Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 709: Nữ tiền bối tóc xanh móc ra một cái mai rùa

Chương 709: Nữ tiền bối tóc xanh móc ra một cái mai rùa
Bỏ mợ, mình quên dùng Huyễn Hình Hung Châm rồi, trong lòng Tống Thư Hàng có cảm giác chẳng lành.
Hắn có thể tưởng tượng ra sau khi Thổ Ba nhìn thấy đống cơ bắp căng phồng như sắp nổ tung của hắn thì sẽ đơ mợ nó luôn…
Không đúng, nên nói là đơ khỏi tả. Gần đây cả nước đề xướng sử dụng từ ngữ văn minh. Đơ thôi không có mợ nó, tôi và bạn cũng văn minh.
Vậy thì bây giờ… hắn nên giải thích thế nào với bạn thân về cơ bắp trên người của mình đây?
Có gì nói nấy à? Đừng đùa nhé! Nếu như ngươi nói với Thổ Ba cơ bắp này là sau khi nhả tơ, kết kén, phá kén chui ra mà có, Thổ Ba chắc chắn sẽ nghi ngờ có phải hắn bị chập mạch hay không.
Có lẽ, hắn có thể đá cái họa này cho Công ty thực phẩm chức năng XXXX cũng nên?
Từ sau khi sử dụng loại thuốc mới của cái công ty thực phẩm chức năng XXXX kia, lưng mình không còn nhức mỏi nữa, chân cũng không còn đau, cả người đều tràn trể sức lực, sau khi dùng một tháng thì mình có cơ bắp thế này đấy?
Không ổn, không hợp lý lắm.
Trong lúc Tống Thư Hàng rối rắm thì có tiếng Đông Phương Lục Tiên Tử từ đằng sau truyền tới:
“Thư Hàng, ngươi còn mặc đạo cụ cơ bắp ấy làm gì thế? Không nóng à? Còn không mau cởi ra đi?”
Trong lúc nói chuyện, Đông Phương Lục Tiên Tử nháy mắt với Tống Thư Hàng.
“Ha ha, vì Thổ Ba gõ cửa nên ta chạy đi mở cửa, quên mất phải cởi đạo cụ.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
Đông Phương Lục Tiên Tử, làm tốt lắm.
Hóa ra là đạo cụ cơ bắp để đóng phim à? Chẳng trách nhìn lạ như thế.
Thổ Ba thầm gật đầu.
Nhưng mà ngay sau đó, cậu lại cảm thấy không đúng.
Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Đông Phương Lục Tiên Tử sau lưng Tống Thư Hàng.
Đông Phương Lục Tiên Tử thuộc vào loại mỹ nhân cao gầy, cộng thêm việc cô tu luyện Thiên Ma Cửu Vũ, giỏi về khiêu vũ nên đường cong trên cơ thể có thể nói là hoàn mỹ.
Điều quan trọng là sao nửa đêm nửa hôm chị gái xinh đẹp này còn ở trong phòng của Tống Thư Hàng thế?
Chẳng lẽ lại bắt đầu muốn hành dân FA à? FA cũng là người mà, xin hãy yêu thương FA.
Còn chưa đợi Thổ Ba cảm khái xong thì lại có một cô em nữa đi từ trong phòng Tống Thư Hàng ra. Lần này là mỹ nhân kiểu chín chắn. Ngư Kiều Kiều đang hóa thành hình dáng của mẹ mình nói:
“Thư Hàng, ngươi qua đây, ta giúp ngươi cởi bộ đạo cụ cơ bắp này xuống.”
“Được, cảm ơn nhé.”
Tống Thư Hàng vội vàng chạy về hướng Ngư Kiều Kiều:
“Thổ Ba mày đợi tao một lát, tao cởi đạo cụ này ra đã.”
“Được… được.”
Thổ Ba gật đầu.
Hai cô em luôn? Đây là hành FA gấp bội à?
*****
Một lúc sau, Tống Thư Hàng đã biến thành hình dáng bình thường, đi cùng với Thổ Ba ra ngoài, bạo bước bên trong sơn trang nghỉ mát.
Trên đường, Thổ Ba không nhịn được hỏi:
“Thư Hàng, mày có quan hệ gì với Ngư Kiều Kiều và cả cô Đông Phương Lục kia thế?”
“Quan hệ bạn bè bình thường thôi, không phức tạp như mày tưởng đâu, buổi tối họ chỉ qua đây thử đạo cụ thôi.”
Tống Thư Hàng cười đáp:
“Lúc trước mày nói bị hành, hành gì đấy? Có chuyện gì thế?”
“Chuyện đó á hả, à, FA không chịu được tổn thương.”
Thổ Ba cảm thán:
“Mày còn nhớ mấy hôm trước, tao đang giúp đứa em họ học lớp hai làm bài tập nghỉ hè ấy.”
“Ừm, có ấn tượng.”
Tống Thư Hàng gật đầu. Lúc đó Thổ Ba đang làm bài tập ngữ văn nghỉ hè của học sinh lớp hai, khiến cho hắn có ấn tượng sâu đậm.
Thổ Ba cảm thán, nói:
“Hôm nay, thằng nhóc đó lại nhờ tao giúp nó làm bài tập nghỉ hè. Lúc đó tao thấy nghi mới hỏi nó, chẳng phải tao với nó đã làm xong bài tập nghỉ hè rồi sao? Sau đó mày biết nó trả lời thế nào không? Nó nói “lần này em nhờ anh làm hộ bài tập nghỉ hè của bạn gái em, bạn ấy lên lớp bốn rồi, bài tập của bạn ấy em thực sự không biết làm. Vì thế chỉ có thể lại nhờ anh giúp”. Lúc ấy tao tức đến mức muốn ném điện thoại đi luôn.”
Kiểu ngược FA của thằng nhóc này rất mới mẻ và tự nhiên nhé.
“Sau đó, tao đột nhiên mất ngủ, vì thế mới muốn tìm chúng mày ra đây nói chuyện, giảm bớt tâm hồn tổn thương của tao. Lúc đầu tao định đi tìm Dương Đức cơ, nhưng mà nó ngủ say như chết ấy, tao không đánh thức nó được. Cái thằng chiến thắng trong cuộc đời như Cao Mỗ Mỗ đó thì thôi đi, vì thế tao chỉ có thể tìm mày thôi Thư Hàng.”
Thổ Ba tiếp tục nói.
Tống Thư Hàng cười gượng:
“Ha ha ha ha.”
Hắn hiểu rồi, ngược FA gì đó chỉ là kiếm cớ thôi. Bản thân Thổ Ba mất ngủ, vì thế muốn tìm người đi dạo với mình.
“Đúng rồi, Thư Hàng. Dạo gần đây mày cứ thần thần bí bí thế, không phải là bí mật hẹn hò với bạn gái đấy chứ?”
Thổ Ba hỏi.
Nghĩ lại thì hình như từ cuối tuần trước Tống Thư Hàng liền trở nên kỳ lạ. Cứ đến tối là thường không thấy tăm hơi đâu, lúc nghỉ trưa cũng thường không nhìn thấy hắn.
Hơn nữa bên cạnh Tống Thư Hàng cũng xuất hiện thêm rất nhiều người bạn rất lạ.
Ví dụ như vị đảo chủ giàu có ở trên hòn đảo hoang lúc trước, ví dụ như trong lần quay phim này, không biết hắn gọi đâu ra một núi bạn bè trai xinh gái đẹp chói mù mắt.
Cậu cứ cảm thấy Tống Thư Hàng rất thần bí.
“Ha ha ha ha.”
Tống Thư Hàng cười nói:
“Bạn gái á… nên nói thế nào nhỉ? Vẫn chưa xác định quan hệ đâu.”
“Quả nhiên mày cũng định gia nhập vào đội ngũ thoát kiếp FA rồi hả?”
“Còn chưa tới mức như mày nói đâu, vẫn đang thử làm quen, còn chưa phải là người yêu.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Yêu đơn phương à?”
Thổ Ba vỗ ngực nói:
“Hay là mày nói tình hình của cô ấy cho tao nghe xem? Tao bày mưu cho mày, đảm bảo mày ôm được người đẹp về. Đừng nhìn bây giờ tao vẫn ế, nhưng tao ghép đôi thành công cho mấy cặp rồi đấy.”
“Chưa vội, vẫn còn chưa tới mức ấy.”
Tống Thư Hàng đáp.
Cuộc nói chuyện của Tống Thư Hàng và Thổ Ba trùng hợp bị một người ngồi trên mái nhà nghe thấy.
Con ngươi trong mắt người kia đảo một vòng, khóe miệng nhếch lên.
Sau đó, người kia lấy hộp trang điểm ra, dặm lại lớp trang điểm cho mình, tiếp theo đó nhẹ nhàng nhảy từ trên nóc nhà xuống.

Tống Thư Hàng tiếp tục đi dạo cùng Thổ Ba trong sơn trang nghỉ mát, tán hết chuyện trời nam đất bắc.
Lúc này… ở đối diện có một bóng người đi về phía họ. Người chưa đến nhưng trong không khí đã có hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi.
Thư Hàng và Thổ Ba không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bóng người kia.
Mượn ánh trăng, bọn họ nhìn thấy một cô gái mặc váy ngắn màu trắng, đứng ở đằng trước.
Trên đầu cô ấy đội một chiếc mũ tròn nhỏ màu trắng, mái tóc màu xanh lam của cô ấy dài tới bắp chân, tóc của cô ấy rất dài, rất dày và cũng rất mềm mượt, cứ như một chiếc áo choàng khoác sau lưng cô ấy vậy.
Nước da trắng như tuyết, nhìn có vẻ giống con lai Tây Trung, ngũ quan vừa có vẻ tinh xảo của người phương Đông vừa có cảm giác rắn rỏi của người phương Tây.
Lông mi của cô ấy cũng có màu xanh lam, rất dài, rất bắt mắt. Trên chân của cô là đôi giày rất cao màu trắng, khiến cho thân hình của cô càng thêm cao gầy.
“Cosplay à?”
Thổ Ba hỏi với vẻ tò mò.
Mái tóc và lông mi màu xanh làm của cô ấy nhìn giống như là búp bê Tây, đây hoàn toàn không phải là màu tóc mà loài người bình thường có.
Thổ Ba vừa dứt lời thì vị mỹ nhân kiểu chị đại này đã cất những bước đi tao nhã đến trước mặt Tống Thư Hàng.
“Cưng à~ tìm thấy cưng rồi.”
Giọng nói của mỹ nhân tóc xanh có cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng ngữ điệu của cô ấy lại mềm mại ngọt ngấy.
Tống Thư Hàng:
“?”
Thổ Ba:
“!”
“Cưng à~ Sao cưng lại chạy đến chỗ này thế. Người ta tìm cưng lâu ơi là lâu rồi.”
Mỹ nữ tóc xanh làm nũng.
“Xin… xin lỗi, cô ơi, có phải cô nhận nhầm người rồi không?”
Tống Thư Hàng vội vàng hỏi.
“Ghét quá đi, Thư Hàng.”
Mỹ nữ tóc xanh giơ ngón tay lên nâng cằm của Tống Thư Hàng, hơi thở như lan:
“Không còn sớm nữa, chúng ta có nên đi ăn khuya trước không? Hay là cưng muốn ăn ta trước đây?”
Mỹ nữ tóc xanh nói rồi liếm liếm môi đầy quyến rũ.
Tống Thư Hàng đơ luôn…
Thổ Ba đứng bên cạnh kinh hãi.
Một lát sau, Thổ Ba vỗ vai Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng, anh đây có việc bận đi trước một bước nhé. Chúc chú đêm nay chơi vui.”
“Đợi đã, khoan đã Thổ Ba, tao không biết cô này mà! Tin tao đi.”
Tống Thư Hàng sốt ruột gọi.
Nhưng đúng lúc hắn đang nói chuyện, mỹ nhân tóc xanh làm nũng bổ nhào lên trước, hai tay ôm lấy cánh tay Tống Thư Hàng, hai mắt híp lại, nở nụ cười ngọt ngào.
Thổ Ba:
“Thư Hàng, cảm ơn mày đã đi dạo với tao lâu như thế. Không cần lo cho tao nữa đâu, tao lập tức về đi ngủ đây. Tạm biệt ~~”
Mỹ nữ tóc xanh mỉm cười phất tay với Thổ Ba:
“Tạm biệt~”
Tống Thư Hàng:
“…”
“Em dâu, chăm sóc tốt cho Thư Hàng của bọn anh nhé.”
Thổ Ba phất tay đầy phiêu dật, chạy chậm rời đi. Đầu năm nay, thủ đoạn hành FA càng ngày càng cao siêu.
Trong lúc không kịp đề phòng đã bị người ta show ân ái ngay trước mặt, bị ép ăn thức ăn giành cho dân FA thơm lừng.

Đợi sau khi Thổ Ba chạy xa.
Thư Hàng dở khóc dở cười nhìn vị mỹ nhân tóc xanh đang ôm chặt hai cánh tay của hắn, nói:
“Vị tiền bối này, đừng đùa nữa, Thổ Ba đã đi xa rồi.”
Tống Thư Hàng có thể cảm nhận được linh lực to lớn trên người cô mỹ nữ tóc xanh này, dường như không yếu hơn khí tức của Bắc Hà tiền bối. Điều đó cũng có nghĩa đối phương là một Linh Hoàng ngũ phẩm đỉnh phong.
Đối phương không phải là tiền bối của Nhóm Cửu Châu Số 1 bởi vì các tiền bối của Nhóm Cửu Châu Số 1 đến quay phim hắn đều đã gặp, nhưng không nhìn thấy nữ tu sĩ tóc xanh này.
Hơn nữa đối phương lại biết tên của hắn… Là người mà Hiến Công tiền bối mời tới giúp đỡ sao?
“Ai ya, Thư Hàng tiểu hữu ngươi thật là tuyệt tình mà~”
Mỹ nữ tóc xanh cười xấu xa.
Tống Thư Hàng:
“Tiền bối, bây giờ không phải là lúc quay phim, cô không cần nhập vai như thế.”
“Nhưng ta thấy rất thú vị, ha ha ha ha.”
Mỹ nữ tóc xanh thu hai tay của mình lại, chớp chớp mắt.
Tống Thư Hàng:
“…”
“Giận rồi à?”
Mỹ nhân tóc xanh hỏi.
Khóe mắt Tống Thư Hàng giật giật.
“Thật là, ngươi chẳng có tí tế bào hài hước nào cả.”
Mỹ nhân tóc xanh thở dài, sau khi suy nghĩ, cô nói:
“Thế này đi, ta đây đền bù với ngươi, ừm, ngươi có chuyện gì muốn biết không?”
“Chuyện muốn biết ư? Phương diện nào?”
Tống Thư Hàng hỏi. Chuyện hắn muốn biết nhiều lắm, nhưng đối phương nói cho hắn biết tin tức ở phương diện nào đây?
“Phương diện nào à, cái này rộng lắm. Nhưng mà, nếu như người có chuyện hay người nào lo lắng, ta có thể nói cho ngươi biết người ấy có bình an hay không.”
Sau khi suy tư, mỹ nức tóc xanh đáp.
Có bình an không?
Sau khi suy tư, Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ ra, hắn hỏi:
“Vậy ta muốn hỏi, linh quỷ của ta bây giờ bình an không?”
“Muốn hỏi linh quỷ của ngươi à? Được thôi, nhìn ta này.”
Nói xong, mỹ nữ tóc xanh móc một cái mai rùa ra.
Tống Thư Hàng:
“…”
Á đù đù đù đù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận