Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 248: Sau đó, quất một phát cho sướng đi!

Chương 248: Sau đó, quất một phát cho sướng đi!
Vì cái quần gì mà lại nổ thế này, xúi quẩy quá đi mất!
Tống Thư Hàng cảm thán, dùng tốc độ nhanh nhất kích hoạt giáp phù trong tay, đau lòng muốn chết.
Đây là tờ giáp phù cuối cùng rồi, dùng xong rồi thì chẳng khác nào trong một khoảng thời gian rất dài tiếp theo, hắn sẽ thiếu đi một thủ đoạn bảo mệnh.
Sau khi kích hoạt giáp phù, thì năng lượng ẩn chứa bên trong bảo phù nhanh chóng chuyển thành phòng ngự, bao phủ trên người Tống Thư Hàng, tạo thành tấm bảo vệ không có góc chết.
Lúc phần lõi của thiên thạch phát nổ thì bên trong có một ngọn lửa với nhiệt độ cực cao phun ra, bao phủ toàn bộ Tống Thư Hàng.
Hơn nữa, vụ nổ mạnh còn kèm theo vô số mảnh vỡ thiên thạch nho nhỏ, bắn vào người Tống Thư Hàng như mưa đạn.
Đinh đinh đang đang... Ánh sáng tầng phòng ngự của giáp phù lay động liên tục, bên trên thậm chí còn bị bắn tạo thành vô số gợn sóng như vòng xoáy nước.
Tống Thư Hàng biến sắc, dưới chân phát lực, nhanh chóng rời khỏi trung tâm vụ nổ, tuy lớp phòng ngự của giáp phù đủ để ngăn cản một kích toàn lực của tu sĩ tam phẩm đổ xuống, nhưng lại bị bắn cho chống đỡ không xong.
Bởi vì uy lực của những mảnh nhỏ bắn ra từ vụ nổ này đều gần bằng với một đòn tấn công của một tu sĩ tam phẩm bình thường.
Tống Thư Hàng thầm nuốt nước bọt, may mà mình đánh vỡ khối thiên thạch này ra ở trên chỗ sườn núi vắng vẻ… Nếu như mở ngay ở trong nhà thì chắc là ba Tống chỉ có thể ôm mặt khóc rống trong toilet, chuẩn bị xây nhà mới mà thôi.
Những mảnh vụn thiên thạch mang theo lửa đốt bay ra vèo vèo, trong đó có rất nhiều thiên thạch bắn tới bên cạnh máy kéo.
Mà lúc này, trận pháp gia cố thân xe máy kéo Bạch Tôn Giả đã thêm vào, vì lăn qua lăn lại liên tục, rốt cuộc tiêu hao hết linh lực.
Thân máy kéo lập tức bị mảnh vỡ thiên thạch bắn thành cái rổ. đồng thời, ngọn lửa cực nóng bọc ngoài thiên thạch cũng đốt cháy máy kéo.
Oành một tiếng, chiếc máy kéo ngầu lòi chạy được với tốc độ 150km kia, sau khi trải qua tất cả những kinh nghiệm mà các chiếc máy kéo khác cả đời cũng khó có thể nếm thử, rốt cuộc oanh oanh liệt liệt kết thúc cuộc sống tạm bợ ngắn ngủi của mình.
Hơn nữa, dù đã tèo, nhưng nó vẫn cống hiến tất cả năng lượng còn lại của bản thân để tỏa nhiệt và phát sáng lần cuối cùng.
Nổ mạnh liên hoàn luôn.
“Có cần phải kích thích như thế không?”
Tống Thư Hàng cười khổ. Đồng thời dưới chân vận chuyển thân pháp 'quân tử vạn lý hành' tới cực hạn, thừa dịp giáp phù trên người vẫn chưa bị phá, dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi hiện trường nổ máy kéo.

Một lúc lâu sau...
Dư âm của vụ nổ rốt cuộc cũng đã giảm bớt.
Tống Thư Hàng kiểm tra giáp phù trên người, uy lực chỉ còn lại có một tầng mỏng...
“Thật đáng sợ. Nếu không có giáp phù, mình không chết cũng mất nửa cái mạng rồi.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi xác định vụ nổ đã kết thúc, Tống Thư Hàng nhẹ nhàng nhảy vè hiện trường
Vị trí đặt thiên thạch khi nãy nay chỉ còn lại một cái hố to thật sâu.
Máy kéo đã bị vụ nổ tung khiến cho bị biến dạng hoàn toàn, chỉ còn lại một đống sắt vụn đen thui. Mấy tờ giấy A4 vẽ trận pháp của Bạch Tôn Giả dán lên trên máy kéo vì tiêu hao hết linh lực nên biến thành một tờ giấy bình thường, đã bị thiêu rụi hoàn toàn bên trong ngọn lửa.
“Chà chà, thế này thì không cần phải làm phiền Chu Ly sư huynh nữa rồi.”
Nổ thành như vậy, chiếc máy kéo này hoàn toàn thành phế rồi, lát nữa bỏ tiền thuê người đến xử lý xác xe là được.
Sau đó, Tống Thư Hàng đến chỗ cái hố thiên thạch nổ kia.
Tại sao đột nhiên thiên thạch lại phát nổ nhỉ? Dù kiếm khí của Bạch Tôn Giả và kiếm khí của Vân Vụ đạo trưởng đánh nhau chết sống trong thiên thạch thì cũng không thể làm thiên thạch biến thành quả bom chứ?
Trừ khi, bên trong thiên thạch còn có vật gì đó đã bị kích hoạt. Sinh ra phản ứng với kiếm khí, nên mới gây ra vụ nổ lần này.
Ánh mắt Tống Thư Hàng nhìn vào bên trong hố, quả nhiên nhìn thấy một món đồ.
Đó là một khối bảo thạch to cỡ nắm tay, màu đen tuyền nhưng óng ánh như kim cương. Trong vụ nổ thiên thạch dữ dội ban nãy, khối bảo thạch to bằng nắm tay này không bị nổ, vẫn còn ở giữa hố.
“Quả nhiên là có thứ gì đó.”
Hắn nhẹ nhàng nhảy vào trong hố, sau đó cẩn thận vươn tay dò xét khối bảo thạch này.
Có một trận khí tức lạnh lẽo truyền vào trong lòng bàn tay, trận nổ mạnh khi nãy cũng không thể khiến cho khối bảo thạch này nóng lên chút nào.
“Chẳng trách lúc trước, khi khối thiên thạch này đập trúng người Vân Vụ đạo trưởng còn bốc lửa lên ngùn ngụt, nhưng khi mình đi qua muốn dời khối thiên thạch thì ngọn lửa lại nhanh chóng tắt ngấm, nhiệt độ của khối thiên thạch cũng biến thành lạnh lẽo. Hóa ra là vì viên đá màu đen này.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Thứ này nhất định là bảo bối.
Nói không chừng chính là kỳ thạch Ngộ Đạo thạch mà Bạch Tôn Giả đã nói mấy hôm trước.
…...
Lúc này, cách chỗ thiên thạch nổ khoảng nghìn mét, có một bóng dáng mờ ảo đang đứng thẳng, ánh mắt nhìn phía này.
Thân ảnh có mái tóc dài màu xanh, buộc tóc hai bên trông rất đáng yêu. Cô mặc bộ sườn xám màu xanh, tôn lên vóc dáng vừa yểu điệu vừa nóng bỏng của mình.
Cô tên là Thông Nương, là một gốc hành thành tinh có đạo hạnh 300 năm.
Đạo hạnh 300 năm rồi đấy. Có sợ chưa?
Nhưng mà... Nói về những việc đã trải qua trong 300 năm này, Thông Nương sẽ bất giác rơi lệ đầy mặt.
300 năm trước, cô vốn là một gốc hành mọc hoang nhỏ bé rất đỗi bình thường, may mắn cắm rễ ở nơi có linh tuyền. Bỗng nhiên một ngày nọ, cô hóa thành một cọng hành tinh.
Thật ra, cô cũng không biết vì sao bản thân lại thành tinh nữa.
Nhưng mà, thành tinh thì cũng thành tinh rồi, làm một gốc hành tinh đáng yêu, cô sẽ sống thật hạnh phúc.
Nói được thì làm được. Cô cứ vui vẻ sống chẳng lo chẳng nghĩ trong rừng già núi sâu như thế mấy chục năm.
Cho đến một ngày, có một tổ chức yêu quái tên là ‘yêu quái toàn thế giới chung tay trở thành người một nhà’ tới tìm cô, cũng đặt cái tên Thông Nương này cho cô.
Sau đó, tổ chức yêu quái này còn dạy Thông Nương một bộ tuyệt kỹ tên gọi ‘Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần có để có thể ngoan cường sống sót’.
Hai trăm bản lĩnh đó, đủ loại khiến cho người ta nhìn vào mà hoa mắt.
Trong đó có 'thuật ăn cắp thần thánh', 'làm sao để có thể thuận lợi lập nhóm trấn lột tu sĩ nhân loại', 'năm trăm cách đầu hàng khi đánh không lại tu sĩ nhân loại', 'tuyệt kỹ mị lực sắc dụ của nữ yêu tinh xinh đẹp'.
Còn có 'Nữ yêu phải làm sao để thành công biến thành bồ nhí của nam chủ nhân, cộng với ‘13 chiêu cung đấu cùng đạo lữ của nam chủ nhân’, 'Nam yêu phải phịch kiểu gì để nữ chủ nhân thích, 72 cách thành công đá bay đạo lữ của nữ chủ nhân!'
Nghĩ tới hai trăm bản lĩnh này, Thông Nương thật sự muốn khóc luôn, nhưng năm đó cô quá khờ dại, nên nghĩ rằng hai trăm bản lĩnh này là tuyệt kỹ lợi hại lắm, nên học nó khá là nghiêm túc.
Cho đến một ngày, Thông Nương cảm thấy mình đã học thành tài nên lập tức xuống núi, đi tìm tu sĩ nhân loại để xem thử hiệu quả của hai trăm bản lĩnh này thế nào.
300 năm trước, bầu không khí của tu chân giới ở Hoa Hạ có chút kỳ lạ, đa số tu sĩ nhân loại đều che dấu tung tích, rất khó nhìn thấy bọn họ ở phàm thế, hình như tu chân của nhân loại đã xảy ra biến hóa gì đó khá lớn thì phải?
Nhưng Thông Nương không từ bỏ, cô vẫn luôn luôn tìm kiếm.
Công sức không phụ lòng người.
Cuối cùng có một ngày, Thông Nương tìm được một tu sĩ phật môn.
Đó là một hòa thượng rất tuấn tú, pháp danh là Cửu Đăng. Y có dáng người cao gầy, mắt to mày rậm, đầu trọc bóng lưỡng.
Vất vả lắm mới gặp được tu sĩ nhân loại, Thông Nương rất vui vẻ.
Vì vậy, cô bắt đầu thi triển toàn bộ sở học cả đời của mình với Cửu Đăng hòa thượng.
Chúng ta miêu tả quá trình lúc đó ngắn gọn một chút:
Đầu tiên Thông Nương thi triển thành công kỹ năng thuật ăn cắp thần thánh với Cửu Đăng hòa thượng, thu được một quyền công pháp Sư Hống Công của phật môn.
Sau khi Cửu Đăng hòa thượng bị tấn công thì lập tức tiến hành phản công lại ngay, dùng đủ loại tuyệt học của phật môn, những tuyệt học đó Thông Nương chưa từng thấy bao giờ, uy lực thì cực lớn.
Thông Nương kinh hãi, bắt đầu sử dụng kỹ năng , 'làm sao để có thể thuận lợi lập nhóm trấn lột tu sĩ nhân loại'.
Nhưng kỹ năng này thi triển thất bại vì không có đồng đội.
Thông Nương hoảng lắm, cô vội dùng loại kỹ năng khác là 'năm trăm cách đầu hàng khi đánh không lại tu sĩ nhân loại' ngay.
Kỹ năng này thi triển thành công được một nửa.
Vì sao nói là thành công một nửa ấy à. Vì Cửu Đăng hòa thượng đã đồng ý với yêu cầu đầu hàng của cô, nhưng đòi mang cô về chùa, trấn áp 500 năm.
500 năm đấy, cô chỉ là một cọng hành tinh nhỏ, sau khi bị trấn áp 500 năm chắc chắn sẽ biến thành hành khô ngay! Đến lúc đó sao có thể vui vẻ chạy chơi khắp nơi được nữa, không được, không được!
Vì vậy, Thông Nương lại vùng lên phản kháng lần nữa, thi triển 'tuyệt kỹ mị lực sắc dụ của nữ yêu tinh xinh đẹp'.
Sau khi thi triển kỹ năng này, quả thật thành công trước nay chưa từng có.
Thành công đến mức độ nào ấy à? Bây giờ Thông Nương nhớ lại, không biết phải dùng từ ngữ nào miêu tả hiệu quả của kỹ năng này nữa.
Nói một câu ngắn gọn, miễn cưỡng có thể quy lại thành một câu thế này, Cửu Đăng hòa thượng quất một phát thật sướng.
…...
Ngày tiếp theo sau khi thi triển kỹ năng.
Thông Nương mặt mày đần thối ra, ngơ ngác ngồi dưới đất, cứ cảm thấy kỹ năng hôm qua có vấn đề.
Cửu Đăng hòa thượng cũng ngu người y chang, ngửa đầu nhìn bầu trời, thở dài liên tục.
“Theo bần tăng về chùa.”
Cuối cùng Cửu Đăng hòa thượng nói một câu như vậy.
Tiếp theo đó, Thông Nương ngây thơ bị Cửu Đăng hòa thượng giải về một ngôi chùa, bị nhốt vào trong một phật tháp.
Còn Cửu Đăng hòa thượng cũng không xuất hiện nữa.
...
Trong hững năm bị giam ở phật tháp, ngoại trừ việc Thông Nương không được tự do ra thì cũng không có gì khó chịu hết.
Ngày thường, chỉ có vài tiểu sa di đến, đưa đồ ăn thức uống cho Thông Nương. Cũng thường có tiểu sa di tới niệm kinh phật cho cô.
Đồng thời, còn có một vị lão tăng đến, dạy cô cách tu luyện của tu sĩ phật môn. Còn dạy cô các kiến thức cơ bản của tu chân giới, cùng một số việc của tu chân giới.
Những kiến thức cơ bản đó khiến Thông Nương ý thức được hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải có để có thể ngoan cường sống sót mà mình tu luyện năm đó lừa người cỡ nào.
Thông Nương bắt đầu chăm chỉ tu luyện công pháp phật môn, nguyện vọng của cô là sớm ngày thần công đại thành, sau đó, nhất định phải tìm thấy Cửu Đăng hòa thượng, quất y một phát cho sướng.
Đáng tiếc, có lẽ trời sinh bát tự của Thông Nương không hợp với phật môn. Tốc độ tu luyện công pháp của phật môn của cô, thật sự không dám nhắc đến. Đã qua ba trăm năm rồi mà cô còn chưa đột phá nổi cảnh giới Dược Phàm nhất phẩm, chỉ vừa mới mở được có tâm khiếu, nhãn khiếu và tị khiếu. Chia đều ra mỗi một trăm năm mới mở được một khiếu.
Thông Nương bị nhốt sắp phát điên tới nơi...
Cũng vào một năm trước, Thông Nương được một lão hòa thượng thả ra khỏi phật tháp.
Sau đó, cô bắt đầu đi du ngoạn khắp Hoa Hạ, còn nỗ lực tìm kiếm cách thăng cấp cảnh giới của mình. Cô có một mục tiêu lớn chính chính là phải luyện thành thần công.
“Hình như chỗ xảy ra vụ nổ kia có khí tức của bảo vật thì phải?”
Thông Nương lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận