Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1738: Trước không ai có, sau không ai... dmn chứ!

Chương 1738: Trước không ai có, sau không ai... dmn chứ!
Bắc Hà Tán Nhân: “Vì sao chúng ta đều ra đây?” Tiêu rồi, số lượng bản thảo giảng pháp không đủ.
Diệt Phượng Công Tử: “Nếu không phải Lưu Huỳnh Tiên Tử phát công...”
Lưu Huỳnh Tiên Tử: “Ta thật sự không phát công nhá nhá nhá.”
“Vậy là bị Cuồng Đao Tam Lãng hút ra rồi. Cũng như lúc mọi người mới đi ra từ thông đạo không gian thì lập tức bị hút lại, tập trung vào một chỗ.” Hoàng Sơn Tôn Giả suy đoán.
Lúc đó Tống Thư Hàng đang độ kiếp, lo rằng các đạo hữu trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ vừa được truyền tống tới sẽ bị cuốn vào trong thiên kiếp, nên hắn cố ý thiết lập địa điểm mọi người tiến vào thế giới Hắc Long ở ngoài trăm mét.
Kết quả các đạo hữu trong nhóm vừa ra khỏi đường hầm không gian thì bị gom lại một chỗ như bị lực từ hút lấy.
“Đúng vậy, cảm giác tương tự như khi ta bị hút tới.” Tô Thị A Thất xác nhận lại.
Tống Thư Hàng: “...”
Vậy tiếp theo, có phải toàn bộ ba mươi mốt người bọn họ sẽ ‘nhân tiền hiển thánh’ cùng một lúc không?
Thế này là tập thể tổ chức chúc tết sớm cho mọi người à? Năm mới còn lâu mới đến mà!
...
...
Trong không gian giảng pháp mà thế giới Hắc Long chế tạo riêng.
Cuồng Đao Tam Lãng đần mặt ra nhìn từng vị đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 nối tiếp nhau chui ra từ cánh cửa không gian, hạ xuống bên cạnh hắn.
Rất nhanh chóng, hắn đã được các đạo hữu trong nhóm bao quanh.
“Vì sao các ngươi đều xuất hiện? Chẳng phải đã bảo để ta hiển thánh trước rồi sao?” Cuồng Đao Tam Lãng cơ đắng lòng nói.
Diệt Phượng Công Tử đẩy kính mắt: “Trên con đường tu hành đầy những chuyện bất ngờ... và rất nhiều chuyện chẳng theo ý chúng ta. Tam Lãng, ngươi chấp nhất quá.”
Cuồng Đao Tam Lãng khinh thường: “Diệt Phượng, ngươi gia nhập Phật Tông rồi à?”
“Không, chẳng qua gần đây ta nghiên cứu sâu về triết học nên có một chút tâm đắc thôi.” Diệt Phượng Công Tử mỉm cười, tuấn tú ngời ngời.
“Hi hi hi, ta cảm thấy mọi người cùng nhau hiển thánh càng tốt, rất thú vị.” Vũ Nhu Tử nói, thú vị hơn một người nhân tiền hiển thánh nhiều.
Cổ Hồ Quan Chân Quân: “Thấy chưa, Tam Lãng. Tâm tính Vũ Nhu Tử tốt thế cơ mà, học tập đi.”
“Khụ.” Hoàng Sơn Tôn Giả tằng hắng một cái: “Đừng nói nữa, ‘nhân tiền hiển thánh’ tới rồi, sắp lên ti vi rồi đấy, đừng để mất mặt ‘Nhóm Cửu Châu số 1’ chúng ta.”
Hoàng Sơn Tôn Giả vừa dứt lời, trong không gian giảng pháp có một loại lực lượng nhu hòa hạ xuống, rơi lên trên đám người.
Lực lượng này rất nhẹ nhàng, mọi người không chống cự lại nó.
Một lúc sau, thân hình Vũ Nhu Tử bị nhấc lên, đặt sang một bên.
Ngay sau đó, Tiểu m Trúc vẫn đang ngủ đông trong lòng Tống Thư Hàng cũng bị nhấc lên, đặt xuống cạnh Vũ Nhu Tử.
[Có vẻ lực lượng nhu hòa này đang xếp vị trí cho chúng ta?] Lệ Chi Tiên Tử suy đoán, cũng dùng cách giao lưu bằng truyền âm nhập mật.
[Ta cũng có cảm giác này.] Bắc Hà Tán Nhân nói.
[Dù sao hiển thánh cũng phải có trình tự, không thể để rối loạn được.] Hoàng Sơn Tôn Giả nói.
Diệt Phượng Công Tử: [Cả đám người phải được sắp xếp chỉnh tề.]
Cuồng Đao Tam Lãng: “...”
[Ơ? Sắp xếp thế này thì ta chính là nghìn năm đệ cửu thánh à?] Vũ Nhu Tử chớp mắt, vậy tiếp theo sẽ tới phiên cô giảng pháp ư?
Đáng tiếc, bản thảo giảng pháp của cô còn chưa tới tay. Xem ra chỉ có thể sử dụng bản thảo giảng pháp mà Tống tiền bối cung cấp thôi.
[Nếu theo như thứ tự đó, đệ thập thánh là cô bé này? Con gái của Thư Hàng tiểu hữu?] Bạch Hạc Chân Quân liếc mắt nhìn cô bé Lý m Trúc đang ngủ đông. Lát nữa khi giảng pháp cô bé này có thể tỉnh lại không?
[Ta đang định chen vào top 10, tiếc quá.] Đồng Quái Tiên Sư nói.
Top 10 cùng top 3 đều là thứ hạng rất đặc biệt, bình thường khi xếp hạng với quy mô khá lớn, top 10 luôn là tồn tại khiến người ta chú ý nhất. Trong tình huống bình thường, nghìn năm đệ nhất thánh đến nghìn năm đệ thập thánh sẽ nổi tiếng hơn những Huyền Thánh sau đó.
Tiên sư vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhân tiền hiển thánh, sau đó khi bắt đầu Huyền Thánh giảng pháp sẽ là lúc cho thấy bộ mặt thật của tu sĩ. Có lẽ đó chính là thời khắc bộ mặt thật của Đồng Quái xuất hiện trước mặt chúng nhân!
Bắc Hà Tán Nhân: [He he he.]
Diệt Phượng Công Tử: [He he he.]
Các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1: [He he he.]
Đồng Quái Tiên Sư: “...”
Tống Thư Hàng nhìn về phía Tiểu m Trúc, nhíu mày. Trạng thái hiện tại của Lý m Trúc thật sự không thể giảng pháp được. Đến lúc đó khâu giảng pháp của cô bé phải làm sao đây?
...
...
[Tiếp theo số 11 sẽ là ai đây? Nếu chúng ta tự xếp thứ tự thì tốt, ta muốn được số 11.] Giao Bá Chân Quân nói: [Một đội bóng đá có 11 người, ta rất thích con số này.]
Sinh được một đội bóng đá gần như là chấp niệm của Giao Bá Chân Quân.
Vừa nói dứt lời, Giao Bá Chân Quân thật sự cảm thấy thân thể của mình bị một luồng lực lượng dẫn dắt bay lên.
Hắn mỉm cười vui vẻ, truyền âm nói: [Ha ha ha, số 11 là ta thật. Cám ơn các vị đạo hữu đã... Ớ.]
Còn chưa nói dứt lời, hắn đã thấy bên cạnh có vài vị đạo hữu cũng bay lên.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả nguyên thần của các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đều bị lực lượng nhu hòa nhấc lên, kể cả thân thể của Tống Thư Hàng.
Giao Bá Chân Quân: “???”
Các thành viên trong Nhóm Cửu Châu số 1 đều ngơ ngác.
Ngay lúc này, thân thể Tống Thư Hàng bị thả ra, rơi xuống bên cạnh Tiểu m Trúc. Đây là vị trí của nghìn năm đệ thập nhất thánh.
Ngay sau đó, nguyên thần của các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng lần lượt được sắp chỗ.
Tất cả các tiền bối, dựa theo giới tính cùng chiều cao... xếp chồng trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng rất chi là chỉnh tề.
Sau đó Thông Nương đang hôn mê cũng bị xách từ trong ‘túi thu nhỏ một tấc’ ra, rơi xuống lòng bàn tay Tống Thư Hàng.
Hoàng Sơn Tôn giả: “...”
Tổng cộng xếp thành bốn hàng, mỗi hàng bảy người.
[Ta có dự cảm không lành.] Diệt Phượng Công Tử đẩy kính mắt.
[Vì sao chúng ta lại xuất hiện trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng chứ không phải ngồi thành một hàng?] Cuồng Đao Tam Lãng cũng cảm thấy rất không ổn.
[Có lẽ vì chúng ta là nguyên thần chăng?] Lệ Chi Tiên Tử suy đoán.
Hằng Hỏa Chân Quân suy nghĩ một lát rồi nói: [Ta cảm thấy có thể là vì chúng ta không độ kiếp.]
Vũ Nhu Tử, Lý m Trúc và Tống Thư Hàng đều nằm trong trạng thái ‘độ kiếp’.
Tình huống của Đậu Đậu thì khá đặc thù, mặc dù trước đó nó đã vượt qua thiên kiếp đại yêu ngũ phẩm ... nhưng kiếp đó của nó có vẻ còn chưa viên mãn, cho nên mới bị ấn ký ‘bạn thân bọc thép’ ảnh hưởng, lại bị cuốn vào thiên kiếp của Vũ Nhu Tử.
Còn các thành viên khác trong nhóm Cửu Châu số 1 thì cách thời gian độ kiếp của chính mình còn xa.
Tam Lãng gần thời gian độ kiếp nhất vẫn đang trong trạng thái sắp vẽ mắt cho rồng.
[Nói cách khác, chúng ta chỉ bị cuốn vào thiên kiếp, cách ‘thiên kiếp’ của bản thân một quãng.] Hằng Hỏa Chân Quân nói bổ sung.
Hoàng Sơn Tôn Giả gật đầu: [Ta cũng nghĩ vậy.]
[Thế tức là chúng ta chỉ chường mặt lên tivi thôi?] Diệt Phượng Công Tử tiếc nối nói: [Còn tưởng có cơ hội chứng kiến gương mặt thật của Đồng Quái chứ.]
[Này này, ta phát hiện một chuyện rất quan trọng.] Cuồng Đao Tam Lãng đột nhiên nói.
Bắc Hà Tán Nhân: [Chuyện gì?]
[Các ngươi có cảm thấy chúng ta lơ lửng trên đầu Tống Thư Hàng thế này... rất giống khỉ không? Mấy con khỉ to to chỉ biết hô 666 của Tống Thư Hàng ấy.] Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Hoàng Sơn Tôn giả: “...”
Trong lúc nói chuyện, đợt ‘nhân tiền hiển thánh’ mới bắt đầu.
Thành viên của chư thiên vạn giới + thế giới Hắc Long đột nhiên có cảm ứng trong lòng, nhao nhao ngẩng đầu nhìn trời.
“Ơ? Đậu Đậu Cổ Thánh vừa hiển thánh giảng pháp xong, lại có Huyền Thánh mới ra đời ngay à?”
“Nghìn năm đệ cửu thánh sắp xuất thế sao!”
“Chỉ mấy tháng ngắn ngủi thôi mà Huyền Thánh không ngừng xuất hiện. Cho dù trong thời đại viễn cổ, linh khí sung túc cũng không khoa trương như vậy chứ?”
“Xem ra, một thời đại tu luyện lớn đã mở ra! Huyền Thánh nghìn năm khó gặp một lần lại không ngừng ra đời. Có lẽ mấy trăm năm tới, chư thiên vạn giới sẽ bước vào thời đại Huyền Thánh đi đầy đất!”
“Huyền Thánh liên tiếp xuất hiện, chuyện này khiến ta không thể không nhớ tới tư thế oai hùng của nghìn năm đệ nhất thánh ‘Bá Tống Huyền Thánh’. Lúc đó hắn đồng thời độ kiếp cùng ba vị Huyền Thánh, cùng hiển thánh, phá kỷ lục Huyền Thánh bảng. Nghìn năm đệ nhất, nhị, tam, tứ thánh hiển thánh giảng pháp trong cùng một ngày, cảnh tượng hùng vĩ đó e là trước không ai có, sau không ai... dmn chứ!”
Tu luyện giả của chư thiên vạn giới đều trợn tròn hai mắt.
Cảnh tượng đầu tiên xuất hiện trong mắt bọn họ là ‘nghìn năm đệ cửu thánh’.
Là tiên tử!
Vị tiên tử chứng đạo huyền thánh đầu tiên trong nghìn năm qua.
Hơn nữa còn là kiểu người khiến người ta gặp một lần là không thể quên được.
...
...
Linh Điệp đảo.
“Trời đất ơi.” Lưu Kiếm Nhất đại sư huynh dụi mạnh lên mắt, hắn không thể tin nổi, hơi thở dồn dập hẳn lên, quên cả việc thi triển ‘quy tức thuật’.
Là Vũ Nhu Tử!
Nhưng chẳng phải sư muội vừa độ thiên kiếp tứ phẩm lên ngũ phẩm à? Sao đột nhiên nhân tiền hiển thánh vậy?
Hắn lại dụi dụi mắt.
Đúng là không nhìn lầm, là Vũ Nhu Tử.
Ta không nằm mơ đấy chứ?
[Hay cô ấy không phải là sư muội ta?]
Đầu óc đã mấy tháng không hoạt động của Lưu Nhất Kiếm nhanh chóng vận chuyển, cuối cùng... một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu hắn.
Chân tướng chỉ có một.
Lưu Nhất Kiếm xoa cằm: “Sư phụ, không ngờ ngài lại là nữ giới!”
1. Nếu người nhân tiền hiển thánh không phải Vũ Nhu Tử, vậy là ai đây?
2. Kết hợp với chuyện sư tôn của mình - Linh Điệp Tôn Giả đang độ thiên kiếp bát phẩm, tính toán thời gian chắc cũng đã độ kiếp thành công.
Hai manh mối kết hợp lại, đáp án nhanh chóng xuất hiện!
Thật ra, sư phụ Linh Điệp Tôn Giả của hắn... là nữ giới, là tiên tử.
Vì chăm sóc cho con gái Vũ Nhu Tử, cho nên bà luôn ngụy trang thành dáng vẻ nam giới. Bây giờ khi tới giai đoạn nhân tiền hiển thánh, bắt buộc phải để lộ ‘tướng mạo bản tôn’, rốt cuộc chân thân của sư tôn không giấu được nữa.
Lưu Kiếm Nhất càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Chẳng trách hắn cứ luôn cảm thấy đạo hiệu của sư tôn có vẻ nữ tính quá; chẳng trách mỗi khi sư tôn nổi nóng lại chấp nhặt những chuyện cỏn con y hệt một cô nàng; chẳng trách sư tôn chưa từng dẫn ‘sư mẫu’ về Linh Điệp đảo mà chỉ rời khỏi Linh Điệp đảo để hẹn hò du lịch với ‘sư mẫu’. Thậm chí ngay cả sư muội Vũ Nhu Tử cũng do sư tôn một mình dẫn về Linh Điệp đảo!
Nếu như bà vốn là nữ giới, vậy tất cả đều hợp lý.
Chính vì bà là mẹ của Vũ Nhu Tử, cho nên trông mới giống hệt Vũ Nhu Tử, còn đôi chân dài rõ ràng là do gen di truyền.
Trong tu chân giới, chuyện như vậy không hiếm thấy.
Bởi vì tu chân giả chỉ cần tới cảnh giới nhất định là có thể giữ mãi vẻ thanh xuân. Vì vậy hai vị tiên tử nhìn qua giống chị em, giống song sinh, nhưng lại là mẹ con, chuyện này rất bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận