Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 633: Chờ người bung dù bước qua bên cạnh ta

Chương 633: Chờ người bung dù bước qua bên cạnh ta
May mà hôm nay hắn lái chiếc SUV có thân xe nặng đến, bằng không cú va chạm kia sẽ húc bay cả xe của hắn đi luôn!
Dân tổ lái ở đâu mà lao ầm ầm thế không biết!
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn thì thấy chiếc xe đâm vào mình là một chiếc xe việt dã không rõ của hãng nào, đuôi xe của đối phương đang dính chặt vào đuôi xe hắn (Rõ ràng là đối phương đánh lái quá đà, ngoặt gấp để quay xe nên mới gây ra tai nạn giao thông).
Đó là một chiếc xe việt dã rất hoàng tráng, toàn bộ khung xe dường như đều được gia cố, ngay cả đuôi xe cũng gắn thêm thanh chống va chạm rất dày.
Không đúng! Không chỉ có đuôi xe, từ góc độ của Tống Thư Hàng, hắn có thể nhìn thấy xung quanh chiếc xe này đều trang bị thanh chống va chạm. Đây đâu còn là xe việt dã nữa, nó là cái “ô tô đụng” chuyên đâm đổ lung tung thì đúng hơn, đã thế còn là loại khủng bố đâm phát chết ngay nữa chứ!
Sau cú va chạm thì đuôi xe của Tống Thư Hàng đã nát bấy ra, còn xe của đối phương thì chẳng xây xát gì.
Không phải là chủ xe này cố ý đấy chứ?
“Á á á tiêu rồi rồi, lại đâm vào xe của người khác rồi!”
Trong xe việt dã truyền ra một giọng nói quen thuộc.
“Lại” đâm vào xe người khác? Rõ ràng là vị này đã đâm vào người ta không chỉ một lần, đúng là hung thần xa lộ mà!
Tống Thư Hàng nhìn qua kính chiếu hậu, thấy một tiên tử xinh đẹp bước xuống khỏi con xe việt dã hầm hố.
Tống Thư Hàng:
“…”
Không ngờ lại là người quen.
Đó là hung thần xa lộ đỉnh cao Đông Phương Lục Tiên Tử trong nhóm Cửu Châu số 1. Trong cuộc thi máy kéo có tay cầm lần trước, cô đã để lại trong lòng Tống Thư Hàng ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Mãi đến tận bây giờ, cứ mỗi lần Tống Thư Hàng nhớ đến hình ảnh Đông Phương Lục Tiên Tử lái máy kéo có tay cầm là lại phải giật mình bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Đáng sợ thật, thế mà Đông Phương Lục Tiên Tử cũng dám lái xe ra đường à?
Cô không sợ mình gây ra tai nạn giao thông mang tính hủy diệt sao? Cái kĩ thuật lái xe đâm vào người ta trong bãi đỗ của cô mà đem ra đường, lại chẳng nghiền nát cả con đường rồi để lại vô số vụ án máu me be bét cho cảnh sát giao thông à?

Lúc này, Đông Phương Lục Tiên Tử che ô chạy như bay đến bên cạnh chiếc xe của Tống Thư Hàng rồi hỏi đầy lo lắng:
“Xin lỗi, xin lỗi, ông anh ở trên xe ơi, anh có làm sao không?”
Tống Thư Hàng đang định thuận mồm chào một câu thì nhớ ra mình đang ở trong trạng thái biến hình.
Thế là hắn mở cửa kính ra, ho khan một tiếng rồi nhìn Đông Phương Lục Tiên Tử với ánh mắt đầy nghiêm túc.
Hắn đang định nói chuyện thì hai mắt Đông Phương Lục Tiên Tử đã sáng ngời lên:
“Ủa? Thư Hàng tiểu hữu, sao lại là ngươi?”
“Trời đất, ta biến thành thế này rồi mà tiên tử vẫn nhận ra ta cơ à?”
Tống Thư Hàng cả kinh thốt lên.
“Ha ha ha, ta tu luyện Thiên Ma Cửu Vũ, thiên phú nhãn khiếu của ta cũng chuyển hóa thành Thiên Ma Nhãn rồi, ta liếc mắt một cái là nhìn ngay ra mấy ảo thuật thông thường ấy mà.”
Đông Phương Lục Tiên Tử cười nói.
Thiên Ma Cửu Vũ vốn dĩ chính là công pháp hàng đầu về ảo thuật và mị hoặc, cô đã quá rành ngón nghề này, lại có thêm sự trợ giúp của Thiên Ma Nhãn, cho nên cô nhìn thấu thuật biến hóa của Tống Thư Hàng ngay.
Tống Thư Hàng:
“…”
“Ban nãy ra giật cả mình, không ngờ lại đâm vào xe người ta ngay trong bãi đỗ xe. May mà ta đâm vào Thư Hàng tiểu hữu chứ không đâm vào người bình thường đấy… Ta vừa mới khởi động xe, còn chưa kịp mở trận pháp giảm xóc va chạm đâu, đâm vào người ta là phiền to luôn.”
Đông Phương Lục Tiên Tử giải thích.
Đông Phương Lục Tiên Tử cũng biết kĩ thuật lái xe của mình không tốt… hoặc nên nói là rất nguy hiểm thì đúng hơn. Thế nhưng kĩ thuật lái xe thì phải tập dần mới ra được chứ! Thế là để bóc cái mác “hung thần xa lộ” ra khỏi trán mình, gần đây tiên tử rất chăm chỉ khổ luyện kĩ thuật đấy.
Để tránh việc mình đang lái xe thì bất cẩn gây ra cảnh tượng “Nghiền nát đường cái, huyết tẩy quốc lộ”, cô đã thêm trận pháp giảm xóc khi va chạm vào xe của mình.
Có trận pháp này, cho dù cô có lỡ đâm vào xe của người khác hay là vật gì thì lực đâm cũng sẽ bị trận pháp cản hết, sau đó tác động lên người cô.
Thế là không phải lo mình sẽ tắm máu con phố nào nữa.
Thế nhưng vừa rồi cô mới chỉ khởi động xe mà chưa mở trận pháp, khi đang quay xe thì bất cẩn dí ga một cái, thế là chiếc xe phóng thẳng ra ngoài rồi đâm sầm vào chiếc SUV ở đằng sau.
Chiếc SUV đáng thương bị đâm nát cả đít.
Lúc ấy Đông Phương Lục Tiên Tử sợ lắm, nếu trên chiếc xe kia có người mà cô gây tai nạn thế này thì phiền to rồi!
May mà cô đâm vào Thư Hàng tiểu hữu đấy. Đông Phương Lục Tiên Tử thở phào nhẹ nhõm.
Trong bãi đỗ xe lớn như vậy mà đâm được vào xe của Thư Hàng tiểu hữu, thật là có duyên quá đi mà!
Tống Thư Hàng:
“...”
“Thư Hàng à, chẳng phải ngươi đã bị Lưu Huỳnh Tiên Tử đưa vào vũ trụ rồi sao? Sao lại quay về đây thế này?”
Đông Phương Lục Tiên Tử hỏi.
Hơn nữa trạng thái của Thư Hàng tiểu hữu bây giờ cũng rất chi là kì quái, tóc thì dài đến eo, lông mày lại trụi lủi, trông cứ dị dị thế nào ấy.
“Xin tiên tử hãy giữ bí mật chuyện này cho ta.”
Tống Thư Hàng nói nhỏ:
“Không giấu gì tiên tử, thực ra lần thứ hai ta không bị Lưu Huỳnh Tiên Tử đưa vào vũ trụ. Ta đoán chắc là có người nào đó đóng giả thành ta xong bị Lưu Huỳnh Tiên Tử thuận tay tiễn lên trời rồi.”
“Dịch dung?”
Đông Phương Lục Tiên Tử sáng mắt lên:
“Tên bói bịp kia ư?”
“Ta đoán có lẽ cũng chỉ có Đồng Quái Tiên Sư tiền bối mà thôi.”
Tống Thư Hàng khoái trá bán luôn Đồng Quái Tiên Sư.
“Đúng là một tin tức tốt.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói rồi kiểm tra Tống Thư Hàng từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận hắn khỏe mạnh bình thường và không bị thương thì mới trấn tĩnh hẳn lại.
Thế nhưng… hình như ban nãy cô kiểm tra nhầm lẫn ở đâu thì phải.
Sao mà cảnh giới của Thư Hàng tiểu hữu đã lên tới tam phẩm rồi?
“Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu, chiếc xe này ngươi mới mua hả? Ta đâm nát cả đuôi nó rồi, hay là ta đền cho ngươi cái mới nhé?”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng lắc đầu đáp:
“Không sao đâu, chiếc xe này không phải của ta, là của Bạch Tôn Giả đó.”
“Phụt!”
Đông Phương Lục Tiên Tử tiên tử chết sặc.
Gì cơ? Xe của Bạch Tôn Giả á?
Cô đột nhiên vươn tay nhéo đùi mình một cái rõ đau.
“Tiên tử, cô làm gì thế?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
“Tiêu rồi, không phải là mơ, thế mà mình đụng phải xe của Bạch Tôn Giả thật rồi!”
Đông Phương Lục Tiên Tử lẩm bà lẩm bẩm. Đâm vào xe của Bạch Tôn Giả thì khác gì đâm vào Bạch Tôn Giả. Mà đâm vào Bạch Tôn Giả thì… có khi nào mình sẽ bị thiên thạch từ trên trời giáng xuống nện chết tươi ở đây luôn không?
“Không sao đâu, không nghiêm trọng thế đâu Đông Phương Lục Tiên Tử ơi.”
Tống Thư Hàng nói:
“Mấy cái xe này đều là do Hoàng Sơn Chân Quân tặng cho Bạch Tôn Giả để ngài ấy nghịch chơi cho đã ấy mà. Từ lúc Bạch tiền bối xuất quan đến giờ đã chơi hỏng mấy cái rồi. Nếu tiên tử thật sự để ý thì cứ đền cho Bạch Tôn Giả mấy cái khác là được.”
“Cứ thế là được à?”
Đông Phương Lục Tiên Tử vui vẻ hỏi.
“Được thật mà. Hơn nữa chiếc xe này cũng chỉ bị bẹp đuôi tí thôi, ta mang đi sửa lại là được ngay.”
Tống Thư Hàng nói.
Nghe thấy hắn nói thế thì Đông Phương Lục Tiên Tử mới thở phào.
“Đúng rồi, tiên tử à, các cô đã livestream xong chưa?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đông Phương Lục Tiên Tử nghi hoặc hỏi lại:
“Livestream? Livestream cái gì?”
“Ơ? Chẳng phải Tạo Hóa Pháp Vương mời các vị tiên tử đi quay livestream sao? Cô,Tô Thị A Thập Lục và Lưu Huỳnh Tiên Tử vừa hát vừa nhảy múa này, sau đó nhân lúc mọi người đang nghỉ ngơi thì Tạo Hóa Pháp Vương còn tự lên hát một bài cơ. Bây giờ trong nhóm Cửu Châu số 1 đang bàn luận xôn xao hết cả lên kia kìa. Nghe nói sau khi Tạo Hóa Pháp Vương cất tiếng hát thì đã tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
Đông Phương Lục Tiên Tử nheo mắt một cái rồi lấy điện thoại di động ra vuốt vuốt.
Một lát sau, toàn thân tiên tử đều nhức nhối.
Đùa nhau à? Không phải hứa trước là quay video hay sao? Sao cuối cùng lại thành cô,Tô Thị A Thập Lục, Lưu Huỳnh Tiên Tử và Tạo Hóa Pháp Vương mở livestream thế?
“Tạo Hóa Pháp Vương là cái đồ đàn ông mưu mô xảo quyệt!”
Đông Phương Lục Tiên Tử nghiến răng ken két, hôm nay bà đây phải lái xe nghiền nhà của ngươi ra bã.
Bây giờ thì Tống Thư Hàng đã hiểu, Tạo Hóa Pháp Vương không nói cho các vị tiên tử mà lén lút phát livestream sao?
Thế có phải ban nãy mình vừa lỡ bán Tạo Hóa Pháp Vương rồi không? Ngượng quá đi. Tạo Hóa Pháp Vương có ơn truyền thụ công pháp Tăng Phát thuật cho hắn đó.
Không đúng không đúng, việc này đã lan truyền trong nhóm Cửu Châu số 1 từ lâu rồi. Ba vị tiên tử chỉ cần lấy di động ra nhìn một cái là sẽ biết ngay. Cho nên dù hắn có nhắc nhở hay không thì hậu quả vẫn như nhau cả thôi.
Khụ, không biết Tạo Hóa tiền bối… có thể nhìn thấy mặt trời ngay mai nữa hay không đây?


Khi cảm xúc của Đông Phương Lục Tiên Tử bình tĩnh trở lại.
Tống Thư Hàng mới hỏi:
“Đúng rồi, Đông Phương Lục Tiên Tử, Lưu Huỳnh Tiên Tử còn đó không?”
“Lưu Huỳnh Tiên Tử ngự kiếm đến đây, quay video xong thì lại ngự kiếm đi rồi. Ta đi mua sắm ở gần đây nên mới lái xe qua đây.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói:
“Còn Tô Thị A Thập Lục thì là do Tạo Hóa Pháp Vương đưa tới. Thế nhưng cô ấy không muốn về Thiên Hà Tô Thị mà bảo muốn bắt xe đi một mình cơ.”
“Thế bây giờ Tô Thị A Thập Lục đang ở đâu rồi?”
Tống Thư Hàng đáp.
“Trước khi ta đi ra thì thấy cô ấy đi về một phía khác của khu phim trường, nơi đó có trung tâm vận chuyển hành khách, chắc là cô ấy đi đằng đó đấy.”
Đông Phương Lục Tiên Tử chỉ về phía trung tâm vận chuyển hành khách.
“Cảm ơn tiên tử.”
Tống Thư Hàng đáp.
Sau đó hắn tạm biệt Đông Phương Lục Tiên Tử rồi lết con xe nát đít lao về phía trung tâm vận chuyển hành khách.
Hi vọng là có thể đuổi kịp Tô Thị A Thập Lục.


5 phút sau.
Tống Thư Hàng dừng xe trong bãi đỗ xe gần trung tâm vận chuyển hành khách.
Tiếp đó, hắn chạy nhanh vào một con đường nhỏ. May mắn là ban nãy khi đi xe qua đường thì hắn đã nhìn thấy Tô Thị A Thập Lục bung dù đi tới trung tâm vận chuyển hành khách.
Trời mưa càng lúc càng to.
Tống Thư Hàng chạy vào một mái hiên ven đường trú lại. Hắn dựa vào tường, thở ra một hơi. Mưa xối ướt đẫm cả người hắn, nhỏ giọt theo tóc hắn xuống đất tí tách.
Sau đó hắn dõi mắt ra xa.
Ở nơi đó, Tô Thị A Thập Lục cầm dù từ từ đi tới.
Mái tóc ngắn gọn gàng, dung mạo không trang điểm vẫn vô cùng xinh đẹp.
Cô mặc đồ đỏ rực, áo ngắn, váy ngắn, khăn lụa buộc trên eo, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn đi đôi dép lê nho nhỏ.
Nhìn Tô Thị A Thập Lục càng lúc càng gần, Tống Thư Hàng mỉm cười.
Hắn chuẩn bị nhảy ra tặng cho Tô Thị A Thập Lục một bất ngờ khi cô tới gần!
A Thập Lục cầm dù, dường như nghĩ đến điều gì nên hơi thất thần.
Đúng lúc ấy, đột nhiên có một gã đàn ông cao to đen hôi, mặt mày dữ tợn vọt ra từ ven đường, trên mặt cười gằn hung hãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận