã báo công an mất rồi.
Cứ chạy trước đã, hắn lái chiếc xe cà tàng của mình tới cổng bệnh viện, âm thầm quan sát một lúc. Nếu như công an mà chạy tới thì hắn sẽ chuồn ngay lập tức.
Nếu như công an mà không tới thì chờ tiểu hòa thượng phẫu thuật xong, mình có thể đi đón nó!
Lại nói, mấy năm nay kỹ thuật khám chữa bệnh phát triển dữ lắm. Chỉ là một búi trĩ nho nhỏ, không nghiêm trọng lắm thì chỉ cần chích hai mũi vào chỗ bị trĩ là khỏi ngay. Nếu như nghiêm trọng thì làm tiểu phẫu chừng hai ba chục phút là xong xuôi, hơn nữa có thể lên lịch mổ ngay trong vòng một giờ đồng hồ, nhanh chóng lại gọn lẹ.
Chút thời gian như thế, hắn vẫn chờ được.
Đúng đúng là thông minh quá xá! Tào Đức Liên tự khen chính mình.
Lúc này Tào Đức Liên không phát hiện, có một con chó kinh ba đang phát ra tiếng hừ lạnh phì phì ở trên đầu của hắn.
“Thằng ranh này, dám lừa đưa tiểu hòa thượng đến tận thành phố Văn Châu, làm hại bản cẩu cẩu phải đi xa tới vậy.”
Tâm trạng của Đậu Đậu lúc này cực kỳ xấu, trong đầu đăng nghĩ xem nên xử lý Tào Đức Liên thế nào.
Bất quá, trước tiên phải gọi điện thoại báo bình an cho Tống Thư Hàng cái đã, nói cho hắn biết là mình đã tìm được tiểu hòa thượng Quả Quả rồi.
Nghĩ tới đây, tiểu hòa thượng móc móc trong mớ lông của mình, móc ra một chiếc điện thoại.
Ừ, đây là của Đậu Đậu tự mình mua online. Tiền ấy à… đương nhiên là dùng tài khoản tiết kiệm của Hoàng Sơn Chân Quân.
Về phần một con kinh ba như Đậu Đậu nhận hàng chuyển phát nhanh kiểu gì thì đương nhiên là nó tự có chiêu của mình rồi.
...
Lúc này… trong biệt thự của Dược Sư. Bạch tiền bối còn đang dạy khống hỏa quyết cho Tống Thư Hàng.
Hai tay của Tống Thư Hàng nhanh chóng tạo thành thủ ấn, dùng ting thần lực và khí huyết trong tâm khiếu, nhãn khiếu, hóa thành một cổ sức mạnh để khống chế hỏa diễm.
“Tăng!”
Tống Thư Hàng khẽ quát một tiếng!
Ngọn lửa bên dưới lò luyện đan lay lay, hình như sáng hơn một chút…
Tống Thư Hàng hỏi lại:
“Tiền bối à, ngọn lửa có mạnh hơn không?”
“Ừ, mạnh lên được cỡ chừng đầu móng tay đấy.”
Bạch Tôn Giả cười khan, dối lòng mà nói.
Tống Thư Hàng cúi đầu thở dài, khống hỏa quyết này còn khó luyện hơn chưởng tâm lôi gấp trăm lần ấy chứ.
“Tiền bối, ngươi nói xem liệu có phải ta không có tư chất luyện đan không? Nên học khống hỏa quyết mãi mà không được?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không phải đâu, ngươi đừng có nản chí. Khống hỏa quyết vốn là một loại pháp thuật rất khó tu luyện! Đặc biệt là với người mới nhất phẩm đã tu luyện như ngươi thì lại càng khó hơn. Thậm chí có rất nhiều tu sĩ đã đạt tới cảnh giới chiến vương hậu thiên tam phẩm rồi mà vẫn không thể dùng khống hỏa quyết được đấy.”
Bạch tiền bối an ủi, ngẫm nghĩ một lúc, hắn lại nói thêm:
“Lúc đầu ta học khống hỏa quyết này cũng tốn thời gian gấp mấy lần so với chưởng tâm lôi đấy!”
“Thật à?”
Tống Thư Hàng nghe thấy thế thì lòng tin lại đong đầy trở lại.
Bạch tiền bối thỏa mãn gật đầu —— năm đó khi hắn học chưởng tâm lôi thì nhìn một cái đã học xong. Khống hỏa quyết này hắn phải nhìn thật kỹ từ đầu chí cuối, sau đó mô phỏng thử một lần trong đầu thì mới học được. Đúng là phải tốn thời gian lâu hơn.
Tống Thư Hàng lại tiếp tục khống hỏa quyết hai lượt, có lẽ nhờ lời cổ vũ của Bạch tiền bối đã phát huhộ sĩc dụng, cho nên lần này hắn thử thì ngọn lửa đã tăng lên được một phần hai!
“Thành công rồi!”
Tống Thư Hàng vui mừng reo lên, sau đó đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Tinh thần lực và khí huyết trong tâm khiếu với nhãn khiếu đã cạn đi rất nhiều, ngay cả khí huyết mà linh quỷ gom góp được cũng đã hết sạch.
“Nghỉ ngơi một chút, dùng một viên khí huyết đan đi, lát nữa lại tu luyện tiếp. Chờ sau khi ngươi nắm vững khống hỏa quyêt xong thì ta sẽ dạy ngươi cách luyện khí huyết đan.”
Bạch tiền bối cười nói.
“Không sao hết, ta cảm giác cao lắm là chừng hai ba ngày thì ta sẽ có thể nắm vững khống hỏa quyết này!”
Tống Thư Hàng nói vô cùng tự tin.
Bạch tiền bối gật đầu, cất cái cây quạt ngự hỏa ba sao đi, nói:
“Để lát nữa ta sẽ sửa cái cây quạt này sau.”
“Được.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi hắn lại đổ chuông.
Lấy điện thoại ra xem thì phát hiện số gọi tới có mã vùng của khu Giang Nam.
Trễ thế này rồi mà ai gọi điện cho mình nữa? Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Hắn bấm nghe máy.
“Gâu gâu, Thư Hàng, ta đã tìm được tiểu hòa thượng Quả Quả rồi.”
Tiếng của Đậu Đậu vang lên ở đầu dây bên kia.
Hóa ra là Đậu Đậu gọi à, nhưng... Đậu Đậu nó mua điện thoại khi nào thế?
Đúng rồi, điện thoại thì có thể mua online, nhưng sim điện thoại ở đâu ra? Bây giờ muốn đăng ký số điện thoại thì phải có thẻ căn cước mà?
À lạc đề rồi, khi nãy Đậu Đậu vừa mới nói là đã tìm được tiểu hòa thượng rồi đúng không?
“Thằng nhóc đó bây giờ đang làm gì thế?”
Tống Thư Hàng cười gian, chờ bắt được thằng nhóc này về thì hắn phải đánh cho nó bĩnh ra quần luôn mới được!
“Đi xa lắm, bây giờ nó đang ở trong một bệnh viện ở thành phố Văn Châu để cắt trĩ.”
Đậu Đậu cười ha hả nói.
“Thành phố Văn Châu á? Sao lại đi xa như thế?”
Tống Thư Hàng há hốc mồm.
“Sao hả, có muốn ta giúp ngươi bắt nó về hay không? Bây giờ tâm trạng của ta tốt lắm, chỉ cần ngươi đồng ý lái máy bay đi chơi với ta thì ta sẽ giúp ngươi bắt nó về, thế nào?”
Đậu Đậu bắt đầu ra điều kiện.
“Không cần không cần, Đậu Đậu ngươi cứ theo sát tiểu hòa thượng kia là được. Ta sẽ chạy đến thành phố Văn Châu một chuyến.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Ngươi muốn tới thành phố Văn Châu á?”
Đậu Đậu nghi hoặc hỏi lại.
“Đương nhiên, nghỉ hè mấy ngày rồi, ta cũng phải về nhà chứ.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Quê của hắn chính là thành phố Văn Châu.
Nghỉ hè cũng được mấy ngày rồi, phải về nhà một chuyến mới được, cả một học kỳ không được gặp ba Tống và mẹ Tống rồi.
Ngoài ra, hắn cũng đã chuẩn bị đủ linh mạch bích trà, có thể chia cho ba và mẹ uống một ít để cường thân kiện thể nữa.
Đúng rồi, phải chuẩn bị cho chị Triệu Nhã Nhã một ít nữa…
Sau đó là ông bà nội, ông ngoại thì ở cách nhà Tống Thư Hàng khá xa, để xem có cơ hội không, sẽ đến gặp họ sau.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng lại quay sang nói với Bạch tiền bối:
“Đúng rồi, tiền bối à, ngươi có muốn đi đến thành phố Văn Châu chơi với ta không, chỗ chúng ta nổi tiếng với đồ ăn ngon đó. Còn nhiều món ăn ngon hơn khu La Tín của khu đại học Giang Nam nữa.”
“Có dương mai không?”
Bạch tiền bối đột nhiên hỏi.
“A… có chứ, tuy rằng không phải đặc sản, nhưng chỗ chúng ta cũng có khá nhiều dương mai.”
Tống Thư Hàng đáp —— mà này tiền bối, mấy hôm nay ngài đã ăn quá trời dương mai rồi, vẫn chưa ngán à?
“Được, vậy chúng ta đợi đón huấn luyện viên Tiểu Lý về rồi lại đi.”
Bạch tiền bối mừng rơn.
...
Ở chỗ nào đó của Hoa Hạ.
Có một đạo thân ảnh đang ngự kiếm bay trên không.
Gần đây Vân Vụ đạo trưởng sống rất tiêu sái.
Từ sau khi thoát ra khỏi ngũ chỉ sơn phong ấn pháp của Hoàng Sơn Chân Quân đến nay đã đươc ba ngày rồi, nhưng Hoàng Sơn Chân Quân vẫn không đến bắt hắn lại!
“Ha ha ha, không phải là đến giờ mà tên Hoàng Sơn ngu ngốc kia vẫn không biết là ta đã phá phong ấn thoát ra rồi đấy chứ?”
Vân Vụ đạo trưởng đắc ý nói.
Mấy ngày nay, hắn sống rất thoải mái.
Bị nhốt suốt hai trăm năm, thế giới bên ngoài lại trở nên phồn vinh như thế!
Trong thời gian ba ngày nay, Vân Vụ đạo trưởng đã nếm thử hơn một trăm loại đồ ăn ngon khác nhau, còn chơi vô số các loại game nữa.
Hơn nữa, hắn đã chụp rất nhiều ảnh tự sướng đăng lên trên nick chat của mình.
Giống hệt trước kia, hình của hắn được mấy trăm người trong nhóm ngợi khen liên tục.
Loại cảm giác này thật sự rất sướng, Vân Vụ đạo trưởng cảm thán liên hồi.
Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là gần đây hắn cứ cảm giác được một loại nguy cơ đang bủa vây lấy hắn, nhưng hắn lại không biết cảm giác này từ đâu ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận