Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1880: Thực tại ảo?

Chương 1880: Thực tại ảo?
“Tâm ma ở đâu?”
Hoàng Sơn tiền bối tò mò hỏi.
Rốt cuộc hóa thân tâm ma của Lão Bắc Hà có hình dáng thế nào?
Hoàng Sơn Tôn Giả thấy hơi mong đợi… Bởi vì hình dáng tâm ma mà Bắc Hà Tán Nhân ngưng tụ thành sẽ quyết định liệu có thể quảng cáo ‘hóa thân tâm ma’ của Vũ Nhu Tử cho những thành viên khác trong nhóm hay không.
Tâm ma của Bắc Hà sẽ là vị ‘tiên tử tóc vàng mắt xanh’ trước đây ư? Hay là phiên bản da đen của hắn nhỉ? Hoặc cũng có thể là Đồng Quái Tiên Sư mà hắn muốn ngưng tụ chăng?
Vài vị đạo hữu trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ còn miễn cưỡng tỉnh táo cũng chú ý tới Bắc Hà Tán Nhân.
“Ở đây.”
Bắc Hà Tán Nhân vươn tay ra kéo, lôi một đại hán da đen tóc dài phiêu dật từ bóng của mình ra.
Thiếu niên do Đồng Quái Tiên Sư hóa thành vội nói:
“Không phải ta.”
Hắn có thể chắc chắn mình không có dáng vẻ thế này.
Cũng không phải là Bắc Hà Tán Nhân, hắn không theo phong cách cơ bắp cứng rắn như thế.
“Tạo… Tạo Hóa!”
Diệt Phượng Công Tử vừa thấy đại hán da đen tóc dài này thì giọng nói cũng bắt đầu run rẩy… Bốn cái tai của hắn vừa trải qua một cơn bão âm nhạc tàn khốc, chẳng dễ dàng gì mới cầm cự cho đến khi kết thúc, thế mà vừa quay đầu liền phát hiện ra Tạo Hóa da đen đang đứng ở đó nhếch miệng cười với hắn.
Vì là ‘hóa thân tâm ma’ nên Tạo Hóa Pháp Vương da đen này cũng có hiệu ứng đặc biệt của tâm ma, vừa nhìn thấy nó, tất cả những người có mặt tại đó đều không nhịn được mà nhớ tới bài hát ‘Chết không hối tiếc’ của Tạo Hóa Pháp Vương vừa nãy.
Một tràng tiếng ‘chết chết chết chết’ bắt đầu lặp đi lặp lại, giai điệu động lòng người vang lên trong đầu của tất cả mọi người.
“Tại sao lại là Tạo Hóa Pháp Vương chứ?”
Đậu Đậu nghi hoặc hỏi.
“Có thể là vào thời khắc mấu chốt khi Bắc Hà đạo hữu ngưng tụ tâm ma thì đúng lúc Tạo Hóa Pháp Vương cất tiếng hát. Thế là tiếng hát của hắn đã trở thành tâm ma của Bắc Hà chăng?”
Hoàng Sơn Tôn Giả suy đoán.
Tống Thư Hàng:
“Nhưng mà giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương có tính năng diệt trừ tâm ma mà.”
“Tiền bối, tiền bối, điều mà ta muốn biết hơn hết là Tạo Hóa tiền bối da đen này có biết hát hay không?”
Vũ Nhu Tử giơ tay lên hỏi.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Tâm ma và bản thể chắc hẳn là trái ngược nhau, Tạo Hóa da đen không biết hát mới đúng.”
“Không đúng, tâm ma trái ngược với ‘bản thể’, nhưng đây là tâm ma của Bắc Hà Tán Nhân, nó tương ứng với Bắc Hà cơ.”
Đồng Quái Tiên Sư xoa cằm, bổ sung:
“Hơn nữa, cho dù trái ngược với ‘Tạo Hóa’, cũng rất có thể sẽ cất tiếng hát động lòng người đấy nhỉ?”
Bắc Hà Tán Nhân: “…”
Tại sao tâm ma của ta lại biến thành hình dáng của Tạo Hóa Pháp Vương? Chẳng lẽ thật sự là vì khi mình ngưng tụ tâm ma thì bị giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương quấy nhiễu à?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn tâm ma của mình:
“Ngươi biết hát không?”
Tạo Hóa Pháp Vương da đen nhếch miệng, nở nụ cười đầy tà ác, sau đó, hắn vươn tay ra tạo thành tư thế đánh đàn ghi-ta:
“Chết chết chết chết chết ~~”×30.
Giọng hát Tạo Hóa Pháp Vương hàng thật giá thật.
Nói chính xác hơn thì nó giống kiểu “thu âm” giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương rồi phát lại hơn.
Trong giọng hát này không có tiếng ca tuyệt diệu của ‘Tạo Hóa Tiên Tử’, chỉ còn sót lại sự táo bạo của Tạo Hóa Pháp Vương… và một sức mạnh như thôi miên.
Chiếc khiên trong tay Tống Thư Hàng cắm xuống dưới đất.
Tiếng ca ‘Chết không hối tiếc’ không ngừng vang vọng bên tai hắn, hai tay hắn giữ chặt khiên, hai mắt tối sầm lại… Cơ thể hắn đang ở trạng thái mệt mỏi, đánh nhau với các đại lão xong lại phải chịu tấn công từ chùm sáng của rùa tai ương khổng lồ rồi còn bị xúc tu ký sinh. Bây giờ tiếng ca thôi miên vang lên, kẻ đang thấy mệt mỏi là hắn tưởng như được trở về nhà, cứ ngủ gục trong lúc đứng thẳng như thế.
Không chỉ có Tống Thư Hàng, các thành viên trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ khó khăn lắm mới chống chọi được tới giờ cũng lần lượt ngã xuống.
Những người có cảnh giới dưới Tôn Giả đều bị diệt sạch.
Hoàng Sơn Tôn Giả cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ, không để cho mí mắt của mình khép lại.
Tất cả thành viên trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ đổ như ngả rạ, chỉnh tề ngay ngắn.
Đến bản thân Bắc Hà Tán Nhân cũng không ngoại lệ.
Sau khi tiếng hát kết thúc, trên bãi cát chỉ còn Bạch tiền bối phân thân, Hoàng Sơn Tôn Giả, Thất Tu Tôn Giả, Linh Điệp Thánh Quân + Vũ Nhu Tử và Thông Nương đã tự ngắt mất đầu mình là còn đứng được.
Ở phía sau Bạch tiền bối không xa dường như còn có một vị cư sĩ anh tuấn cũng miễn cưỡng giữ được tỉnh táo.
“Cả đám người là phải chỉnh tề như thế.”
Linh Điệp Thánh Quân cảm thán.
Khi tiếng hát kết thúc, ‘Tạo Hóa Pháp Vương da đen’ đứng sau Bắc Hà Tán Nhân lập tức vỡ vụn ra như thủy tinh, hoàn toàn tiêu tan.
‘Hóa thân tâm ma’ mà Bắc Hà Tán Nhân vất vả lắm mới ngưng tụ ra được đã biến mất rồi.
Mà vào lúc ‘tâm ma Tạo Hóa Pháp Vương da đen’ bị vỡ vụn, lại có một ‘bóng đen’ sinh ra từ những mảnh vỡ.
Đó là hình thái ban đầu của ‘hóa thân tâm ma’.
Tâm ma của Bắc Hà Tán Nhân lại trở về hình dáng ban đầu, cần phải nuôi dưỡng, hóa hình nó một lần nữa.
Hoàng Sơn Tôn Giả xoa mi tâm.
Hình như thí nghiệm thất bại rồi.
*********
Hoàng Sơn Tôn Giả và vài người còn tỉnh táo chuyển những thành viên ‘nhóm Cửu Châu số 1’ đã bị hôn mê đến khu nghỉ ngơi trên Điền Thiên đảo, tránh để bọn họ bị thủy triều nhấn chìm.
Sau khi chuyển hết tất cả mọi người đi, chỉ còn sót lại Tống Thư Hàng chống khiên, cắm rễ không nhúc nhich.
Thông Nương ôm lấy Tô thị A Thập Lục, vì không có đầu không nhìn rõ đường nên Vũ Nhu Tử phải dắt tay cô, đưa cô đến khu nghỉ ngơi của các tiên tử.
“Cuối cùng, ai chuyển Thư Hàng tiểu hữu nào?”
Hoàng Sơn Tôn Giả hỏi.
Thất Tu Thánh Quân:
“Không vội.”
Hoàng Sơn Tôn Giả: “?”
Lúc này, mặt trời lên cao, tia sáng đầu tiên chiếu lên người Tống Thư Hàng, áo giáp màu vàng trên người hắn khúc xạ ánh sáng mặt trời, tỏa sáng lấp lánh.
“Sáng quá.”
Vũ Nhu Tử quay trở lại, đúng lúc nhìn thấy Tống Thư Hàng phát sáng.
“Trọng điểm ở dưới chân Thư Hàng tiểu hữu.”
Linh Điệp Thánh Quân bưng chén trà, nhấp một ngụm.
Dưới chân Tống Thư Hàng có hàng loạt mầm non ngoi lên khỏi bãi cát, chúng sinh trưởng một cách nhanh chóng, một lúc sau, các mầm non đó phát triển thành những cái cây thu nhỏ đúng tỉ lệ.
“Ơ? Tống tiền bối chuyển sang hệ Druid rồi à?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Hoàng Sơn Tôn Giả nhẹ giọng nói:
“Là ảo giác.”
“Đúng, là ảo giác.”
Thất Tu Thánh Quân nói tiếp:
“Với những tu sĩ có thực lực cường đại, thần thức ngưng hóa thật, khi bế quan tu luyện, một suy nghĩ trong não hải của họ có thể dẫn dắt linh lực trong cơ thể vận chuyển, gây ra ảnh hưởng với thế giới thật, hình thành các ảo giác.”
“Thực tại ảo?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Thứ mà Thất Tu Thánh Quân miêu tả không phải là năng lực ‘thực tại ảo’ mà chỉ Tôn Giả thất phẩm mới có sao?
“Có một số tu sĩ may mắn, khi ở lục phẩm gặp kỳ ngộ, nhờ đó ngẫu nhiên được tiếp xúc với năng lực này. Đương nhiên, còn cách xa ‘thực tại ảo’ lắm. Nói tóm lại, nó sẽ có ích cho việc tấn thăng lên thất phẩm của hắn trong tương lai.”
Thất Tu Thánh Quân nói.
Trong khi nói chuyện, rừng rậm nhỏ dưới chân Tống Thư Hàng bắt đầu biến hóa.
Những ảo giác này đều xuất phát từ suy nghĩ của hắn.
Tất cả cây cối, cành lá trong rừng rậm rụng xuống… Trong chớp mắt, một rừng rậm bừng bừng sức sống trở nên tĩnh mịch.
Cây cối hóa thành các ma thần trụ.
Trên mỗi một ma thần trụ hiện lên một thân ảnh, những thân ảnh này bị trói trên ma thần trụ, giống như là tế phẩm.
Ngọn lửa trên ma thần trụ cháy hừng hực, thiêu sống những thân ảnh này.
Các thân ảnh đó phát ra những tiếng kêu thê lương bi thảm.
“Ơ? Các thân ảnh nhỏ trên ma thần trụ này nhìn giống Tống tiền bối thế.”
Vũ Nhu Tử nói:
“Nếu như những ảo giác này là ‘suy nghĩ’ của Tống tiền bối, vậy thì Tống tiền bối đang nghĩ xem phải thiêu chết chính mình như thế nào à?”
“Không, hắn chỉ đang mơ thấy ác mộng thôi.”
Linh Điệp Thánh Quân đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận