Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1981: Là Hình Thiên có mắt ngực kia à?

Chương 1981: Là Hình Thiên có mắt ngực kia à?
Cô đừng có trở lại mà!
Cô đã đi thì đi luôn đi, đừng lưu luyến gì nữa hết!
Bây giờ ta chỉ còn sót lại đúng một cái đầu thôi, không chịu nổi giày vò nữa đâu.
“Đến rồi.’
Bạch long tỷ tỷ lại nói.
Đến rồi?
‘Cạch ~’ một tiếng, cánh cổng không gian mở ra, một đôi chân thon dài chói mắt bước ra khỏi cổng không gian.
Tống Thư Hàng biết ngay người đến là ai.
Là Thiên Đế.
“Tống tiền bối, Tống tiền bối, ta phát hiện ra một tờ giấy, là m Ảnh Lãnh Chúa tiền bối viết cho ngươi.”
Đằng sau hắn lại vang lên giọng nói vui tai của một Vũ Nhu Tử khác.
Là giọng nói của Vũ Nhu Tử da đen.
Cô đột nhiên lên tiếng, dọa Tống Thư Hàng nhảy dựng lên… Hắn còn tưởng là Thiên Đế đột nhiên chạy ra sau lưng hắn nữa chứ.
Lúc này, Vũ Nhu Tử da đen giơ một tờ giấy lên, thuật lại nội dung trên giấy cho Tống Thư Hàng nghe:
“Tống tiền bối, m Ảnh Lãnh Chúa nói vòng tay ‘ m Ảnh Thánh Địa’ bị nứt kia tạm thời cứ để ở chỗ ngươi, nhớ bảo quản đàng hoàng, mấy ngày nữa hắn sẽ đến lấy về.”
“Còn nữa, m Ảnh Lãnh Chúa đặc biệt ghi chú phí tổn cần thiết để sửa chữa vòng tay bị nứt, xin Tống tiền bối chuẩn bị trước. Hơn nữa vòng tay bị nứt vỡ nghiêm trọng, gần như phải làm mới cả trong lẫn ngoài, m Ảnh Lãnh Chúa nhắc là Tống tiền bối có thể lấy thù lao mà Nho gia trả cho ngươi để bồi thường chi phí sửa chữa ‘ m ảnh Thánh Địa’ đấy.”
Dứt lời, Vũ Nhu Tử da đen giơ tay vẫy tờ giấy kia.
Tống Thư Hàng há hốc miệng, không khí tràn vào qua miệng, rồi lại đi ra từ cổ.
Nếu như có thân thể, lúc này tim của hắn chắc chắn phải đến mức không thể thở nổi. Nhưng vì thân thể không còn nữa, tim cũng mất luôn nên bây giờ hắn ‘đau thịt’ đến mức hít thở rò khí.
“Tu…sửa chữa cần chừng bao nhiêu tiền?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bản năng nói cho hắn biết, không nên hỏi vấn đề này, phí sửa chữa sẽ khiến hắn phải rơi lệ. Nhưng làm hỏng đồ mà người ta cho mượn thì bồi thường là chuyện hiển nhiên, vì thế hắn vẫn đánh liều đặt câu hỏi.
“Theo tính toán của m Ảnh tiền bối, nếu như Nho gia không keo kiệt thì thù lao trả cho tiền bối chắc hẳn đủ để trả phí sửa chữa.”
Vũ Nhu Tử da đen đáp.
A ~ tim đau quá.
Không đúng, bây giờ hắn không có tim.
A ~ thịt đau quá!
“Tống tiền bối, sắc mặt của ngươi… có vẻ không tốt lắm.”
Vũ Nhu Tử da đen nhắc nhở.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời:
“Ừm, ta biết mà, Vũ Nhu Tử.”
Tô thị A Thập Lục mỉm cười sờ đầu hắn.
Cùng lúc đó.
“Tống tiền bối, ta tới rồi nè.”
Thân ảnh của Thiên Đế bước ra khỏi cửa không gian:
“Gặp lại ta như thế ngươi có giật mình không?”
Đâm thịt lần nữa.
Hai phiên bản Vũ Nhu Tử khác nhau lần lượt đâm thịt hắn.
Đâm thịt kiểu Sandwich kẹp nhân.
Món đâm tim hoàn toàn mới lên sóng.
Tống Thư Hàng nhìn Thiên Đế, hỏi:
“Chẳng phải cô đã đi rồi ư?”
“Đi rồi thì không thể trở về à?”
Thiên Đế vui mừng nói:
“Ở đây còn rất nhiều mảnh vỡ Thiên Đình chưa thu hồi, ta trở về chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao?”
Cực kỳ hợp logic, đúng là một chuyện rất bình thường mà cũng rất chính xác.
“Ngài có thể quay lại vào ngày mai không? Ta muốn…ta muốn có thời gian để thở cái đã.”
Tống Thư Hàng nói với giọng chân thành.
Từ lúc tới Nho gia đến giờ, hắn luôn phải chọi chọi chọi, chọi trời chọi đất chọi đại lão, chọi đến mức bản thân mình cũng chỉ còn đúng mỗi cái đầu.
Không thể chọi tiếp nữa.
Hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, thuận tiện làm chút việc tốt để tích cóp nhân phẩm.
“Tống tiền bối, ngươi tưởng ta là ngươi à? Thời gian của ta rất quý giá, mỗi phút mỗi giây đều có chuyện phải xử lý, việc nhiều như sao trên trời ấy. Đây là chuyện mà kẻ chỉ còn sót lại cái đầu như ngươi không thể nào hiểu được đâu.”
Thiên Đế nhìn Tống Thư Hàng chỉ còn sót lại đúng một cái đầu, tâm trạng rất tốt.
Tống Thư Hàng: “…”
Còn phải móc mỉa ta một câu mới được hả?
Hơn nữa, nếu thời gian của cô quý giá thì đừng lãng phí trên người con bọ có thể tiện tay bóp chết bất cứ lúc nào như ta chứ!
“Vì thế, để tiết kiệm thời gian nên ta đến tìm Tống tiền bối luôn.”
Thiên Đế mỉm cười.
Tống Thư Hàng phát hiện ra, có lẽ do Thiên Đế phụ thân trên người linh quỷ của Vũ Nhu Tử nên bị ảnh hưởng… Hiện giờ lối tư duy của cô cũng trở nên phong phú, vô cùng linh hoạt.
Tiết kiệm thời gian và tìm ta có liên quan gì chứ?
Không đúng.
Đợi đã…
Chắc không phải là cô muốn lấy ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ trong thế giới hạch tâm đấy chứ?
“Cưỡng chế thu hồi lại ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ từ Nho gia tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa tên cao thủ Nho gia luôn tấn công bằng các chiêu thức Phật môn kia cũng rất phiền phức. Vì thế ta muốn làm một cuộc giao dịch với Nho gia, bên nào cũng lấy được thứ mình cần. Tống tiền bối, ngươi làm trung gian cho ta đi.”
Thiên Đế lên tiếng.
“Giao dịch?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn Thiên Đế.
“Tuy rằng lấy lại đồ của mình là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng để không lãng phí thời gian, tiến hành giao dịch vẫn thuận tiện hơn. Tống tiền bối, ngươi liên lạc với người phụ trách Nho gia giúp ta, sau đó, bảo tên đệ tử Phật môn đang đại chiến với người của ta trên không kia tạm dừng một lúc… Hiện giờ hắn không dám thi triển toàn bộ sức mạnh, đến cả thủ đoạn của Nho gia cũng không dám dùng, đánh nửa ngày trời cũng chẳng có nghĩa lý gì. Ngươi cứ nói là trong tay ta có thứ mà Nho gia tuyệt đối không thể từ chối, ta sẽ dùng nó để đổi lấy mảnh vỡ Thiên Đình.”
Thiên Đế nói.
“Cô thay đổi rồi.”
Bạch long tỷ tỷ lên tiếng.
Sau khi sống lại, Thiên Đế đã thay đổi rất nhiều.
Dù là tính cách hay là thái độ xử lý mọi chuyện đều thay đổi.
Cô gần như không thể nhận ra Thiên Đế phiên bản này.
“Không phải ta thay đổi, đây chỉ là ta lộ nguyên hình thôi.”
Thiên Đế chắp tay sau lưng, nhìn Bạch long tỷ tỷ:
“Thiên Đế trong trí nhớ của Kim Long Tiên Tử… chỉ là hình tượng mà ta cố ý ngụy trang ra. Mỗi một người đều có bí mật của riêng mình, chẳng qua là bí mật của ta hơi nhiều mà thôi. Còn nữa, may nhờ có lần sống lại này nên ta mới có thể để lộ dáng vẻ vốn có của mình.”
Thiên Đế thời đại Thiên Đình viễn cổ mới là hình tượng ngụy trang ư?
“Cô định lấy thứ gì để giao dịch với Nho gia?’
Tống Thư Hàng dò hỏi.
“Bốn kim thân của ‘mười ba Kiếp Tiên Nho gia’, ta lấy được chúng sau khi Nho gia gặp đại nạn, trước khi xây dựng Thiên Đình.”
Thiên Đế thong thả nói.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên:
“Còn sống ư?”
“Chết rồi, nếu sống thì đã chạy từ lâu rồi.”
Thiên Đế trợn mắt.
“Được rồi… Để ta thử liên lạc với vài vị ‘gia trưởng’ của Nho gia xem sao.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn biết ‘mười ba Kiếp Tiên dưới trướng Thánh Nhân’ có ý nghĩa như thế nào đối với Nho gia.
Cho dù chỉ là kim thân còn sót lại sau khi đạo tiêu, nhưng Nho gia cũng đồng ý trả giá lớn nhất để thu hồi, mang về thế giới Kim Liên để hậu táng.
Trong tình huống thông thường, đúng là Nho gia sẽ đồng ý dùng ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ để giao dịch với Thiên Đế.
“Còn nữa, ta cũng sẽ không bạc đãi người trung gian như Tống tiền bối đâu.”
Cô khoanh tay lại, bày ra tấm lòng rộng lớn của Thiên Đế:
“Chỉ cần mọi chuyện thành công thì ta sẽ thưởng bảo vật cho Tống tiền bối.”
“Ta muốn có một cơ thể.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nói:
“Tốt nhất là trả hóa thân bọc thép lại cho ta.”
“Đừng có mơ, đó là chiến lợi phẩm của ta, dùng thuận tay lắm.”
Thiên Đế từ chối thẳng thừng.
Tống Thư Hàng: “…”
“Nếu như ngươi chỉ cần một cơ thể để lắp đầu vào thì chỗ ta có hàng tốt đây.”
Thiên Đế nói:
“Biết chuyện của Hình Thiên không?”(*)
Tống Thư Hàng trả lời:
“Chính là Hình Thiên có mắt ngực kia ấy à?”
(*) Hình Thiên và Thiên Đế giao tranh, Thiên Đế cắt đứt đầu của Hình Thiên rồi chôn trong núi. Hình Thiên mất đầu, đành lấy đầu ngực làm mắt, rốn làm miệng, tiếp tục giao đấu với Thiên Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận