Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2676: Chiêu kiếm max điểm của Bạch tiền bối!

Chương 2676: Chiêu kiếm max điểm của Bạch tiền bối!
Ở cảnh giới của Bạch Cốt Tiên Cơ thì cô đã không cần hô hấp từ lâu, nhưng khi vầng mặt trời hư ảo kia xuất hiện, cô lại cảm thấy toàn thân nặng nề, vô thức há miệng muốn thở dốc để giải tỏa áp lực trong lòng.
“Áp lực kiểu này… chắc chắn phải là cấp bậc Thiên Đế.” Bạch Cốt Tiên Cơ nói khẽ.
Là nhân vật cao tầng của Thiên Đình viễn cổ, đương nhiên cô đã từng tiếp xúc với Thiên Đế. Thiên Đế khi đó mang lại cho cô áp lực giống hệt như bây giờ.
Chẳng qua Thiên Đế khi đó luôn thu lại uy áp của bản thân trước mặt đám người nhà như Bạch Cốt Tiên Cơ, còn đại lão hung ác trong vầng mặt trời hư ảo kia thì lại phóng thích áp lực kinh khủng của mình ra với mức độ lớn nhất.
Những sinh linh Mộng Giới ở cách rất xa chiến trường cũng ngã rạp đầy đất khi chịu ảnh hưởng của lực áp bách này.
“Thiên Đế? Cũng đúng, cấp bậc của cô ấy cũng tương đương với Thánh Nhân rất ngầu…” Thần thức của Tống Thư Hàng nói.
Thay đổi trong thầm lặng là một chuyện vô cùng đáng sợ. Tuy biết Thiên Đế vô cùng khủng bố, là kẻ chí tôn trong số các Trường Sinh Giả, tương đương với Thánh Nhân Nho gia, nhưng gần đây cô ấy cứ tỏ vẻ dễ thương khiến Tống Thư Hàng cũng bị ảnh hưởng theo luôn.
Thế là tiềm thức hắn nhận định rằng Thiên Đế cũng chẳng đáng sợ cho lắm.
[Chẳng lẽ đây cũng là âm mưu của Thiên Đế sao?]
“Lần sau phải để ý đến Thiên Đế, không thể để cho cô ấy thay đổi mình trong thầm lặng như vậy được.” Tống Thư Hàng nhỏ giọng nói.
Bạch Cốt Tiên Cơ: “…”
Sao ngươi tỏ ra quen thân với Thiên Đế như thể Thiên Đế là hàng xóm nhà ngươi thế hả?
Mặt khác… Bạch Cốt Tiên Cơ còn để ý thấy một điểm nữa.
“Ngươi không có cảm giác gì với uy áp kinh khủng này à?” Cô hỏi nhỏ.
“À, có chứ. Tuy chỉ là một tia thần thức, nhưng cảm ứng với ngoại giới của ta vẫn đầy đủ lắm.” Tống Thư Hàng đáp. Hắn vẫn cảm nhận được áp lực khi vị đại lão kia lên sàn tung uy áp, nhưng tóm lại là vẫn còn trong khả năng chịu đựng.
Bạch Cốt Tiên Cơ: “…”
Ta căn bản không nhìn ra ngươi bị ảnh hưởng tí ti nào hiểu không!
“Nhìn chung là ta quen với uy áp kiểu này rồi.” Tống Thư Hàng thở than: “Thói quen đúng là một thứ đáng sợ.”
Thái độ làm màu thản nhiên này khiến Bạch Cốt Tiên Cơ chỉ hận không thể ném phứt cái túi thơm mà thần thức của Tống Thư Hàng đang bám vào đi, cho hắn đối mặt với đại lão đáng sợ đang ẩn mình trong Mộng Giới chơi.
Ầm ~ xoẹt xoẹt ~
Lúc này, trong hư không phía trên vầng mặt trời hư ảo bỗng vang lên tiếng ma sát chói tai.
Nghe như tiếng cưa điện đang cưa trên đò vật.
Thần thức của Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn về phía vầng mặt trời kia.
Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy một luồng kiếm khí khúc chiết vặn vẹo chém vào vầng mặt trời hư ảo chẳng khác nào một chiếc cưa. Luồng kiếm ý kia liều mạng xoáy tròn cưa vào mặt trời với khí thế không chết không ngừng.
“Kiếm ý ở đâu ra thế? Bạch Thánh không hề ra tay, Vân Tước Tử Tiên Tử cũng không nhúc nhích mà?” Bạch Cốt Tiên Cơ ngơ ra: “Chẳng lẽ là viện binh tới?”
Uy lực của kiếm ý này rất lớn. Nó chém thẳng vào vầng mặt trời hư ảo, cắt ra một vết thương nhỏ ở mặt ngoài mặt trời này.
“Là kiếm khí của Bạch tiền bối.” Tống Thư Hàng đáp.
Hắn nhận ra kiếm khí gấp khúc kỳ lạ này. Đó là nhát kiếm mà Bạch tiền bối chém vào hư không khi tà pháp cửu long hiện thân, toan nghiền nát Vân Tước Tử Tiên Tử.
Lúc ấy Tống Thư Hàng cứ tưởng luồng kiếm khí này đã thất bại vì nó không thể tìm ra chân thân của đại lão đang ẩn mình. Không ngờ nó vòng một vòng thật xa, lại vẫn bắt được chân thân của đại lão kia, sau đó chờ đúng lúc vầng mặt trời hư ảo hiện thân, bắt đầu hăng hái xoay tròn cưa chém.
Màn lên đài bừng bừng khí thế, uy trấn Mộng Giới của đại lão ẩn thân bị chém gãy ngang lưng bởi một luồng kiếm khí gấp khúc nho nhỏ!
Cảnh tượng khí thế xìu hơi này chẳng khác nào một vị tuyệt thế cao nhân lên sàn ngầu lòi, đang chờ phát uy, bỗng bị một thanh kiếm đâm vào ngay thận.
Hiệu quả phá khí thế quân địch của luồng kiếm khí gấp khúc mà Bạch tiền bối chém ra cứ phải gọi là max điểm!
Trong vầng mặt trời hư ảo, đột nhiên có một tia sáng quét qua.
Sau một tiếng “xoẹt” giòn giã, tia sáng kia nhẹ nhàng chém vỡ luồng kiếm khí gấp khúc của Bạch tiền bối như một thanh thần binh tuyệt thế.
“Cẩn thận tia sáng của hắn… Tia sáng đó có thể cắt nhục thân chân long thành từng mảnh đó!” Tống Thư Hàng truyền âm nhập mật nói.
Hắn cảm thấy đại lão độc ác ẩn thân kia có thể là một gã biến thái tâm lý vặn vẹo, hoặc chính là một tiên trù, thậm chí còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thích dùng tia sáng cắt miếng tất cả mọi thứ.
Có lẽ điểm này có thể lợi dụng được. Thiếu gì cách để đối phó với người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế kia chứ?
Xoẹt!
Khi Tống Thư Hàng đang suy tư thì chân thân của đại lão kia đã bắt đầu phát động tấn công. Vừa lên sàn đã chẳng nói chẳng rằng ra tay đánh luôn, hung hãn thật!
Ánh sáng chói ngời tỏa xuống từ vầng mặt trời hư ảo.
Trong ánh nắng xán lạn này ẩn chứa vô vàn những tia sáng sắc bén, hư thực lẫn lộn khiến người ta khó lòng phòng bị.
Đòn công phạm vi rộng này vừa triển khai, chiến quả đã đến ngay lập tức.
Vân Tước Tử Tiên Tử đứng mũi chịu sào, bị tia sáng sắc bén ẩn trong ánh sáng cắt thành mấy đoạn, tử trận đương trường.
Trước khi chết, cô thậm chí không kịp kêu đau.
“Vân Tước Tử Tiên Tử!” Bạch Cốt Tiên Cơ vừa lo vừa giận. Tuy thời gian ở chung không lâu, nhưng Vân Tước Tử Tiên Tử và cô nói chuyện với nhau rất hợp. Vì Bạch Cốt Tiên Cơ cảm nhận được khí tức cùng loại với tên chết dấp nào đó từ trên người Vân Tước Tử Tiên Tử, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, cô cũng rất thích cô gái này.
Nhưng bây giờ tiên tử ấy bị giết ngay trước mặt cô, mà cô thậm chí không kịp ra tay tương trợ.
Vì cùng lúc đó, hai tia sáng sắc bén đã chém về phía cô bằng tốc độ nhanh không gì sánh nổi.
Bạch Cốt Tiên Cơ dốc hết toàn lực mới có thể phòng bị miễn cưỡng trong hung hiểm.
Trong lúc không cẩn thận, bản thể của cô còn bị chém mấy vết thương.
Lần này đến cả Bạch Thánh cũng không rảnh tay trợ giúp Vân Tước Tử Tiên Tử. Gần như toàn bộ tia sáng trên bầu trời đều đổ dồn về phía hắn, khiến hắn lâm vào cục diện bế tắc hiếm hoi trong đời.
“Bạch Cốt Tiên Cơ đừng hoảng hốt, hãy bảo vệ bản thân mình cho tốt.” Lúc này, giọng nói của Tống Thư Hàng vang lên: “Vân Tước Tử tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 của bọn ta không dễ bị xử lý như vậy đâu! Cô ấy không phải một tiên tử có thể tùy tiện giết chết!”
Bạch Cốt Tiên Cơ đảo khóe mắt về phía hiện trường máu me 18+ khi thân thể Vân Tước Tử Tiên Tử bị cắt thành mảnh vụn. Cô còn cảm nhận được uy lực chém giết thần hồn trong những tia sáng chết người kia… Rõ ràng Vân Tước Tử Tiên Tử đã thần hình câu diệt, chết đến không thể chết hơn được nữa rồi mà?
Khi Bạch Cốt Tiên Cơ đang suy tư, đột nhiên trong hư không có một luồng lực lượng mang khí tức bất tử bất diệt xuyên thấu pháp thuật phong tỏa không gian Mộng Giới, phủ xuống thân thể Vân Tước Tử Tiên Tử.
Một khắc sau, thân thể Vân Tước Tử Tiên Tử bắt đầu khôi phục và hồi sinh như đảo ngược thời gian.
Chỉ có mái tóc màu lam của cô là bị nhuộm thành màu đen kịt.
“Chuyện gì vậy?” Bạch Cốt Tiên Cơ trừng lớn đôi mắt tròn. Rốt cuộc pháp tắc phá không phóng tới kia là gì mà lại khiến tim cô đập nhanh đến thế?
“Dù sao Vân Tước Tử Tiên Tử cũng là thầy của Thánh Nhân Nho gia mà.” Tống Thư Hàng nhân cơ hội ném ra một tin tức động trời.
Bạch Cốt Tiên Cơ: “!!!”
Thầy của Thánh Nhân Nho gia? Vân Tước Tử Tiên Tử thất phẩm?
Địa vị này to phát khiếp lên được!
“Đau đấy.” Vân Tước Tử Tiên Tử lạnh lùng đứng dậy từ mặt đất. Mái tóc đen dài tỏa ra che phủ thân mình cô, không để cho một mảnh da thịt nào lộ ra ngoài.
Trong hư không, ánh sáng của vầng mặt trời kia dường như hơi khựng lại.
Tống Thư Hàng đoán chắc đại lão độc ác đang ẩn mình trong vầng mặt trời kia đang hoài nghi nhân sinh lắm. Mình dùng kĩ năng đắc ý nhất chém chết đối phương, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, đối phương đã đứng lên mà chẳng hề hấn gì rồi.
Nếu đổi lại là Tống Thư Hàng, chắc chắn hắn cũng sẽ hoài nghi, không biết có phải đại chiêu của mình tụt hậu và mất đi tác dụng rồi hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận