Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2142: Vừa gặp đã thân

Chương 2142: Vừa gặp đã thân
Tống Thư Hàng vừa dứt lời thì mỹ nhân rắn công đức về nhà nạp điện đã nhân cơ hội phóng ra.
Thân thể chói lóa của cô xuất hiện bên trái Tống Thư Hàng, vừa lên tiếng đã hát ngay: “Tuổi vừa mười tám…”
“Tụ Lý Càn Khôn!” Tống Thư Hàng phất ống tay áo, kéo mỹ nhân rắn công đức vào tay áo mình.
Chiêu Tụ Lý Càn Khôn này thực sự vô cùng hữu dụng trong cuộc sống thực tế.
Nhưng hắn vừa thu được mỹ nhân rắn công đức thì Tạo Hóa Tiên Tử đã chui ra, mở miệng hát vang: “Xin được chỉ giáo nhiều hơn ~”
Hát xong câu này, cô đột nhiên phát hiện ra bầu không khí có gì đó sai sai. Đối thủ mỹ nhân rắn công đức chui ra trước cô một bước đi đâu mất rồi…
Cúi đầu nhìn ống tay áo đang giơ cao của Tống Thư Hàng, Tạo Hóa Tiên Tử lập tức ngộ ra chân lý.
“Cáo từ!” Tạo Hóa Tiên Tử chắp tay hành lễ với tất cả mọi người, sau đó tung mình nhảy lên, tự giác chui tọt vào ống tay áo của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đưa tay đè lên lồng ngực. Cảnh này nhìn đến là quen mắt. Quản gia tròng mắt nhà ba mắt tiền bối đâm tim chủ nhân nhà mình xong cũng chủ động nhảy lên vỉ nướng y hệt như thế, thậm chí còn rắc luôn cả thì là.
Không được, không thể dung túng cho Tạo Hóa Tiên Tử và mỹ nhân rắn công đức như vậy được. Nếu cứ để họ tiếp tục tiến hóa thì ba mắt tiền bối hôm nay chính là bức khắc họa chân thực cho tương lai của hắn về sau!
Ba mắt tiền bối có mỗi một quản gia tròng mắt, còn Tống Thư Hàng hắn có đến hai vị tiên tử chơi nhây, bổ sung thêm một Vũ Nhu Tử da đen đang trên đà huấn luyện và một Xích Tiêu Kiếm tiền bối lấy việc đâm tim hắn làm thú vui cuộc đời kìa.
Nhưng vấn đề là hắn phải làm sao để ngăn được mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử đây?
Hai vị tiên tử này mới là những người phụ nữ không có điểm yếu thực thụ. Tống Thư Hàng chẳng có cách nào để mà “không dung túng” cho bọn họ cả.
Nghĩ tới đây, Bá Tống Huyền Thánh ngẩng đầu thở dài não ruột: “Nhìn trời ~”
Vị trưởng bối Tô thị vừa xuất hiện ở phía đối diện bất giác giật khóe miệng.
Một mình Bá Tống Huyền Thánh đã đủ diễn cả một vở kịch rồi.
Lúc này, tóc ngố của Sở tóc ngố trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng chuyển hướng, nhắm ngay đến bóng người phía trước mà hỏi: “Đạo hữu xưng hô thế nào nhỉ?”
Thời điểm quan trọng chỉ có Sở tóc ngố là đáng tin. Không hổ là tiên tử từng làm chủ nhân một các, đặt vào trường hợp mấu chốt thế này, cô thật là vững vàng biết mấy!
Trưởng bối Tô thị mở đối diện mỉm cười, chỉ vào cổ họng mình rồi phẩy tay áo một cái.
“Không nói được sao?” Bia đá đạo hữu nghi ngờ nói.
“Yết hầu bị thương à?” Số hamster cũng nói theo.
“Bế khẩu thiền chẳng?” Thông Nương hỏi ngay sau đó.
Trưởng bối Tô thị ở đối diện xua tay.
Vũ Nhu Tử tò mò hỏi: “Nếu không phải là tu bế khẩu thiền, vậy tiền bối không thể dùng truyền âm nhập mật sao?”
Vị trưởng bối Tô thị kia lấy tay làm bút, dùng linh lực viết xuống một dòng trong hư không: “Gần đây đang thí nghiệm một loại bí thuật loại hình tinh thần lực và sóng âm.”
“Thì ra là thế.” Bia đá đạo hữu nói với vẻ thấu hiểu: “Thế đạo hữu tên gọi là gì?”
Trưởng bối Tô thị mỉm cười, tiện tay móc ra một cái bài vị.
Trên bài vị ghi “Tiên Tổ Tô Thị Thằng Kết”.
Trưởng bối Tô thị mỉm cười tươi rói, chỉ vào bài vị rồi lại chỉ vào chính mình.
Hắn chính là Tô thị Thằng Kết được khắc tên trên bài vị!
“Thì ra là Tô thị Thằng Kết đạo hữu. Nghe danh đã lâu!” Tóc ngố của Sở tóc ngố lập tức bật mode khách sáo.
“!!!” Thấy vị trưởng bối Tô thị này mang bài vị của bản thân theo bên người, chẳng hiểu sao Tống Thư Hàng lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Thế là giọng điệu của hắn cũng nồng hậu hẳn lên: “Thì ra là Thằng Kết tiền bối! Tiền bối, vừa gặp ngươi ta đã có cảm giác thân thiết như đã quen lâu. Nhất định là giữa chúng ta có điểm tương đồng rất lớn!”
Tô thị Thằng Kết: “???”
“Tiền bối nhìn này.” Tống Thư Hàng đưa tay vỗ một cái lên bia đá đạo hữu, để nó hiện nguyên hình.
Một tấm bia đá to lớn dựng lên.
Trên đó viết: “Tống Thư Hàng chi mộ.” Song phần tên của cả Bạch tiền bối two ở phía dưới đã bị ẩn đi. Cái tên kia có uy lực quá lớn, nếu xuất hiện trong Thiên Hà Tô thị thì sẽ dẫn đến tà năng Cửu U và mang lại phiền toái không cần thiết.
Một người mang theo linh vị, một người giắt túi bia mộ.
Đây không là duyên thì thế nào mới là duyên?
“Ha ha ha ~” Đại lão Tô thị Thằng Kết viết xuống hư không một chuỗi tiếng cười.
Quan hệ giữa người với người vô cùng phức tạp, nhưng đôi khi cũng vô cùng đơn giản. Có lúc chỉ cần một điểm tương đồng quái gở cũng có thể khiến thiện cảm với nhau tăng lên vùn vụt.
“Quá trình nghiên cứu bí pháp của ta đã đi tới giai đoạn mấu chốt cuối cùng, nếu Bá Tống tiểu hữu và các vị tiên tử có hứng thú thì có thể theo ta. Ta sẽ giảng giải bí pháp này cho các ngươi. Nếu có duyên, nói không chừng Bá Tống tiểu hữu và các tiên tử có thể thu hoạch được chút ít đấy.” Tâm trạng của Tô thị Thằng Kết đang rất tốt. Hắn không những không so đo chuyện đám Tống Thư Hàng phá mất trận pháp của mình mà còn mời họ đến quan sát quá trình sáng tạo bí pháp nữa chứ.
“Thằng Kết tiền bối… mỗi bí pháp đều vô cùng quý báu. Bọn ta làm vậy có phải không được thích hợp lắm không?” Tống Thư Hàng nói khách sáo.
“Không cần khách sáo, ta vốn chuẩn bị công bố bí pháp này trong buổi họp thường niên của Thiên Hà Tô thị, xem như phúc lợi năm mới cho đám trẻ ấy mà.” Tô thị Thằng Kết viết trong hư không.
“Thế thì bọn ta xin quấy rầy tiền bối.” Tống Thư Hàng cười nói. Hiện giờ, toàn thân Tống Thư Hàng hắn từ cao xuống thấp cộng lại còn chưa đủ hai mươi bí pháp đây này.
Đúng là kéo lùi trình độ trung bình của Huyền Thánh bát phẩm, cản trở tốc độ phát triển bình quân của Huyền Thánh bát phẩm quá đi mà.
Để trở thành một đại tiền bối đúng tiêu chuẩn, nếu có cơ hội học tập bí pháp cường đại thì Tống Thư Hàng sẽ tuyệt không bỏ qua. Dù không học được cũng có thể giữ lại để làm phong phú thêm kho tri thức căn bản, tương lai nếu được Thằng Kết tiền bối đồng ý thì truyền thụ cho các đệ tử của mình cũng được mà!
“Không đúng, ta đột nhiên nhớ ra Bá Tống tiểu hữu không phải là người của Thiên Hà Tô thị.” Đại lão Tô thị Thằng Kết đột nhiên viết trong không trung.
Tống Thư Hàng: “…”
Đại lão Tô thị Thằng Kết mỉm cười ranh mãnh: “Có hứng để… à thôi.”
Viết được một nửa, đại lão Tô thị Thằng Kết xóa hết cả dòng đi, sau đó viết lại: “Nghe nói Bá Tống tiểu hữu có kĩ xảo nấu nướng tâm ma đặc biệt đúng không? Ta bình sinh có một sở thích, ấy là ăn một số thứ kì quái… mà tâm ma là hợp khẩu vị của ta hạng nhất.”
Vũ Nhu Tử da đen sợ rớt mực, nhảy phốc một cái vào cái bóng của Tống Thư Hàng. Từ lúc vào đây cô đã thấy bất an, bây giờ xem ra cội nguồn bất an chính là lão tổ Tô thị này rồi!
“Sao tiền bối biết ta có thể nấu tâm ma vậy?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Nghe một người bạn nói. Mấy lão già chúng ta thi thoảng cũng bí mật giao lưu chứ không cách biệt thế gian lắm đâu.” Đại lão Tô thị Thằng Kết viết trong hư không: “Nên ta có thể dùng bí pháp để đổi món ăn tâm ma được chứ?”
“Được thôi.” Tống Thư Hàng cười nói. Đúng lúc trong thế giới hạch tâm của hắn có nguyên liệu tâm ma tươi ngon, rút ra và phong ấn được từ hai tiểu bối lần trước kia.
“Mời vào.” Lão tổ Tô thị Thằng Kết viết: “Thực tế thì bí pháp mà ta sắp nghiên cứu ra rất thích hợp để sử dụng trong Huyền Thánh giảng pháp. Nó có thể mang lại hiệu quả “cảm đồng thân thụ, thân lâm kì cảnh” cho cả người thi triển và người trúng thuật. Nhất định Bá Tống tiểu hữu sẽ thích nó cho mà xem.”
Bá Tống tiểu hữu giảng pháp hết lần này đến lần khác, rõ ràng là sắp bước lên đạo của chính mình rồi.
Nếu nắm giữ bí thuật này, thì trong lần Huyền Thánh giảng pháp tiếp theo, hắn có thể kéo tu sĩ trên khắp chư thiên vạn giới vào rung động “cảm đồng thân thụ” với mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận